Bài viết của Tích Duyên, một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc

[MINH HUỆ 05-08-2020] Tôi cảm thấy mình quá đỗi nhỏ bé dưới Phật quang thần thánh của Pháp Luân Đại Pháp. Tuy vậy, tôi vẫn có thể chứng thực vẻ đẹp và sự cao quý của Đại Pháp trong những vấn đề vụn vặt trong tu luyện của bản thân.

Tôi vừa mới nghỉ hưu. Bộ phận mà tôi làm việc trước đây có nhiều người tiêu chuẩn đạo đức thấp kém, bị cám dỗ bởi danh và lợi. Ngoài ra, sự thiếu quản lý chặt chẽ của công ty đã khiến việc nhận quà tặng hay hối lộ, và thậm chí là ăn cắp, trở nên bình thường.

Tuy nhiên, tôi giữ vững tâm tính của mình. Tôi không chỉ từ chối nhận quà, tiền hối lộ mà tôi cũng ghi lại tất cả những khoản tiền mà tôi thu được từ khách hàng và nộp nó. Tổng số tiền thu được hàng năm thường nhiều hơn cả lương của tôi, và sẽ không ai biết nếu tôi thủ riêng tiền cho mình.

Nhưng nhiều đồng nghiệp đã làm như thế! Tôi không nghĩ xấu về các đồng nghiệp nhận tiền, nhưng cảm thấy tiếc cho họ vì họ đang trong mê mà tạo nghiệp cho bản thân. Một số người nói rằng tôi thật ngốc nghếch vì đã không lợi dụng tình thế. Đôi khi, khi tôi từ chối nhận quà, mọi người bình luận: “Chị có phải đến từ thế giới khác không?”

Tôi nghĩ rằng tôi sẽ còn tệ hơn họ nếu không có Đại Pháp. Sau này tôi đã nói với họ rằng lý do tôi hành động như vậy bởi vì tôi là một học viên Đại Pháp, chiểu theo tiêu chuẩn Chân-Thiện-Nhẫn.

Thỉnh thoảng, một suy nghĩ mờ nhạt xuất hiện trong đầu tôi: “Thay vì để họ ăn cắp tiền, tại sao tôi không lấy một ít để làm các tờ rơi Đại Pháp để cứu người nhỉ?”

Tuy nhiên, tôi lập tức phủ nhận ý tưởng này, vì nó giống như là xúc phạm Đại Pháp. Pháp Luân Đại Pháp là thuần tịnh và ngay chính; bất kỳ yếu tố không chính nào cũng sẽ không được chấp nhận.

Chúng ta tiết kiệm tiền trong chi phí sinh hoạt của mình để cứu người. Số tiền có thể không nhiều, nhưng nó trong sạch.

Đối mặt với tâm oán hận và bất công

Mẹ chồng tôi sống cùng tôi sau khi bố chồng tôi qua đời. Chúng tôi sống hòa thuận với nhau.

Tuy nhiên, chị dâu tôi không hòa hợp với bà, và chị đã vội vàng kết luận về mọi thứ và khó chịu. Chị sẽ không trực tiếp tranh cãi với mẹ chồng tôi, nhưng thay vào đó, trách móc rằng tôi cũng liên quan đến việc làm chị không vui.

Chị có một cô con gái, cháu dâu tôi đã tới nhà tôi làm lớn chuyện. Cháu vừa khóc vừa than thở rằng đã hai tháng nay tôi không liên lạc với mẹ cháu, thậm chí không gọi một cuộc điện thoại.

Những lời cháu nói khiến tôi bối rối. Tôi không chỉ đến thăm mẹ cháu hai lần tại nhà mẹ cháu trong hai tháng qua, mà tôi còn đến nơi làm việc của mẹ cháu một lần, và thậm chí đã gặp mẹ cháu tại cơ quan tôi.

Tôi kiên nhẫn giải thích cho cháu gái, nhưng vô ích. Ngày hôm sau, tôi tới nhà cháu gái và thấy mẹ cháu đang ở với cháu. Hôm sau, tôi lại đến thăm họ với một vài món quà. Mẹ chồng tôi nói với tôi: “Con thật xuất sắc. Mẹ sẽ không thể làm được điều đó nếu là mẹ.”

Tôi đáp lại: “Không phải là con. Nếu không nhờ sức mạnh của Pháp Luân Đại Pháp, con cũng không thể làm được!”

Đối mặt với tâm sợ hãi

Tâm sợ hãi tồn tại trong trường không gian của tôi và không dễ buông bỏ. Trên bề mặt, đó là do cuộc bức hại của cựu thế lực.

Tôi rất khó nói chuyện trực diện với mọi người chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp. Người điều phối địa phương đề nghị một số học viên từ các vùng lân cận, những người làm tốt công việc giảng chân tướng, tới giúp chúng tôi, và mời tôi tham gia nhóm của họ.

Tôi tự nhủ: “Mình có muốn tiếp tục ôm giữ tâm sợ hãi không? Hay mình có muốn buông bỏ nó và cứu người?” Tôi quyết định chọn việc buông bỏ. Với suy nghĩ này, tôi đã vượt qua tâm sợ hãi của mình. Các học viên ở các quận lân cận đã rất hỗ trợ.

Họ tốt bụng và thông minh. Họ chuẩn bị bản đồ và lên kế hoạch cung đường đi, cung cấp máy nhắn tin không dây hoặc điện thoại di động cho các học viên lớn tuổi, và sắp xếp các tài liệu để phát.

Chúng tôi phát chính niệm trên đường đi và chia thành các nhóm nhỏ để phát tới hết các làng miền khác nhau.

Người lái xe thường đỗ xe tại lối vào của làng và phát chính niệm trong khi chờ đợi. Khi gặp một chiếc xe tuần tra hoặc có người khả nghi, anh ấy nhanh chóng thông báo và đến đón chúng tôi và đưa chúng tôi tới một làng khác.

Trong các làng, chúng tôi nói chuyện trực diện với mọi người về Pháp Luân Đại Pháp và gõ cửa vào nhà nói chuyện khi không có ai trên đường. Nếu không có người ở nhà, chúng tôi sẽ để lại tài liệu ở cửa. Năm nay rất thuận lợi.

Tôi nghĩ rằng ngay trong cuộc bức hại của tà ác, khi chúng ta đang lựa chọn giữa “tâm sợ hãi” và “cứu người”, chúng ta có thể gác lại an toàn cá nhân, được và mất của mình để bước ra ngoài và nói với chúng sinh: Pháp Luân Đại Pháp là Phật Pháp và Pháp Luân Công đã bị oan sai. Xin hãy chọn thiện lương, ủng hộ chính nghĩa, “tam thoái” để đảm bảo bình an! Điều này thể hiện lòng từ bi vĩ đại của Đại Pháp!

Tôi biết ơn đã được tu luyện Đại Pháp và tìm thấy hướng đi đúng đắn cho cuộc đời mình. Dù chuyện gì xảy ra, tôi vẫn sẽ kiên định đức tin của mình.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/8/5/410061.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/11/2/188079.html

Đăng ngày 13-12-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share