Bài viết của một học viên ở Trùng Khánh, Trung Quốc
[MINH HUỆ 03-10-2020] Tôi đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp được 24 năm và tôi muốn chia sẻ hai trải nghiệm vượt qua khổ nạn về thân thể gần đây.
Một ngày tháng 6 năm 2020, tôi đột nhiên cảm thấy không khỏe khi đang luyện bài công pháp thứ hai. Hai cánh tay của tôi nặng và cứng, chân và xương hông của tôi rất đau đớn, đầu tôi nghiêng về bên trái, phần sau đầu đau và cổ thì cứng. Tôi cũng đổ nhiều mồ hôi, đồng thời cảm thấy chóng mặt, buồn nôn và đồng thời thấy cáu kỉnh. Tôi kiên trì thực hiện các động tác luyện công và lặp đi lặp lại trong đầu:
“Nan Nhẫn năng Nhẫn, nan hành năng hành” (Bài giảng thứ chín, Chuyển Pháp Luân)
Tôi nghĩ đến Sư phụ đã vì chúng ta mà chịu đựng bao nhiêu, thì chút đau khổ này cũng chẳng là gì.
Sau khi kiên trì trong 45 phút, tôi đột nhiên cảm thấy một thứ vật chất lạnh đang bị ép vào thân thể mình. Toàn thân tôi lạnh đến mức chân tay yếu ớt run rẩy, như muốn ngã quỵ. Nhưng ý thức của tôi rất rõ ràng, và tôi ngay lập tức nghĩ rằng tôi là một đệ tử Đại Pháp, tôi có thân thể kim cương bất hoại, những thứ xấu chỉ có thể đi qua chứ không thể xâm nhập vào thân thể tôi. Đồng thời tôi hô lên: “Mình không sao, không sao cả. Đều là việc tốt, việc xấu đều cũng thành việc tốt.”
Sư phụ giảng:
“Trong tu luyện, dù chư vị gặp phải sự việc hay hay sự việc dở, đó đều là việc tốt cả, bởi vì chính là chư vị tu luyện rồi thì [chúng] mới xuất hiện.” (Gửi Pháp hội Chicago, Tinh Tấn Yếu Chỉ III)
Vì tư tưởng của tôi ngay chính và tôi không sợ hãi, Sư phụ đã loại bỏ vật chất lạnh ra khỏi thân thể tôi, và cảm giác khó chịu lập tức biến mất. Một số trạng thái không khỏe khác dần trở lại bình thường trong vòng hai tuần, và bây giờ tôi dễ dàng luyện bài công pháp thứ hai trong vòng một giờ đồng hồ. Sư phụ đã gánh chịu cho đệ tử của Ngài, con xin cảm tạ Sư phụ!
Một sự việc khác xảy ra trước đó vào khoảng thời gian Tết Nguyên đán. Trong khi đang mua sắm hàng hóa, tôi đột nhiên cảm thấy đau nhói ở thắt lưng khiến tôi cảm thấy choáng váng. Khi còn trẻ, tôi bị thương ở đốt sống thắt lưng và lưng của tôi không bao giờ phục hồi hoàn toàn. Mỗi khi cơn đau ập đến, tôi đều không thể chịu đựng nổi, tôi không thể cúi xuống, và phải nằm trên giường. Sau khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, Sư phụ đã tịnh hóa thân thể cho tôi và tôi trở nên hoàn toàn vô bệnh, tràn đầy sức sống.
Lần này, tôi lập tức nhận ra mình có sơ hở trong tu luyện cá nhân mà đã bị tà ác lợi dụng. Tôi đã không học Pháp sâu và ôm giữ những thứ của người thường. Tôi cố hết sức nói lớn: “Không sao cả! Không sao cả!” để phủ nhận bức hại của cựu thế lực. Tôi không ngừng niệm khẩu quyết phát chính niệm và cầu xin Sư phụ gia trì. Tôi đã có thể đứng dậy, nhưng cơ thể bị ngả về phía trước một góc 30 độ, và tôi không thể đi lại thoải mái. Khi nó trở nên nghiêm trọng hơn, tôi chỉ có thể bám vào thành giường hoặc tường.
Tôi tự nhủ, đừng bao giờ để cựu thế lực thành công. Tôi vẫn khăng khăng muốn ra ngoài giảng chân tướng cho mọi người.
Sau khi trải qua hai khổ nạn nghiệp bệnh này, tôi đã tăng thời gian học Pháp và phát chính niệm, cùng số lần luyện công. Thân thể tôi đã nhanh chóng trở lại bình thường.
Tu luyện không có đường tắt. Giữa khó khăn và ma nạn, chúng ta phải có niềm tin vững chắc vào Sư phụ và Đại Pháp, buông bỏ chấp trước, làm tốt ba việc, và xứng đáng là một lạp tử của Đại Pháp.
Trên đây là chút trải nghiệm của tôi trong quá trình tu luyện, nếu có điểm nào không đúng, xin các đồng tu từ bi chỉ rõ!
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/10/3/411742.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/10/21/187908.html
Đăng ngày 18-11-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.