Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 11-04-2020] Khi hai người thân của tôi là một cặp vợ chồng bị bắt vì tu luyện Pháp Luân Công, tôi đã giúp giải cứu họ.

Toàn bộ quá trình kéo dài khoảng một năm. Dưới sự bảo hộ của Sư phụ Lý Hồng Chí (nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp) và sự hỗ trợ từ các đồng tu, chúng tôi đã thành công trong việc trả tự do cho người vợ và giảm đáng kể mức án của người chồng.

Một trong những luật sư nhận xét rằng việc làm của chúng tôi đã có tác dụng to lớn, vì chúng tôi đã giúp nhiều người làm việc trong ngành thực thi pháp luật và hệ thống tư pháp tìm hiểu thêm về Pháp Luân Đại Pháp.

Quá trình phơi bày sự việc

Vào đầu mùa xuân năm 2018, tôi nhận được một cuộc gọi từ con gái của người thân tôi. Cô đã khóc khi nói với tôi rằng cha mẹ cô đã bị bắt. Cô về nhà cha mẹ mình và thấy các phòng bị xới tung, đồng thời máy tính, sách Đại Pháp cùng tài liệu thông tin đã bị tịch thu.

Cặp vợ chồng đó và tôi là những học viên Pháp Luân Đại Pháp (hay còn gọi là Pháp Luân Công) duy nhất trong gia đình. Họ sống ở một thành phố khác. Vì tôi bận việc nên không thể lái xe đến đó ngay. Tôi trấn an cô ấy qua điện thoại, và sau đó liên lạc với các học viên địa phương của cặp vợ chồng.

Nhiều năm trước, những người thân của tôi đã bị bức hại vì niềm tin của họ, và tôi thực sự đau khổ khi điều đó xảy ra. Nhưng lần này, tôi bình tĩnh và tự nhủ: “Hãy bình tĩnh! Bây giờ, mình là người mà con của họ trông cậy.“

Nhưng tôi vẫn cảm thấy một khối đen lớn đang đè lên mình khiến tôi cảm thấy hầu như không thở được. Tôi nhớ rằng, không lâu trước đó, người vợ đã nói với tôi rằng cựu thế lực đã đưa một ý nghĩ vào trong đầu cô ấy rằng họ đang lên kế hoạch giết cô ấy. Tôi nhận ra rằng lần này họ phải đối mặt với một khổ nạn lớn.

Tôi biết rằng điều đầu tiên tôi nên làm là thuê một luật sư, nhưng trước đây tôi chưa bao giờ thuê luật sư và không biết làm thế nào. Tôi liên hệ với các học viên địa phương ở thành phố đó với hy vọng rằng họ có thể thuê một luật sư đại diện, nhưng họ lịch sự từ chối và bảo tôi tự liên hệ với luật sư.

Tôi hơi buồn khi nghĩ các học viên địa phương thường sẽ thuê luật sư. Nhưng giờ nhớ lại chuyện này, tôi thấy xấu hổ vì sự ích kỷ của mình.

Luật sư cho người vợ

Tôi đã liên hệ với một số công ty luật và thuê được một luật sư cho người vợ bị giam giữ. Tôi nhận ra rằng nếu tôi bảo trì chính niệm, Sư phụ sẽ luôn chăm sóc chúng tôi.

Các học viên địa phương và con gái của cặp vợ chồng bị giam giữ đã đi cùng luật sư đến đồn cảnh sát, phòng cảnh sát và trại tạm giam. Đến nơi nào họ cũng đều bị đối xử tệ bạc.

Trước đó, luật sư đã làm việc với các học viên và nói rằng ông cảm thấy trường không gian rất tà ác và nhắc nhở các học viên phát chính niệm nhiều hơn.

Luật sư đã đến trại tạm giam ba lần và cuối cùng đã gặp được người vợ, người vợ nói với ông rằng vợ chồng bà bị báo cảnh sát vì đã nói chuyện với mọi người về Pháp Luân Công. Họ bị bắt, và nhà của họ bị lục soát. Trong đồn cảnh sát, người vợ bị nghiệp bệnh nặng nhưng vẫn bị cảnh sát đối xử thô bạo. Luật sư đã đề nghị cho bà được tại ngoại để điều trị y tế nhưng bị từ chối.

Một tuần sau đó, luật sư, con gái của cặp vợ chồng bị giam giữ, và tôi đã đến đồn cảnh sát để tìm người phụ trách vụ án. Để gặp được anh ấy, chúng tôi đã đợi rất lâu. Chúng tôi nói với anh ấy rằng tính mạng của người vợ đang gặp nguy hiểm và yêu cầu bà ấy được tại ngoại để điều trị y tế, nhưng anh ta rất thô lỗ, từ chối lắng nghe và nhanh chóng rời đi.

Vào tối hôm đó, chúng tôi đã quay lại đồn cảnh sát một lần nữa và lại yêu cầu người vợ được tạm tha. Nhân viên trực nói rằng nhân viên phụ trách vụ án không có ở đó và sau đó trả lời một cuộc gọi.

Sau khi chúng tôi rời đồn cảnh sát, luật sư đã cung cấp cho tôi số điện thoại mà ông ấy đã ghi lại khi người cảnh sát kia nhận cuộc gọi. Ông ấy gợi ý rằng đó có thể là số của người phụ trách vụ án hoặc một cấp trên của anh ta.

Tôi liền gửi số điện thoại cho các học viên ở nước ngoài và họ đã gọi đến số đó để cố gắng giảng chân tướng cho người ở đầu dây bên kia. Nhưng người trả lời điện thoại đã nhanh chóng cúp máy.

Bởi vì chúng tôi không thể có thêm thông tin về người phụ trách vụ án, chúng tôi đã thảo luận với các học viên địa phương và quyết định viết một bức thư cho anh ta và các cảnh sát khác trong đồn cảnh sát.

Tôi đã viết bức thư và sửa nó ba lần. Tôi cố gắng giảng chân tướng với tâm từ bi và buông bỏ tâm phàn nàn và oán hận..

Tôi và cô con gái đã đến đồn cảnh sát để đưa cho họ những lá thư, và một số tài liệu pháp lý mà chúng tôi đã thu thập nhằm chứng minh tính hợp pháp của việc tu luyện Pháp Luân Công. Trong khi chờ người phụ trách vụ án, chúng tôi thấy một cặp vợ chồng đang tường trình việc con gái họ bị bọn buôn người bắt cóc.

Cặp vợ chồng đã đưa cho cảnh sát bằng chứng thuyết phục, và thậm chí cả số điện thoại của kẻ buôn người, nhưng cảnh sát vẫn từ chối hồ sơ vụ án. Vậy mà, họ đã sử dụng tất cả các nguồn lực của mình để đàn áp các học viên Pháp Luân Công. Chúng tôi đã nhận ra tầm quan trọng của việc giảng chân tướng về Đại Pháp cho họ như thế nào.

Chúng tôi được biết nhiều luật sư khâm phục Đại Pháp và thường xuyên bênh vực công lý cho các học viên Pháp Luân Công. Họ cũng có thể chịu đựng khó khăn, thường xuyên phải di chuyển giữa các đồn cảnh sát, trại giam, viện kiểm sát và tòa án, cũng như không được đối xử công bằng khi đến đó. Họ sống đạm bạc và cố gắng chi tiêu ở mức tối thiểu. Họ ăn nói nhã nhặn và trung thực trong cuộc sống hàng ngày.

Luật sư cho người chồng

Các học viên địa phương đã thuê một luật sư cho người chồng bị giam giữ. Họ nói rằng ông ấy rất tuyệt vời, nhưng ngay sau khi họ ký hợp đồng, ĐCSTQ (Đảng Cộng sản Trung Quốc) đột ngột rút giấy phép hành nghề luật sư của ông. Thế nhưng, ông ấy vẫn đến.

Chúng tôi đi cùng luật sư đến đồn cảnh sát. Khi luật sư đi tìm người phụ trách, một số cảnh sát đã chặn ông ấy và gây gổ với ông. Ông đã không mất bình tĩnh và điềm tĩnh giải quyết chúng. Sau đó, ông nói với họ về Pháp Luân Công theo luật pháp, nhân quyền và văn hóa.

Chiều hôm đó, chúng tôi đến phòng An ninh Nội địa thuộc sở cảnh sát thành phố. Rất khó để tìm thấy họ vì họ không có bảng hiệu bên ngoài văn phòng. Nhưng luật sư đã đưa chúng tôi đi khắp sở để tìm kiếm. Tôi nói đùa với ông ấy rằng ông ấy đang đưa chúng tôi đi tham quan du lịch.

Tuy nhiên, tôi cảm thấy hổ thẹn vì người dẫn các học viên chúng tôi tìm kiếm trong sở cảnh sát lại là một người thường.

Cuối cùng, các nhân viên cảnh sát từ phòng An ninh Nội địa và phòng Công an đã tiếp chúng tôi và chấp nhận các tài liệu của chúng tôi, bao gồm thư của các thành viên trong gia đình, các tài liệu cho thấy việc tu luyện Pháp Luân Công là hợp pháp và các tài liệu của luật sư. Sau đó chúng tôi đến viện kiểm sát và nộp các tài liệu liên quan tại đó.

Vào ngày hôm đó, nhiều học viên địa phương đã phát chính niệm cho chúng tôi và mọi việc diễn ra suôn sẻ. Chúng tôi đã gửi được sáu hồ sơ thông tin Đại Pháp, nhưng tiếc rằng chúng tôi đã không mang theo nhiều tài liệu thông tin hơn. Vị luật sư cho biết: “Chúng ta càng cứu được nhiều thì càng tốt!”

Điều này thực sự khiến tôi cảm động, và tôi cảm thấy vô cùng xấu hổ, rằng tôi, với tư cách là một học viên Đại Pháp, lại cần được một người thường động viên. Thật tiếc khi vị luật sư dũng cảm này vẫn chưa bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, mặc dù trong nhiều năm qua, ông ấy đã tìm kiếm lối thoát khỏi cõi hồng trần này.

Một số học viên cho rằng có thể ông ấy vẫn còn một sứ mệnh phải hoàn thành trong xã hội người thường, và có thể một số vị Thần đã ngăn cản ông ấy đắc Pháp.

Nếu một người ngay chính như vậy vẫn không thể trở thành một học viên Đại Pháp trong thời kỳ Chính Pháp, thì chúng ta, những học viên Đại Pháp, càng nên cảm thấy vô cùng may mắn và trân trọng mối nhân duyên này của chúng ta với Pháp.

Gặp gỡ cả hai học viên

Sau khi thuê luật sư cho từng học viên bị giam giữ, chúng tôi bắt đầu sắp xếp các cuộc gặp với họ.

Tôi bắt xe đến thành phố đó vào buổi chiều và trở về vào đêm hôm sau. Trước khi lên đường, tôi phải sắp xếp thời gian và địa điểm để gặp các luật sư, liên hệ với các học viên địa phương để thu xếp phương tiện đi lại và tìm nơi ở.

Sau đó, tôi viết thư cho từng học viên bị giam giữ, trong đó có báo cáo diễn biến những việc họ yêu cầu tôi làm và khích lệ họ từ các phương diện của Pháp. Tôi cũng đã thêm một số tài liệu pháp lý mà tôi tìm thấy trên mạng để có thể hỗ trợ các trường hợp của họ.

Tôi đưa tài liệu cho các luật sư và nhờ họ chuyển chúng cho cặp vợ chồng bị giam giữ. Tôi đặt một phòng ở một nhà hàng gần đó, nơi một số học viên địa phương và tôi có thể gặp gỡ và phát chính niệm trong khi các luật sư đến gặp cặp vợ chồng bị tạm giam.

Khi các luật sư quay trở lại, tôi trả phí cho họ và đãi họ một bữa ăn. Trong khi ăn, chúng tôi nói về cuộc gặp và thảo luận về những gì chúng tôi nên làm tiếp theo.

Tôi phải làm điều này lần lượt với từng luật sư, có nghĩa là tôi phải lặp lại quy trình đó tại nhà hàng hai lần, vì các luật sư không được phép đồng thời gặp khách hàng của họ.

Sau khi về nhà, tôi viết các bài báo phơi bày thủ phạm cho trang web Minh Huệ và gửi tên của những người đồng ý thoái ĐCSTQ và các tổ chức thanh thiếu niên của nó mà các học viên bị giam giữ đã thu thập được.

Các luật sư có thể gặp các học viên bị giam giữ mỗi tháng một lần, vì vậy tôi đã làm việc này hàng tháng. Nó thực sự làm tôi mệt mỏi.

Tôi đã định ngừng việc đi đến thành phố đó và gặp gỡ các luật sư, nhưng khi nghĩ đến sự khó khăn mà cặp vợ chồng phải trải qua và tầm quan trọng của việc tổ chức các học viên địa phương phát chính niệm, tôi đã kiên trì và chịu đựng chút khó khăn đó.

Hướng nội

Ban đầu tôi đã định tham gia vào một hạng mục Đại Pháp khác để cứu người, nhưng điều đó đã phải tạm dừng trong khi tôi đang giải quyết việc này. Tôi đã tự than phiền về tất cả, cho đến một ngày tôi nghĩ đến Pháp của Sư phụ.

“Hết thảy những gì người tu luyện gặp phải đều có quan [hệ] với tu luyện và viên mãn của chư vị, nếu không sẽ tuyệt đối không có.” (“Đại Pháp viên dung,” Tinh Tấn Yếu Chỉ II)

Một lần, khi tôi đi đi về về để gặp các luật sư, trời mưa như trút nước. Tôi ướt sũng và kiệt sức trên chuyến xe về nhà.

Tôi mở những lá thư của người chồng và người vợ bị giam giữ. Tôi đọc chúng và thấy rằng cả hai đều phàn nàn về tôi. Tâm tôi thực sự bị tổn thương. Tôi nghĩ, “Mình luôn cố gắng hết sức để giúp đỡ bằng cách chịu đựng khó khăn như vậy, trả phí luật sư và tổ chức cho các học viên khác trợ giúp.”

Tôi bảo với con gái của cặp vợ chồng rằng tôi sẽ không trả tiền cho luật sư nữa nhưng vẫn sẽ tham gia vào các nỗ lực giải cứu. Cô ấy nói, “Cháu hy vọng bác sẽ không đổ lỗi cho bố mẹ cháu. Họ đang ở trong động quỷ. Trạng thái tinh thần của họ không còn tốt như trước là điều dễ hiểu thôi. Khi ai đó làm một điều tốt, ngay cả khi người hưởng lợi không biết, nhưng những người khác và thiên thượng sẽ biết. Tại sao bác lại khó chịu?”

Những lời của cô ấy khiến tôi bình tĩnh lại. Làm thế nào mà trẻ nhỏ có thể nói như vậy chứ? Nó chắc hẳn là một điểm hóa từ Sư phụ.

Mặc dù ý định của tôi là tốt, và tôi mong muốn giúp hai vợ chồng buông bỏ chấp trước của họ và được tự do càng sớm càng tốt, nhưng tôi đã bỏ qua việc tìm kiếm những chấp trước tật đố và muốn được tán dương của bản thân tôi. Tôi rất biết ơn Sư phụ vì đã cho tôi cơ hội tu sửa bản thân và đề cao tâm tính của mình.

Sau đó, một đồng tu ở thành phố của tôi đã đề nghị lái xe chở tôi đến thành phố kia, điều đó có nghĩa là tôi sẽ đỡ mệt hơn. Nhưng người lái xe chắc hẳn đã rất mệt mỏi, sau tất cả mọi việc như lái xe và trở về nhà quá muộn sau khi đưa tôi đi.

Khi tôi buông bỏ những chấp trước của mình, cặp vợ chồng bị giam giữ dường như cũng biết ơn những gì tôi đã làm cho họ.

Phát chính niệm

Trong toàn bộ quá trình này, tôi thấy rằng việc phát chính niệm cho các học viên bị giam giữ là rất quan trọng. Một lần, nhiều học viên đã tham gia, và cặp vợ chồng bị giam giữ nói rằng họ có thể cảm nhận được hiệu quả.

Đôi khi, tôi bị muỗi đốt và không tập trung tốt khi phát chính niệm. Một lần khác, tôi không thể ngừng hắt hơi và bị chảy nước mũi suốt cả ngày.

Tôi có thể cảm thấy một trường chứa nhiều vật chất âm ám nặng nề, nhưng điều đó đã thôi thúc tôi tiếp tục phát chính niệm, vì tôi biết rằng một trận chiến lớn đang diễn ra ở các không gian khác. Chúng tôi càng làm tốt hơn trong việc phát chính niệm, chúng tôi càng có thể giảm bớt áp lực cho hai vợ chồng họ.

Kết quả của việc các đồng tu phát chính niệm và sự đề cao tâm tính của chúng tôi là cặp vợ chồng và luật sư của họ đều làm rất tốt tại phiên tòa. Họ đã giảng chân tướng và khiến những người trong tòa bị sốc.

Người vợ hiện đã được trả tự do, và mức án tù của người chồng đã giảm đáng kể.

Nhiều điều cảm động đã xảy ra trong quá trình giải cứu này. Trên đây chỉ là một số ví dụ.

Con xin chân thành tạ ơn Sư phụ, và cảm ơn các đồng tu đã cho tôi cơ hội giúp tôi đề cao tâm tính trong biến cố này.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/4/11/403686.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/9/13/186745.html

Đăng ngày 17-11-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share