Bài viết của phóng viên báo Minh Huệ

[MINH HUỆ 03-09-2020] Khi 22 tuổi, mục tiêu của cô La Lập Huệ là kiếm thật nhiều tiền khi còn trẻ và sau đó sẽ nghỉ hưu sớm. Cô từng là chuyên gia kỹ thuật trong một công ty cung cấp điện. Rất nhiều người mong ước có được mức lương ổn định như của chuyên gia kỹ thuật, nhưng cô La tự hỏi rằng liệu cô có thể tiếp tục làm việc 12 tiếng một ngày dưới môi trường áp lực cao như thế này hay không. Cô bắt đầu suy nghĩ rằng liệu điều này có thật sự đáng hay không.

Khi 30 tuổi, một người đã giới thiệu cô làm bán hàng trực tiếp. Cô cảm thấy việc bán các thực phẩm chức năng sẽ không chỉ mang lại tiền nhanh chóng mà còn giúp cô cải thiện sức khoẻ. Cô nghỉ việc và bắt đầu công việc tiếp thị đa cấp.

Cơn ác mộng ập đến

Để đạt được ước mơ to lớn của mình, cô La đã làm việc cả ngày lẫn đêm và dồn toàn tâm huyết của mình vào đó. Công sức của cô đã được đền đáp, và chỉ trong vòng ba năm, cô đã đạt được vị trí rất cao trong công ty.

Nhưng nó không hề khiến cô hạnh phúc. “Khi tôi đạt đến đỉnh cao, tôi đã phát hiện mặt xấu của bản chất con người – bạn trở nên giàu có nhờ các tuyến đa cấp ở dưới,” cô nhớ lại. “Tôi kiếm được rất nhiều tiền, nhưng những người bạn tốt của tôi đã phải chịu tổn thất rất nhiều. Tôi cảm thấy điều đó thật tồi tệ.”

Vì trải nghiệm này, cô bắt đầu hoài nghi giấc mơ của mình về “Phấn đấu làm việc trong ba hoặc năm năm và sau đó hưởng thụ cuộc sống.” Trong khi cô đang đấu tranh giữa việc tiếp tục theo đuổi nghề tiếp thị đa cấp hay nghe theo lương tâm của bản thân, một cuộc kiểm tra sức khoẻ đã thay đổi tất cả. Bác sĩ nói với cô rằng: “Cô đã mắc bệnh ung thư giai đoạn bốn”.

Còn được gọi là ung thư di căn, giai đoạn bốn là giai đoạn phát triển nhất và nó có nghĩa là tế bào ung thư đã lan sang các cơ quan nội tạng khác. Thông tin này quá bất ngờ và đột ngột đến nỗi cô La không biết phải phản ứng như thế nào. Khi đang nằm trên giường bệnh để chờ hoá trị, cô cảm thấy cái chết đang ở rất gần. “Tôi cảm thấy vô vọng. Tôi không thể làm gì hơn ngoài việc nghe theo những gì bác sỹ và y tá nói,” cô giải thích.

Tình trạng của cô đã quá nguy kịch và cô La quyết định sẽ không lo lắng về nó nữa. “Tôi đã viết di chúc về việc chuyển giao tài sản của mình. Tôi đã quyết định rằng nếu tôi chết thì chết thôi!” Cô nói: “Tôi chỉ thấy có lỗi với mẹ mình. Nó khiến tôi rất đau lòng vì mặc dù tôi đã trưởng thành, nhưng căn bệnh của tôi vẫn khiến bà lo lắng.”

Lần đầu tiên cô La bắt đầu nhìn lại cuộc đời mình. “Trong lúc làm tiếp thị đa cấp, tôi chỉ nghĩ về thành công và kiếm tiền bằng mọi cách. Nhưng khi tôi có được mọi thứ mà tôi đã cố gắng đạt được, nó không còn ý nghĩa gì nếu tôi không có sức khoẻ để tận hưởng nó.”

Khi phải chịu đau đớn cả ngày lẫn đêm đến nỗi cô không thể ngủ được, cô La bắt đầu suy nghĩ về cuộc đời mình và cô thật sự là ai. “Mặc dù mọi thứ tôi phấn đấu đạt được dường như không có ý nghĩa gì, tôi cảm thấy rằng cuộc đời đang cho tôi một dấu hiệu nào đó thông qua căn bệnh này,” cô giải thích. “Nếu như tôi không mắc bệnh ung thư, tôi sẽ không thể nào trầm tĩnh lại để suy nghĩ về điều này.”

Ánh sáng cuối đường hầm

Trong suốt những ngày u tối và ảm đạm này, cô La đã nhận được rất nhiều lời khuyên từ bạn bè và người thân.

“Một người dì đã đề nghị tôi thử tập luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tôi hỏi dì rằng nó tốn bao nhiêu tiền,” cô nhớ lại. “Dì ấy nói tôi không phải tốn gì cả – thậm chí một xu cũng không. Dì nói rằng Pháp Luân Đại Pháp giúp mọi người trở thành một công dân tốt và nhắm thẳng đến lương tâm của người ta. Những lời này đã khiến tôi cảm động và tôi biết rằng đây chính là điều mà tôi đã chờ đợi,” cô nói.

Khi bắt đầu, cô La không biết tu luyện nghĩa là sao; cô chỉ đơn giản là đọc các bài giảng và luyện các bài công pháp giống như mọi người. Không lâu sau đó, cô đã hiểu được tầm quan trọng của sự kiên nhẫn. Đặc biệt là khi luyện bài công pháp số năm, những phút cuối rất khó chịu đựng. Mỗi lần cô đau đến ứa nước mắt, cô đều nhớ lại lời của Sư phụ Lý trong Chuyển Pháp Luân:

“Khi gặp khó khăn kiếp nạn, hoặc khi vượt quan, chư vị hãy thử xem: khó Nhẫn, chư vị hãy cứ Nhẫn xem sao; thấy thật khó làm, nói là khó làm, chư vị cứ làm xem cuối cùng có làm được chăng. Nếu chư vị có thể thật sự thực hiện được như vậy, thì chư vị sẽ phát hiện rằng ‘liễu ám hoa minh hựu nhất thôn’!” (Bài giảng thứ 9, Chuyển Pháp Luân)

Vì cô quyết định sẽ tu luyện, cơ thể cô đã được tịnh hoá. “Sau khi tôi bắt đầu tu luyện, tôi đã nôn ra máu đen. Lúc đầu tôi có chút sợ hãi. Các học viên khác chia sẻ với tôi rằng Sư phụ đã giảng trong Chuyển Pháp Luân:

“Trong xã hội người thường, chỉ vì danh lợi, tranh đoạt giữa người với người, chư vị ăn không ngon ngủ không yên, thân thể chư vị đã không còn ra hình nữa: ở không gian khác mà nhìn thân thể chư vị, thì xương cốt kia, khúc nào cũng đều [màu] đen. Với thân thể như thế, một khi giúp chư vị tịnh hoá mà không có chút phản ứng nào thì cũng không thể được; do vậy chư vị phải có phản ứng.” (Bài giảng thứ 2, Chuyển Pháp Luân)

Khi hiểu ra những điều này, tôi đã bình tĩnh lại và việc nôn mửa cũng dừng lại. Cả cơ thể tôi trở nên khoẻ mạnh và tôi cảm thấy nhẹ nhàng và dễ chịu,” cô nói.

Trở thành một người tốt hơn

Sau khi trở thành một học viên, cô La quyết định sẽ trở thành một người tốt hơn bằng cách tuân theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn của Pháp Luân Đại Pháp. Vì cô đã có bước đột phá trong khi thiền định, cô cũng có được các nhận thức mới về cuộc sống, xã hội và vũ trụ.

Cha mẹ luôn chăm sóc cho cô La và cô có thể có mọi thứ mà cô muốn. “Tôi có một cái tôi rất mạnh và luôn muốn người khác phải nghe theo mình,” cô nói. “Nhưng từ khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi bắt đầu nhìn vào bên trong. Tôi nhận ra rằng mọi thứ xung quanh đều có liên hệ chặt chẽ với sự tu luyện của bản thân mình.”

Nhờ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp mà vấn đề sức khoẻ của cô La Lập Huệ đã được giải quyết và tâm trí cô trở nên rộng mở.

Trước khi bắt đầu tu luyện, mỗi khi gặp mâu thuẫn với người khác cô La đều nghĩ rằng đó là vấn đề của họ. “Giờ đây, ý nghĩ đầu tiên của tôi là: Liệu tôi có thể làm điều gì khác không? Vấn đề nào của tôi đã gây ra chuyện này?” cô giải thích.

Nhìn lại cuộc đời của mình, bây giờ cô La đã hiểu rằng không điều gì cô gặp trong đời là ngẫu nhiên. “Mọi chuyện xảy ra đều có lý do đằng sau nó,” cô nói.

Tấm lòng cô trở nên rộng mở và cô thậm chí quên mất căn bệnh ung thư mà cô đã mắc phải 10 năm trước. Mặc dù cô đã 40 tuổi, cô lại trông trẻ hơn bản thân mình lúc 30 tuổi. Cha mẹ cô cũng rất vui lòng. Cha cô thường cảm thán: “Pháp Luân Đại Pháp thật siêu thường!”


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/9/3/411286.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/9/5/186637.html

Đăng ngày 27-10-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share