Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Thiểm Tây, Trung Quốc

[MINH HUỆ 10-05-2020] Vào đầu tháng 4 năm 2011, đột nhiên tôi cảm thấy đầu óc mụ mị trống rỗng không thể suy nghĩ và làm được việc gì. Tôi đã đến một phòng khám và được bác sĩ đã khuyên rằng tôi cần phải nghỉ ngơi và kê cho tôi một số loại thuốc. Tôi đã uống thuốc đều đặn và nằm nghỉ trên giường theo lời khuyên của bác sĩ. Tuy nhiên, tình trạng của tôi không được cải thiện sau khi nghỉ ngơi trong 4-5 ngày và đầu óc tôi càng trở nên lẫn lộn hơn.

Vợ tôi đã trở nên lo lắng và gọi điện cho bố mẹ tôi để kể về tình trạng hiện tại của tôi. Cha tôi đã đến Viện Quân y số 4 Tây An và nói chuyện với một người bạn thời thơ ấu của ông hiện là một giáo sư đại học. Sau khi nghe bố tôi mô tả, ông ấy nói: “Hãy đến bệnh viện của chúng tôi ngay lập tức để được kiểm tra toàn diện.”

Anh trai tôi đưa tôi ra sân bay. Tôi đã lo lắng và sợ hãi trong suốt chuyến đi. Khi cha tôi đón tôi ở sân bay Tây An, tôi thậm chí đã không thể nhận ra ông.

Cha tôi đã đưa tôi đến Viện Quân y số 4 Tây An để kiểm tra sức khỏe toàn diện. Tuy nhiên, cuộc kiểm tra không phát hiện thấy vấn đề gì bất thường. Sau đó, bạn của bố tôi đã giới thiệu tôi đến một bệnh viện hàng đầu của tỉnh. Sau hàng loạt xét nghiệm kiểm tra sức khỏe, tôi được chẩn đoán mắc chứng trầm cảm.

Cha tôi đã đưa tôi trở về nhà sau khi tôi trả 3.000 nhân dân tệ cho toa thuốc điều trị. Vừa nhìn thấy mẹ tôi, ông đã bật khóc. Cha tôi là một người mạnh mẽ, tôi chưa bao giờ thấy ông khóc.

Mẹ tôi đã rất đau lòng sau khi biết toa thuốc có đến hơn 20 tác dụng phụ. Bà cảm thấy tuyệt vọng khi nhìn thấy trạng thái tinh thần bối rối và nét mặt đờ đẫn vô hồn của tôi. Bà tự hỏi: “Liệu ai có thể giúp chúng tôi đây?”

Đại Pháp mang lại hy vọng

3 ngày sau khi tôi từ bệnh viện trở về nhà, mẹ đã gọi cho dì và nói với bà về tình trạng của tôi và cho biết rằng bà cảm thấy không thể chịu đựng thêm nữa. Dì tôi nói: “Đừng lo! Chúng ta còn có Sư phụ và Đại Pháp. Con trai chị sẽ ổn thôi! ”

“Đúng! Chúng ta có Sư phụ chăm sóc! Chúng ta có Đại Pháp! ” Những lời của dì đã nhắc nhở động viên mẹ tôi.

Mẹ tôi bắt đầu tu luyện Đại Pháp vào năm 1997. Bà là điều phối viên khu vực và nhà của chúng tôi là địa điểm học Pháp nhóm và luyện công; Có đến hơn chục người thường đến nhà chúng tôi cùng tu luyện.

Tuy nhiên kể từ sau tháng 7 năm 1999, khi Giang Trạch Dân, cựu lãnh đạo của Đảng Cộng sản Trung Quốc phát động cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp, các học viên địa phương đã mất đi môi trường để học Pháp nhóm và luyện công. Họ không còn đến nhà mẹ tôi nữa và bà cũng trở nên sợ hãi.

Với sự trấn an của dì, mẹ tôi đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm. Bà lau nước mắt, đỡ tôi lên trên giường và sau đó đưa cuốn Chuyển Pháp Luân và yêu cầu tôi học Pháp.

Đột phá trong 4 ngày

Tôi rất yếu và không thể ngồi dậy được lâu nên tôi đã phải đọc sách trên giường. Tôi đọc một lúc, nghỉ giải lao và sau đó lại đọc tiếp. Tôi mất 3 ngày để đọc xong cuốn Chuyển Pháp Luân.

Vào sáng sớm ngày thứ 4 sau khi bắt đầu đọc Chuyển Pháp Luân, tôi chạy đến phòng mẹ tôi trước khi bà thức dậy và hét lên: “Mẹ ơi, con ổn rồi! Đầu óc con đã trở nên minh mẫn, và con đang cảm thấy đói – con có thể nhận thức mọi việc được rồi ”

Nước mắt chảy dài trên khuôn mặt, hai mẹ con tôi ôm nhau cười sung sướng và hạnh phúc. Sau đó bà đã quẳng đi số thuốc trị giá 3.000 nhân dân tệ.

Sau đó, mẹ tôi kể lại rằng vào một ngày trước khi tôi trở về nhà từ Tây An, cậu con trai 1 tuổi của tôi đã chỉ vào tường và nói: “Đang quay! Đang quay! ” Mẹ tôi hỏi cháu cái gì đang quay. Cháu không giải thích được cái gì đang quay nhưng vẫn nói: “Nó đang quay.” Sau đó mẹ tôi lấy ra một cuốn Chuyển Pháp Luân và cho cháu xem đồ hình Pháp Luân. Con trai tôi đã nói: “Vâng, chính là cái đó đang quay!”

Biết ơn vì cơ hội thứ hai trong đời

Đại Pháp quả là một môn khoa học kỳ diệu và siêu thường! Đại Pháp đã ban cho tôi cơ hội thứ hai trong đời. Tôi chân thành cảm tạ Đại Pháp! Chân thành cảm tạ Sư phụ! Tôi sẽ luôn ủng hộ việc tu luyện của mẹ tôi và những nỗ lực của bà để chứng thực sự vĩ đại của Đại Pháp!

Bây giờ tôi đã khỏi bệnh. Tôi vẫn nhớ lời nhận xét từ người bạn của cha tôi rằng: “Để chữa khỏi căn bệnh này, phải mất tối thiểu 2-3 năm. Thậm chí có thể mất 7-8 năm, và đôi khi có thể không chữa được ”. Tuy nhiên, tôi đã khỏi bệnh này chỉ trong 4 ngày nhờ đọc Chuyển Pháp Luân. Đây là một điều thần kỳ!

Tôi chân thành hy vọng rằng những người đang chịu đựng bệnh tật có thể bỏ qua những hiểu lầm của họ về Đại Pháp, không nghe theo những lời tuyên truyền lừa dối của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và dành thời gian để đọc cuốn Chuyển Pháp Luân. Nếu làm được như vậy, họ sẽ nhận được những lợi ích to lớn, cả về vật chất và tinh thần.

Không từ ngữ nào có thể diễn tả hết lòng biết ơn của tôi đối với Sư phụ và Đại Pháp! Xin chân thành cảm tạ Sư phụ! Chân thành cảm tạ Đại Pháp!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/5/10/405136.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/8/20/186426.html

Đăng ngày 14-10-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share