Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 11-07-2020] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công (hay còn gọi là Pháp Luân Đại Pháp) cùng với cha mẹ của mình vào năm 1996, khi tôi 13 tuổi.

Đó là cách đây 24 năm. Hồi tưởng lại quãng thời gian này, những ký ức và cảm xúc lại ngập tràn trái tim tôi.

Đại Pháp đã cho tôi một thân thể khỏe mạnh

Trong suốt 13 năm đầu đời, tôi bị dày vò bởi bệnh táo bón mãn tính nghiêm trọng. Không đi cầu trong hơn một tuần là chuyện bình thường đối với tôi, thậm chí có khi hai tuần.

Cuối cùng khi đi vệ sinh được, tôi cảm thấy đau đớn tột cùng, và tôi đã khóc rất nhiều. Sau khi đi vệ sinh xong, khắp mặt tôi nổi đầy những nốt chấm đỏ do các mao mạch bị vỡ vì bị căng ra.

Đây là nỗi kinh hoàng mà tôi đã phải sống chung trong suốt nhiều năm. Mỗi lần muốn đi cầu, tôi đều đốt hương và cầu xin Thần Phật giúp đỡ, thế nhưng việc này chưa bao giờ có hiệu nghiệm.

Lưng tôi như sắp gẫy mỗi khi tôi cúi người xuống. Tôi thường tự hỏi tại sao cuộc đời của mình lại thống khổ như vậy. Bởi vì thân thể đau đớn nên tôi rất dễ nổi cáu. Nếu tôi muốn làm điều gì mà mẹ không cho phép, tôi sẽ nổi giận cho đến khi làm được đúng ý mình mới thôi.

Tôi cũng bị bệnh viêm xoang không khỏi. Dịch chảy ra từ mũi của tôi có màu xanh vàng.

Thuốc mà bác sỹ kê cho tôi là loại viên nhỏ được làm từ các loại thảo mộc Trung y. Mỗi liều là một nắm nhỏ. Chúng khiến tôi buồn nôn vì vậy tôi đã ném chúng xuống gầm giường khi mẹ tôi không để ý.

Tình trạng viêm xoang của tôi trở nên tồi tệ hơn, khiến tôi bị mất khứu giác. Hơn nữa, dịch mũi chảy ra có màu đỏ và mẹ tôi nói rằng nó có mùi hôi. Mũi của tôi rất dễ chảy máu và rất đau. Bên cạnh đó, chỉ cần một vận động đột ngột, chẳng hạn như vận động trong giờ học thể dục, cũng sẽ khiến cho đầu của tôi đau nhói.

Cuối cùng, mũi của tôi bị tắc hoàn toàn, và tôi phải thở bằng miệng. Ngoài ra, những cơn đau đầu liên tục khiến tôi khó tập trung khi học ở trường.

Cha tôi đã đưa tôi đến bệnh viện. Bác sỹ khám cho tôi và bảo tôi đợi ở bên ngoài. Sau khi tôi rời khỏi phòng khám, ông nói với cha tôi: “Tình trạng của cháu rất tệ. Cháu cần được chữa trị ngay lập tức, nếu không có thể sẽ dẫn đến ung thư.”

Tôi áp tai vào cửa và nghe thấy cuộc nói chuyện của họ. Nước mắt chảy dài trên má tôi. Có phải tôi sắp chết?

Tôi thậm chí còn viết cả di chúc. Nỗi sợ khi đi ngủ mà không thức dậy được vào sáng hôm sau ám ảnh tôi hàng đêm.

Một năm sau, một người hàng xóm đã giới thiệu Pháp Luân Công cho gia đình tôi. “Pháp môn này có khả năng chữa bệnh kỳ diệu, và một số học viên đã sống sót được qua bệnh ung thư”, người hàng xóm nói với chúng tôi.

Tôi đã nhìn thấy hy vọng. Cùng buổi chiều hôm đó, tôi đã học các bài công pháp của Pháp Luân Công. Toàn thân tôi nóng lên khi tôi tập bài Pháp Luân Trang Pháp. Tôi cảm thấy rất tốt, cả về thể chất và tinh thần.

Trong vòng hai ngày, chứng táo bón kinh niên của tôi đã biến mất. Từ đáy lòng, tôi vô cùng biết ơn Sư phụ. Tất cả các cơn đau của tôi cũng biến mất chỉ trong vòng vài ngày.

Một tuần sau, khi tôi về nhà ăn trưa, tôi nhận thấy khứu giác của mình đã hoạt động trở lại và tôi đã có thể thở bằng mũi. Mẹ tôi rất mừng cho tôi.

Tôi đứng trước Pháp tượng của Sư phụ và dập đầu tạ ơn Ngài. Cảm thấy vô cùng thích thú khi khứu giác của mình đã quay trở lại, tôi đánh hơi mọi thứ xung quanh mình. Những ký ức ấy vẫn còn tươi nguyên trong tâm trí của tôi!

Kể từ hôm đó, tôi không cần phải dùng bất kỳ một viên thuốc nào nữa.

Đại Pháp đã thay đổi tính cách của tôi

Tôi là một đứa trẻ khó tính. Tính khí của tôi càng trở nên xấu hơn khi tôi bị bệnh tật hành hạ. Tôi không bao giờ nhận lỗi và rất dễ nổi cáu. Tôi thô lỗ, ích kỷ, tật đố, và có tâm tranh đấu mạnh mẽ. Tôi cũng là người vô ơn và có tâm oán hận với những ai tôi không thích.

Cha mẹ đôi khi đánh đòn tôi, cố gắng kiểm soát hành vi của tôi, nhưng không có hiệu quả. Họ từng nói: “Con bé này quá cứng đầu. Chúng ta không thể nói lý với nó. Nó khó có thể kết bạn với ai được.”

Đại Pháp đã khiến tôi trở thành một người tốt hơn. Bây giờ, tôi có nhiều bạn bè và hòa đồng với những người xung quanh. Tôi cũng học cách rộng lượng và tha thứ cho người khác. Ngoài ra, tôi xử lý mọi việc trong cuộc sống một cách bình tĩnh và lý trí. Tôi đã trở thành một người có tính cách ôn hòa và hiểu chuyện.

Sư phụ dạy chúng ta trở thành người tốt và biết hướng nội tìm thiếu sót của bản thân. Khi gặp điều gì đó không vui, tôi hướng nội và tìm ra phương thức giải quyết vấn đề một cách tích cực.

Bước ra khỏi chấp trước vào tình

Nhiều năm tu luyện Pháp Luân Công đã giúp tôi giữ được vẻ trẻ trung thanh xuân. Ở tuổi 37, trông tôi như mới ngoài đôi mươi.

Mọi người thường khen tôi, và tôi cũng nhận được sự chú ý của nhiều người đàn ông trẻ tuổi hơn mình. Tôi rất hài lòng với bản thân về điều này. Tuy nhiên, tôi ít biết rằng loại chấp trước này sẽ gây ra nhiều hỗn loạn trong tu luyện của tôi.

Tôi thích những người đàn ông trẻ, cao ráo, đẹp trai, và trông vui tính. Sau khi mối quan hệ thứ hai không có kết quả và kết thúc, tôi cảm thấy rất phiền muộn. Tại sao tất cả bạn bè và đồng nghiệp của tôi đều đã lần lượt kết hôn, còn hôn nhân của tôi lại gặp nhiều trắc trở như vậy?

Thông qua tăng cường học Pháp, tôi đã buông bỏ được cái tâm muốn kết hôn và đã không hẹn hò trong vài năm.

Cách đây hai năm, tôi gặp một thanh niên trẻ đẹp trai. Lúc đầu, tôi đã từ chối anh ấy. Nhưng sau khi hiểu rõ hơn về anh, tôi tin rằng chúng tôi thực sự rất hợp nhau. Vì vậy, chúng tôi đã bắt đầu hẹn hò. Sau đó, việc tu luyện của tôi bắt đầu trượt dốc.

Sư phụ rất lo lắng cho tôi và đã cố gắng điểm ngộ cho tôi thông qua giấc mộng. Không lâu sau, người đàn ông này đã lừa dối tôi và chúng tôi đã chia tay.

Mặc dù chúng tôi chỉ mới quen nhau vài tháng, nhưng tôi khá tổn thương về mặt tình cảm. Tình thần tôi bị sa sút, và tình trạng này kéo dài vài tháng. Tôi không ăn không ngủ được, cũng không thể học Pháp hay luyện công.

Một đồng tu lớn tuổi biết được vấn đề của tôi và cứ cách vài ngày bà lại đến thăm tôi. Thông qua tăng cường học Pháp và phát chính niệm, cuối cùng tôi đã có thể bước ra khỏi tình. Không có chấp trước vào tình, thân thể tôi cảm thấy nhẹ nhõm và tâm trạng của tôi cũng rất tốt.

Tôi nhận ra suy nghĩ của mình vào “tình yêu sét đánh” và “chú ý đến ngoại hình” là không đúng. Chấp trước mạnh mẽ vào sắc dục đã khiến cho tôi bị cựu thế lực lợi dụng và tôi đã bị cuốn vào một mớ hỗn độn. Có lẽ trước đây tôi đã từng ký kết với cựu thế lực, nhưng cho dù chúng là gì đi nữa thì bây giờ chúng đều vô hiệu. Tôi là một đệ tử Đại Pháp, tôi chỉ thực hiện thệ ước mà tôi đã ký kết với Sư phụ.

Tại sao trong xã hội hiện đại, tỷ lệ ly hôn lại cao như vậy? Phần lớn là do các giá trị đạo đức của con người đã bị đánh mất. Người ta không còn tinh thần trách nhiệm nữa, mà chỉ muốn thỏa mãn dục vọng và sự ích kỷ.

Sư phụ đã giảng:

“Chưa kết hôn thì nhất định không được có hành vi nam nữ” (Giảng Pháp tại Pháp hội thành phố Los Angeles 2006)

Tôi ghi nhớ lời dạy của Sư phụ và luôn chú ý để bản thân không lặp lại sai lầm như thế này nữa, bởi vì nó có thể hủy hoại con đường tu luyện của tôi.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/7/11/408126.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/8/20/186428.html

Đăng ngày 06-10-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share