Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc
[MINH HUỆ 25-10-2019] Tôi là một phụ nữ 80 tuổi, bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào tháng 3 năm 1997. Một tháng sau khi tôi bắt đầu tu luyện, bệnh cao huyết áp, bệnh động mạch vành, hội chứng rối loạn thính lực, đau thắt lưng, chứng loạn thần kinh chức năng, viêm dạ dày và các bệnh khác đã biến mất. Khi sức khỏe được phục hồi, cơ thể tôi nhẹ nhàng và tràn đầy năng lượng.
Ngày 15 tháng 3 năm 2019, tôi đi ra ngoài giảng chân tướng cứu người. Trên đường về nhà, tại một ngã tư lớn, khi đèn giao thông chuyển sang màu xanh, tôi liền băng qua đường theo đường chéo. Người lái chiếc xe ô tô đầu tiên nhìn thấy tôi và ngay lập tức dừng xe lại. Tuy nhiên, người lái xe phía sau không chú ý nên đã tông vào đuôi chiếc xe thứ nhất, khiến chiếc xe thứ nhất va vào tôi và xe đạp của tôi.
Ngay lúc đó, tôi không hề cảm thấy sợ hãi. Tôi nhanh chóng đứng dậy và xem xét các vết thương của mình. Mặt tôi bị hai vết xước dài, tôi thấy đau ở xương sườn phải, cánh tay phải và hai vai. Ngón áp út của bàn tay phải của tôi bị biến dạng. Lúc này, tôi bắt đầu cảm thấy hoảng hốt và không còn sức lực nữa.
Người lái xe ô tô ngay lập tức chạy đến và đề nghị đưa tôi đến bệnh viện. Tôi từ chối và nói với cô ấy: “Tôi là người tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi có Sư phụ bảo hộ, tôi không sao, không cần phải đến bệnh viện. Tai nạn này không phải là lỗi của cô. Lẽ ra tôi không nên băng qua đường theo đường chéo như thế”.
Thật kỳ diệu là chiếc xe đạp của tôi hoàn toàn không bị hư hại do tai nạn! Tôi đạp xe về nhà và bắt đầu làm bánh nhân đậu cho bữa trưa. Vì tay phải của tôi bị thương nặng do tai nạn, tôi đã dùng tay trái để nhào bột. Sau khi chuẩn bị bữa trưa cho gia đình, tôi cố gắng luyện bốn bài động công của Đại Pháp dù toàn thân vô cùng đau nhức và khó chịu.
Ngày hôm sau, tôi thức dậy lúc 3 giờ sáng và luyện công như bình thường. Bàn tay phải của tôi sưng to như cái bánh bao. Cánh tay phải của tôi không duỗi hết ra được khi luyện bài công pháp thứ nhất. Còn khi thực hiện động tác “đầu đỉnh bão luân” và “lưỡng trắc bão luân” của bài công pháp thứ hai, cánh tay phải của tôi đau đến mức khó giữ được vững. Khi cơn đau trở nên không thể chịu đựng được, những lời giảng của Sư phụ xuất hiện trong tâm trí tôi:
“Khi gặp khó khăn kiếp nạn, hoặc khi vượt quan, chư vị hãy thử xem: khó Nhẫn, chư vị hãy cứ Nhẫn xem sao; thấy thật khó làm, nói là khó làm, chư vị cứ làm xem cuối cùng có làm được chăng”. (Bài giảng thứ chín, Chuyển Pháp Luân)
Những lời giảng của Sư phụ đã gia cường ý chí của tôi, cuối cùng tôi đã hoàn thành tất cả năm bài công pháp.
Sau bữa sáng, tôi phát chính niệm từ 7:30 đến 8:00 giờ sáng. Sau đó, tôi đến trước Pháp tượng của Sư phụ và cầu xin: “Sư phụ, con cần phải đi ra ngoài phát tài liệu, giảng chân tướng, cứu chúng sinh, và chứng thực Pháp. Nhưng hiện tại cổ tay phải của con không thể cử động được. Con xin Sư phụ gia trì cho con”. Sau đó, tôi đi xe đạp ra ngoài. Thật kỳ diệu, tôi hầu như không còn cảm thấy đau ở cổ tay phải của mình nữa. Tôi biết rằng Sư phụ đã gánh chịu cơn đau thay cho tôi. Con xin tạ ơn Sư phụ!
Một bà lão 80 tuổi bị ô tô đâm, vậy mà hầu như bình an vô sự, không bị thương tổn gì nghiêm trọng. Đây quả là điều kỳ diệu! Nếu đó là một người thường không tu luyện, có lẽ người đó đã chết hoặc bị thương rất nặng. Sư phụ đã bảo hộ tôi và giúp tôi hoàn trả món nợ mệnh này. Con xin tạ ơn Sư phụ!
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/10/25/393686.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/8/25/186493.html
Đăng ngày 11-10-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.