Bài viết của một học viên Pháp Luân Công tại tỉnh Hồ Bắc, Trung Quốc

[MINH HUỆ 25-07-2020] Tôi 82 tuổi, là một học viên Pháp Luân Công, một môn tu luyện cả tâm lẫn thân cổ xưa dựa trên nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn. Sau nhiều năm tu luyện Pháp Luân Công, tôi được tận hưởng niềm vui vô bệnh bất chấp tuổi tác.

Trước Tết năm nay, tôi đạp xe ra ngoài như thường lệ để nâng cao nhận thức về cuộc bức hại của ĐCSTQ đối với Pháp Luân Công vẫn đang diễn ra kể từ năm 1999. Cách nhà tôi khoảng một dặm có một ngọn đồi. Khi lên đồi, tôi luôn xuống đi bộ và đẩy xe lên dồi, và cố gắng đi sát vào lề phải.

Đến lưng chừng đồi, một chiếc xe mô tô chở hai người phụ nữ trung niên va mạnh vào chân trái của tôi. Tôi đau đớn khủng khiếp, cảm giác như đứt lìa chân trái và không thể đứng dậy được. Tôi cố lết về phía xe đạp và dùng hết sức bình sinh để không bị ngã.

Một người phụ nữ bước xuống xe, mượn một cái ghế của tiệm tạp hóa gần đó và đỡ tôi ngồi lên. Họ dường như muốn trách tôi: “Dì đã cao tuổi như vậy mà sao vẫn còn đi xe đạp?”

Tôi nghĩ, là một học viên Pháp Luân Công, tôi sẽ ổn với sự bảo hộ của Sư phụ. Họ muốn mua thuốc và hoa quả cho tôi. Tôi nói với họ rằng tôi không muốn thứ gì. Rồi họ xin lỗi tôi.

Tôi nói rằng mình là một học viên Pháp Luân Công và sẽ không gây phiền phức cho họ. Tôi nói với họ rằng chắc hẳn là nhân duyên đã cho chúng tôi gặp nhau. Tôi nói với họ về cuộc bức hại, về những thảm họa kinh hoàng gây ra bởi sự cai trị của ĐCSTQ, cũng như những điềm báo kỳ lạ mà tôi nghĩ rằng đó là cảnh báo của Thiên Thượng về sự đào thải sắp tới của ĐCSTQ.

Tôi giục họ thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó để đảm bảo có được một tương lai an toàn. Họ sẵn sàng thoái đội. Tôi cũng nói họ hãy ghi nhớ chân ngôn “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo,” vì như thế họ sẽ được an toàn khi đối mặt với nguy hiểm trong tương lai.

Tôi cũng đưa cho họ một số tài liệu thông tin về Pháp Luân Công và bùa hộ mệnh. Họ rất biết ơn và có ấn tượng với cách đối đãi rất tốt của tôi với họ cho dù họ đã đâm xe vào tôi. “Chỉ qua cách dì đối đãi với vụ tai nạn này, chúng tôi có thể thấy rằng Pháp Luân Công chắc chắn là một môn tu luyện ngay chính.”

Họ đề nghị đưa tôi về nhà. Tôi nói rằng tôi sống gần đây và tôi có thể tự quay về một mình. Tôi chúc họ bình an và đi về nhà. Thật kỳ diệu là cơn đau của tôi đã biến mất khi tôi nói chuyện với họ xong. Tôi từ từ đứng dậy, mang trả chiếc ghế cho cửa hàng và đi về nhà.

Sau khi về nhà, tôi kiểm tra lại chân trái. Nó sưng vù, ngón chân và bàn chân bầm đen. Người nhà tôi thắc mắc tại sao tôi không cho họ biết khi bị tai nạn để họ có thể đến giúp. Tôi nói với họ rằng tôi là một người tu luyện, và tôi sẽ đối đãi với mọi việc như một người tu luyện. “Đó chỉ là một tai nạn, và họ không cố ý đâm vào tôi.”

Vài ngày sau, chỗ sưng kia biến mất, và cơn đau cũng thế. Tôi vô cùng biết ơn Sư phụ đã cứu tôi. Tôi không thể hình dung được làm thế nào mà ai đó ở tuổi 80 có thể vượt qua một tai nạn như thế mà không hề hấn gì. Tôi thật quá may mắn là một học viên Pháp Luân Công.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/7/25/407892.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/8/12/186317.html

Đăng ngày 12-09-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share