Theo Thương Hải
[MINH HUỆ 11-10-2010] Tôi có một người bạn là một viên chức chính phủ phụ tá cho trưởng ban ngành. Anh ta đã tập luyện Pháp Luân Công, nhưng ít người biết điều đó. Sau đó, có người đưa đơn vu khống anh. Khi công an lục soát nhà anh, họ đã tịch thu các sách Pháp Luân Đại Pháp của anh, và bắt anh. Tuy nhiên, công an tuyên bố với gia đình anh là anh bị bắt vì tội tham nhũng. Rõ ràng là công an lục soát nhà anh ta vì anh là học viên Pháp Luân Công, vậy tại sao họ nói đó là vì anh ta liên quan đến tham nhũng? Khi gia đình anh ta nói chuyện với một số người đưa tin, lý do trở thành rõ rệt. Đó là vì anh ta là một viên chức cao cấp, và nếu anh ta bị bắt vì tập luyện Pháp Luân Công, nó sẽ tạo ra chấn động. Vì vậy họ che dấu bằng cách giả mạo tội trạng.
Minh Huệ Net đã một lần đăng trường hợp của ông Dương Hằng Thanh, là phó chủ tịch và là một giáo sư kỹ sư điện tử tại Khoa Kỹ thuật và Khoa học của Đại học Tây An. Ông cũng là một viên chức cấp cao phụ tá cho trưởng ban ngành. Ông bắt đầu tập luyện Pháp Luân Công khi ông là hiệu phó của trường. Năm 2000, ông viết thư đến Hội đồng tỉnh Thiểm Tây và nói lên sự thật của Pháp Luân Công. Vì điều đó, ông bị chỉ trích nặng nề và một thông cáo chỉ trích về ông được truyền đi khắp tỉnh Thiểm Tây. Lúc bấy giờ một số viên chức ra một thông điệp nói rằng, “Hãy tìm một lý do để trừng phạt ông ta!” Năm 2002, ông Dương và gia đình ông tất cả đều bị bắt, và ông bị kết án đến bảy năm tù. Ông sau đó được thả ra để trị bệnh vì sức khoẻ của ông xuống dốc khi ở trong tù. Thật ra đó là Lưu Kinh, một trong các trưởng Phòng 610, đã ra lệnh cho công an địa phương bắt ông Dương. Cho dù ông Dương đã được thả ra, công an địa phương vẫn tìm lý do để tuân theo các lệnh từ chính quyền trung ương và trừng phạt ông.
Lý do gì mà sau đó các viên chức Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) dùng để trừng phạt ông? Người con trai lớn của ông Dương Hằng Thanh, anh Dương Chiêu Tuấn, làm chủ một công ty tư nhân, Công ty Quảng Sinh, mà đã đăng ký hợp pháp với Cục quản lý Công Nghiệp và Thương mại tỉnh Thiểm Tây. Vào tháng 9 năm 2007, Viện kiểm sát thành phố Tây An đã buộc tội Công ty Quảng Sinh là biển thủ công khố. Họ nhanh chóng nộp một đơn bắt giữ Dương Chiêu Tuấn, và tịch thu tất cả tiền bạc của công ty, lên đến gần một triệu nhân dân tệ.
Các viên chức phụ trách vụ việc rõ ràng đã buộc Dương Chiêu Tuấn phải nhận là có tội bằng cách dùng sự thật là cha của anh là một học viên Pháp Luân Công. Họ buộc những nhân chứng phải thay đổi các chứng cớ của họ, và họ hăm dọa các luật sư phải từ bỏ biện hộ. Họ thậm chí hăm dọa ông Dương Hằng Thanh từ bỏ khiếu nại cho con trai của ông. Cuối cùng, Dương Chiêu Tuấn bị kết án mười năm tù.
Phòng 610 tỉnh Thiểm Tây được ĐCSTQ hỗ trợ trong cuộc đàn áp Pháp Luân Công. Khi họ đi theo ĐCSTQ và đàn áp Pháp Luân Công, thì tất cả các lý do mà họ dùng trở thành hợp pháp. Đó là cách mà ĐCSTQ thực hiện sự đàn áp. Nó giải quyết các vấn đề chính trị bằng phi chính trị, và nó giải quyết các vấn đề phi chính trị bằng chính trị.
Pháp Luân Công là một tập luyện tinh thần. Tuy nhiên, khi ĐCSTQ quyết định đàn áp Pháp Luân Công, họ tuyên bố là Pháp Luân Công là một vấn đề chính trị, lấy đó làm lý do biện hộ. Khi họ phát động cuộc đàn áp, họ đã dùng các phương cách phi chính trị như là áp lực kinh tế.
Học viên Pháp Luân Công bà Trần Thanh Chi là một giáo viên môn địa lý tại Trường trung học con cái của các công nhân Nhóm Song Hoàn tại Đông Mã Phường, thành phố Ứng Thành, tỉnh Hồ Bắc. Bà đã bị bức hại bởi Long Huy, trưởng Bộ giáo dục địa phương. Vào tháng 8 năm 2007, Hội đồng giáo dục Ứng Thành đã tổ chức một kỳ thi và chỉ định lại các thầy cô giáo theo các kết quả. 60% người đứng đầu được gửi đi dạy tại Thành Quan, thành phố Ứng Thành, trong khi tất cả các trường trung học cấp làng đều bị đóng cửa.
Điều lạ là tất cả các giáo viên chỉ trừ bà Trần Thanh Chi là được yêu cầu thi trong môn dạy của họ. Bà Trần, cũng là một giáo viên địa lý, lại phải thi chính trị và lịch sử. Trong số tất cả các giáo viên thi, chỉ có bà Trần là bị rớt. Bà đã tốt nghiệp với một tấm bằng về địa lý từ Đại học Sư phạm Hoa Trung và dạy địa lý tại một vị trí cấp cao trong 20 năm. Ba thầy cô giáo khác đều qua được kỳ thi, thậm chí dù họ không có cấp bằng địa lý và chưa bao giờ dạy địa lý trong một trường trung học.
i không được cho thi trong môn của bà, câu trả lời là, “Không có lý do gì cả. Đó là cần thiết cho công việc, và chỉ thị đến từ chính quyền cấp trên.” Trước khi kỳ thi được tổ chức, Tả Tưởng Hải, trưởng bộ phận nhân lực tại Cục giáo dục thành phố, đã gọi bà Trần và nói, “Bà sẽ được cho phép dạy bất kỳ nơi nào bà muốn nếu bà suy nghĩ đúng”. “Suy nghĩ đúng?” có nghĩa là gì? Đó có nghĩa là họ đang cố buộc bà từ bỏ đức tin và việc tập luyện Pháp Luân Công của bà.
Kỳ thi chính trị và lịch sử có những câu hỏi về Pháp Luân Công. Nếu bà Trần trả lời các câu hỏi Pháp Luân Công theo chính sách của ĐCSTQ, bà có thể qua được kỳ thi, nhưng đó là phủ nhận đức tin của bà. Nếu bà trả lời các câu hỏi một cách chân thật, bà nhất định là phải bị rớt. Kết quả là các viên chức ĐCSTQ dùng điều này như là một lý do để bức hại bà Trần bằng cách không cho bà dạy nữa.
Vậy, ngăn một giáo viên mà tập luyện Pháp Luân Công cái quyền giảng dạy của họ là một vấn đề chính trị hay phi chính trị? Các viên chức địa phương giải thích điều đó theo cách họ muốn. Họ có thể nói các bạn có vấn đề chính trị, và sau đó dùng một phương cách phi chính trị, như là một kỳ thi bình thường, để giải quyết nó.
Trong mười một năm qua, ĐCSTQ đã và đang đàn áp Pháp Luân Công bằng nhiều cách khác nhau, tất cả kỳ thật chỉ là những lý do bịa đặt.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2010/10/11/230818.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2010/10/21/120937.html
Đăng ngày: 20–11– 2010; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.