Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 10-08-2020] Kể từ khi bắt đầu tu luyện, tôi đã vấp ngã hết lần này đến lần khác. Trong suốt quá trình đó, tôi cũng đã rút ra được nhiều bài học kinh nghiệm chẳng hạn như: cay đắng, vui sướng, cũng như đề cao và cải thiện. Tôi muốn chia sẻ kinh nghiệm chứng thực Đại Pháp của mình thông qua những hành động nhỏ.

Cách đây vài năm, tôi bị bắt và bị giam giữ trong một trại tạm giam. Có một người bị liệt nửa người do di chứng sau phẫu thuật sọ sau một tai nạn xe hơi nghiêm trọng. Anh phải đi khập khiễng, thân người lúc nào cũng bẩn thỉu và có mùi hôi. Vì điều này, nên ai cũng cố gắng tránh xa anh. Tôi cảm thấy rất đồng cảm với anh. Mặc dù tôi là người rất kỹ tính trong vấn đề sạch sẽ, nhưng tôi không tránh mặt anh. Thay vào đó, tôi giúp anh giặt giũ, gấp quần áo, giặt quần áo lót bẩn và cắt móng tay cho anh. Những hành động tử tế của tôi đã khiến anh cảm nhận được lòng nhân từ thực sự của một học viên và tâm anh tràn đầy lòng biết ơn. Sau khi chứng kiến được vẻ đẹp của Đại Pháp, anh đã vui vẻ thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ).

Sau khi làm điều đó, anh được chuyển đến một phòng giam khác. Bất cứ khi nào có cơ hội ra ngoài, anh sẽ đến thăm tôi. Anh sẽ chào tôi, sau đó trò chuyện một chút. Khi tình cờ gặp nhau ở hành lang, anh cũng nhiệt tình chào đón tôi. Anh là người luôn có vẻ mặt u sầu. Tuy nhiên, mỗi khi nhìn thấy tôi, anh đều mỉm cười. Vì nó xuất phát từ tận đáy lòng nên nụ cười của anh mang lại cho tôi cảm giác ấm áp.

Mặc dù tôi chỉ làm cho anh một vài việc nhỏ, nhưng lòng tốt của một học viên đã để lại ký ức vĩnh viễn trong anh. Tôi biết chính Sư phụ đang khích lệ tôi, sử dụng từng hành động nhỏ để chứng thực vẻ đẹp của Đại Pháp và thể hiện phong thái của một học viên nhằm thiết lập hình ảnh tích cực của một học viên Đại Pháp cho người khác.

Trong trại tạm giam, bất kể tình trạng sức khoẻ hay tuổi tác, ai bị giam giữ đều phải làm việc ca đêm. Một lần nọ tôi trông thấy thuốc của một tù nhân rơi ra khỏi túi của anh ấy trong lúc anh ấy đang ngủ trưa. Tôi vô tình nhìn thấy một cái chai và nhận ra rằng anh ấy bị bệnh tim. Sau đó, khi biết được anh ấy còn bị cao huyết áp, tôi đã đề xuất với lính canh rằng tôi sẽ làm luôn ca làm của anh ấy.

Môi trường khủng khiếp trong trại tạm giam khiến cho mọi người cảm thấy vô cùng căng thẳng. Những người bị giam giữ phải làm việc cực nhọc vào ban ngày, vì vậy việc làm thêm ca đêm càng khó khăn hơn. Nhưng tôi đã cố gắng làm luôn phần việc của anh ấy cho đến khi anh mãn hạn tù. Anh thực sự cảm kích những gì tôi đã làm cho anh, khen ngợi tôi bằng cách nói rằng tôi tuyệt vời như thế nào. Trước khi ra khỏi trại tạm giam anh đã mua một ít thức ăn cho tôi để báo đáp. Thay vì giữ cả để ăn một mình, tôi chia phần đồ ăn cho những người có ít tiền. Sau khi về đến nhà, anh bắt đầu nói với mọi người rằng các học viên chúng ta tuyệt vời như thế nào, điều này đã giúp cho những người quanh anh loại bỏ những hiểu lầm của họ về Đại Pháp và các học viên ở một mức độ nhất định.

Tôi dần ngộ được rằng miễn là tôi luôn có Pháp trong tâm, và xem bản thân là người tu luyện trong mọi việc tôi làm, uy lực của Pháp sẽ triển hiện. Tu luyện không chỉ là những lời nói suông mà nó được phản ánh trong những hành động của chúng ta. Tôi nhận ra rằng khi chúng ta đang bị giam giữ, chúng ta nên chiểu theo các tiêu chuẩn của Pháp một cách nghiêm khắc hơn. Khi chúng ta làm tốt, mọi người xung quanh sẽ ngưỡng mộ chúng ta. Hơn nữa, chúng ta thực sự có thể thay đổi môi trường trở thành tốt hơn. Khi họ không ngừng nỗ lực hòng chuyển hoá tôi, tôi vẫn kiên quyết không hợp tác với họ, để rồi cuối cùng họ đành phải lùi bước.

Chúng ta có ở trong Pháp hay không nó đều thể hiện trong từng ý nghĩ, lời nói và hành động của chúng ta. Nếu chúng ta có thể dùng tiêu chuẩn “Chân–Thiện–Nhẫn” để giữ vững bản thân và lan tỏa đến người khác, thì uy lực của Pháp sẽ triển hiện không ngừng, để những người khác hiểu được rằng các học viên là người tốt.

Có lần tôi đã tuyệt thực để phản đối việc bị tra tấn trong trại tạm giam. Thấy vậy, một số tù nhân đã bỏ một thanh sô-cô-la vào túi của tôi và nói: “Khi nào cai ngục đến xem, thì anh hãy tiếp tục việc tuyệt thực, nhưng khi nào họ không ở đây, hãy ăn thanh sô-cô-la này.”

Tôi hiểu được lòng tốt và những lo lắng của họ. Tuy nhiên, là một đệ tử Đại Pháp, tôi phải dùng các tiêu chuẩn của Pháp để chỉ đạo bản thân và vì vậy tôi đã không làm theo lời khuyên của họ. Tôi tiếp tục tuyệt thực mãi cho đến khi tôi ngăn chặn hoàn toàn việc cai ngục dùng cách tra tấn để ép tôi phải “thú tội”.

Tại trại tạm giam, một lính canh cấp cao đã đánh tôi vì tôi từ chối mặc đồng phục tù nhân. Tôi đã kiện anh ta mà không do dự. Sau đó, anh ta không đến làm việc trong một thời gian. Sau đó, thái độ của anh ta đối với tôi đã hoàn toàn thay đổi. Anh thường gọi tôi đến lo việc gì đó để tôi có thể nghỉ ngơi bên ngoài phòng giam. Tôi biết đó là vì tà ác can nhiễu anh ấy ở không gian khác đã bị loại bỏ, nên chân tính của anh đã hiển lộ.

Một tù nhân khác, họ Cao và đang thụ án tử hình, trước kia anh ấy không nói chuyện với tôi. Nhưng khi anh ấy quan sát hành vi của tôi, anh đã vô cùng ấn tượng. Một ngày kia, anh tự giới thiệu về bản thân với tôi và kể cho tôi nghe về hoàn cảnh gia đình của mình, rồi anh hỏi tôi một cách chân thành: “Tôi có thể giao phó vợ cùng con trai của tôi cho anh được không? Xin hãy giúp tôi chăm sóc cho họ được không?”

Sau đó anh ấy tiếp tục nhờ tôi việc này thêm vài lần. Thật không may sau khi ra tù tôi đã làm mất thông tin liên lạc của gia đình anh ấy.

Trưởng nhóm chịu trách nhiệm chuyển hoá tôi trong nhà tù là một người cực kỳ hiểm ác. Khi tôi không phối hợp với họ trong việc phỉ báng Sư phụ hay viết bản cam kết, anh ta đã trừng phạt tôi bằng cách bóp cổ tôi rất mạnh. Tôi không thực sự quan tâm nhưng anh vẫn nhớ sự việc này. Trước khi tôi được thả ra, anh đã đến gặp tôi và nói: “Tôi đã từng làm điều có lỗi với anh, tôi muốn xin lỗi anh. Xin hãy chấp nhận lời xin lỗi của tôi.” Đây là một lời thú nhận và xin lỗi từ tận đáy lòng của anh. Tôi thực sự cảm thấy hạnh phúc vì tấm lòng chân thành và sự thức tỉnh lương tâm của anh.

Vì chú ý đến những việc nhỏ nên tôi đã đánh thức được lương tâm của mọi người. Kết quả là, nhiều người quyết định thoái xuất khỏi ĐCSTQ. Tôi đã lập danh sách tên của họ, tìm cách đưa ra khỏi trại giam, và công bố chúng trên trang web Tuidang.

Trên đây là chút trải nghiệm của tôi trong quá trình tu luyện, nếu có điểm nào không đúng, xin các đồng tu từ bi chỉ rõ!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/8/10/407883.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/9/22/186893.html

Đăng ngày 10-10-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share