Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại thành phố Vũ Hán, tỉnh Hồ Bắc

[MINH HUỆ 13-07-2020] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào ngày 28 tháng 4 năm 1996, và bây giờ tôi đã 72 tuổi. Trước kia tôi mắc nhiều bệnh và không thể làm việc nên tôi được giao cho làm lễ tân của cơ quan cho đến khi nghỉ hưu. Sau khi bước vào tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tất cả bệnh tật của tôi đều biến mất, và tôi đã được trải nghiệm nhiều điều tuyệt vời. Tôi muốn chia sẻ với các đồng tu những điều tôi đã được trải nghiệm khi ra ngoài cứu chúng sinh trong đại dịch vi-rut Corona này.

Đột phá can nhiễu

Chồng tôi đi làm vào sáng 30 Tết nhưng đã bất ngờ quay về. Tôi hỏi: “Tại sao ông lại về sớm thế?” Ông ấy trả lời: “Đóng cửa toàn thành phố. Không có phương tiện giao thông công cộng. Tôi phải đi bộ một tiếng để về nhà đấy.” Sau đó ông ấy nói với tôi rằng đó là do bùng phát vi-rut, một loại vi-rut mới rất đáng sợ.

Tôi bảo ông ấy đừng lo lắng và ông sẽ được bảo hộ nếu ghi nhớ những cụm từ “Pháp Luân Đại Pháp hảo” và “Chân-Thiện-Nhẫn hảo.” Tôi đã lên kế hoạch ra ngoài giảng chân tướng cho mọi người về Pháp Luân Đại Pháp và cuộc bức hại, nhưng vì nghĩ cho ông ấy nên tôi đã quyết định ở nhà và nấu bữa tối. Vì tôi đã không ra ngoài làm việc mà tôi đã dự tính nên tôi cảm thấy hơi buồn.

Sáng hôm sau, sau khi ăn sáng với chồng và con trai xong thì tôi lại dự định ra ngoài. Khi tôi vừa tiến đến cửa ra vào thì cả hai đã ngăn tôi lại. Con trai tôi không chỉ khóa cửa mà còn đứng chặn ngay đấy. Chồng tôi rất buồn và nói rằng: “Đã đóng cửa toàn thành phố rồi. Không có xe buýt hay gì hết đâu. Tất cả mọi người đều sợ đi ra ngoài, tại sao bà không sợ? Xin lỗi nhé, hôm nay bà không thể ra ngoài đâu!”

Tôi nói: “Ông không để tôi đi nhưng tôi sẽ vẫn phải đi ra ngoài.” Khi ông ấy nói sẽ nhất định ngăn cản tôi thì tôi nói rằng tôi phải đi. Những lời nói của tôi khiến ông ấy tức giận nên đã đá tôi. Tôi mất thăng bằng. Tôi biết ông ấy đang bị thao túng. Tôi ngồi xuống ghế và nói rằng: “Ông không quản được tôi. Tôi chắc chắn phải đi ra ngoài!“

Thấy không thể ngăn được tôi, ông ấy nói: “Được rồi, tôi sẽ không ép bà, nhưng bà phải nhớ đeo khẩu trang và rửa tay trước khi về nhà đấy.” Tôi đồng ý và đi ra ngoài. Đó là lần tôi đột phá can nhiễu từ gia đình vào dịp Tết. Kể từ đó, mỗi lần tôi chuẩn bị ra ngoài thì chồng tôi không nói gì cả, ông ấy chỉ nhắc tôi đeo khẩu trang. Hôm đó tôi cũng trải qua đợt tiêu nghiệp. Tháng đầu tiên toàn thành phố đóng cửa, mọi việc vẫn diễn ra như thường lệ. Tôi vẫn đi ra ngoài. Tôi nghĩ, đây là can nhiễu của tà ác, vì thế tôi đã không hợp tác với nó.

Sau hai tuần đầu tiên, thấy tôi bận rộn ra ngoài hàng ngày, chồng tôi chủ động việc nấu nướng. Tôi nghĩ: “Tuyệt thật! Mình có thể có thêm thời gian giảng chân tướng cho mọi người.” Chồng tôi nấu không ngon bằng tôi nhưng không sao cả. Việc này hóa ra lại là hảo sự vì nó cũng giúp tôi tu bỏ chấp trước nào khẩu vị. Sau 20 ngày, ông ấy không nấu nữa vì phải quay trở lại đi làm.

Vẫn cứu người cho dù lệnh đóng cửa thành phố nghiêm ngặt

Vào ngày thứ 11, ngay khi tôi đi ra ngoài thì một nhân viên mới của khu chung cư đã chặn tôi lại. Khi tôi nói với cậu ấy rằng tôi phải đi mua chút đồ tạp phẩm, cậu ấy nói rằng văn phòng quản lý đang xử lý việc mua lương thực cho cư dân. Vì thế tôi đã phải quay về và tôi đã dành cả ngày hôm đấy học Pháp ở nhà.

Sau bốn ngày, tôi không thể chịu được việc ở nhà lâu hơn được nữa. Tôi tự hỏi: “Mình là đệ tử Đại Pháp thời kỳ Chính Pháp kiểu gì vậy? Ở nhà thay vì ra ngoài đi cứu người, làm sao có thể thế được?” Tôi gần như khóc và liên tục xin Sư phụ giúp. Khoảng 5 giờ chiều, tôi đeo khẩu trang và chuẩn bị rời khỏi nhà. Khi chồng tôi hỏi, tôi chỉ bảo với ông ấy rằng tôi cần hít thở chút không khí trong lành. Ông ấy gợi ý tôi lên sân thượng của tòa nhà mà hít thở.

Khi tôi lên đó, tôi nhìn thấy một người đàn ông lớn tuổi. Chúng tôi chào nhau và cùng nói chuyện. Tôi phát hiện ra rằng ông ấy 62 tuổi. Sau khi chúng tôi nói chuyện được một chút thì tôi bắt đầu giảng chân tướng. Ông ấy đồng ý với mọi điều mà tôi nói và còn dẫn chứng ví dụ ĐCSTQ tàn bạo như thế nào. Tôi hỏi liệu ông ấy đã vào Đảng chưa và liệu ông ấy có muốn thoái không. Ông ấy trả lời là có và quyết định thoái Đảng bằng chính tên thật của mình. Sau đó, tôi xuống nhà và đi bộ quanh sân khu chung cư, nơi mà tôi gặp một cậu thanh niên. Tôi giúp cậu ấy thoái xuất khỏi Đoàn và Đội bằng tên thật của cậu ấy. Tôi cảm thấy rằng miễn là chúng ta có ước nguyện cứu người thì Sư phụ sẽ an bài mọi việc.

Việc gặp hai người này đã cho tôi thấy rằng tôi vẫn có thể đánh thức lương tri của người dân ở chính khu vực của tôi. Khu chung cư chỗ chúng tôi khá đông, và nhiều người đã chuyển vào đây sống từ nhiều nơi khác nhau. Mặc dù vài người sợ đi ra ngoài, nhưng những người khác vẫn ra ngoài đi chợ. Sau khi học Pháp xong, tôi nhìn ra ngoài cửa sổ để xem có bao nhiêu người đang đi trên phố. Từ 10 rưỡi đến 12 giờ trưa là khoảng thời gian tấp nập nhất vì thế tôi đã đi ra ngoài vào khung thời gian đó. Tôi cũng đi vào giờ cao điểm khác, sau 4 giờ chiều.

Đi ra ngoài để cứu người

Trong suốt 10 hôm đó, tôi có thể nói chuyện với hầu hết mọi người, những người cũng đi ra ngoài, gồm cả những thành viên của Ban Quản lý khu chung cư và những người bảo vệ. Tôi nhận ra rằng mọi người phải đến siêu thị để mua thức ăn, vì thế tôi cũng đến đó. Một hôm, khi tôi bắt đầu nói chuyện với một người phụ nữ ở siêu thị thì bà đã ân cần nhắc tôi rằng: “Trước kia chúng ta đã nói chuyện rồi, bà có nhớ không?” Tôi nói rằng nhận diện mọi người rất khó vì ai cũng đeo mặt nạ. Bà ấy gợi ý tôi nên đi ra khỏi khu chung cư để nói chuyện với mọi người. Không ai nhận ra tôi, vì thế sẽ an toàn hơn là ở trong khu vực của tôi. Tôi đã cảm ơn bà ấy. Trước khi rời đi, tôi bảo bà ấy hãy nhớ Pháp Luân Đại Pháp hảo.

Sau khi chúng tôi nói chuyện xong, tôi chợt nghĩ: “Điều bà ấy nói có lý đấy. Chẳng phải đây là lúc nên đi ra khỏi khu chung cư hay sao?” Đầu tiên, tôi đến văn phòng Ban Quản lý khu chung cư. Sau khi nói chuyện với hầu hết mọi người ở đó, tôi đến cửa hàng thực phẩm của khu chung cư. Tôi rất sốc vì giá cả cao quá. Người thu ngân nói rằng: “Bác nghĩ giá như thế mà cao ạ? Bác đến siêu thị mà xem. Giá ở đó còn cao hơn nữa ấy.” Khi tôi nói với cậu ấy tôi không thể đi ra ngoài, cậu ấy nói rằng, bắt đầu từ hôm nay, mọi người được phép đi ra ngoài hai giờ đồng hồ.

Vì thế hôm sau tôi đã đi ra ngoài từ 8 giờ sáng. Ở cổng khu chung cư, tôi thấy rất nhiều người phải quét thẻ và kiểm tra thân nhiệt, nhưng tôi chỉ đi thẳng qua. Không ai ngăn tôi lại. Tôi đến siêu thị nơi mà có rất nhiều người. Ngay lúc tôi chuẩn bị đi vào trong thì một cậu bảo vệ ngăn tôi lại và yêu cầu tôi quét thẻ. Tôi thách thức cậu ấy khi nói rằng tôi đã ra khỏi khu chung cư mà không gặp vấn đề gì. Nhưng cậu ấy bảo tôi đến văn phòng ban quản lý chung cư.

Sau khi rời đi, tôi nghĩ mình không nên lãng phí thời gian và nên thử đến nơi khác. Tôi tìm thấy hai siêu thị nhỏ hơn, nhưng họ cũng yêu cầu có thẻ xanh. Tôi hỏi cậu bảo vệ liệu cậu ấy có thể cho tôi vào chỉ hôm ấy mà thôi và cậu ấy đã đồng ý. Khi tôi vào trong, tôi thấy có nhiều người đi mua sắm. Tôi nói chuyện với từng người một đến tận 11 giờ trưa. Sau đó tôi quay về nhà.

Hôm sau, tôi đến văn phòng Ban Quản lý chung cư và xin một tờ giấy ủy quyền. Ngay khi bước vào thì tôi được biết rằng người chịu trách nhiệm vấn đề này vừa đi ra ngoài. Một nhân viên khác đã bảo tôi để lại số điện thoại cho cậu ấy và cậu ấy sẽ gọi điện thoại cho tôi. Tuy nhiên, đã hơn bốn giờ chiều mà tôi vẫn không thấy cậu ấy gọi gì cả. Vì thế tôi quay lại văn phòng đó. Ngay khi họ thấy tôi, họ đã xin lỗi tôi. Sau đó một người đã đưa cho tôi một tờ giấy ủy quyền.

Sáng hôm sau, tôi không bị chặn lại hoặc bị chất vấn một chút nào và chỉ đi ra khỏi khu chung cư mà thôi. Khi tôi đến siêu thị nói chuyện với mọi người, mọi việc rất tốt. Siêu thị rất tấp nập, và những điều tôi nói thì đều được tiếp nhận. Tôi quay trở về trước buổi trưa, và cũng chẳng có ai kiểm tra tôi. Tôi bắt đầu đi ra ngoài hàng ngày để nói chuyện với mọi người, và tôi cũng mua một chút thức ăn. Khi mọi người ở khu chung cư thấy tôi ra vào tự do, họ đố kỵ với tôi và hỏi tôi làm thế nào được như thế. Tôi nói cho họ biết về giấy ủy quyền xin được từ văn phòng ban quản lý chung cư. Họ nói rằng họ đã đến xin vài lần nhưng đều không được. Sau đó tôi hiểu tại sao mọi việc lại dễ dàng với tôi như vậy và tôi không nói thêm gì nữa.

Trong 11 hôm đầu này, tôi ra vào mà không bị chặn lại. Tuy nhiên, đến ngày thứ 12 thì một người bảo vệ muốn quét thẻ xanh của tôi. Tôi nói rằng tôi không có. Sau đó cậu ấy hỏi giấy ủy quyền của tôi. Khi tôi chìa cho cậu ấy xem thì cậu ấy hét lên: “Đây là giấy tờ kiểu gì vậy? Nó hết hạn từ lâu rồi. Tôi muốn giấy của ngày hôm nay kìa!” Cậu ấy xé toạc nó đi. Tôi nói rằng tôi không biết và cậu ấy không nên hành xử như thế. Cậu ấy nói: “Được rồi.” Nhưng cậu ấy vẫn thô lỗ và không để cho tôi ra ngoài. Tôi nghĩ mình không nên tranh cãi với cậu ấy và quyết định quay về nhà.

Tôi phân vân: Trong 11 ngày vừa rồi mọi việc rất suôn sẻ. Tại sao điều này lại xảy ra? Tôi nhận ra mọi việc không phải là ngẫu nhiên. Vì Sư phụ ban cho chúng ta năng lực hướng nội, nên tôi cần bình tĩnh và hướng nội. Tôi thấy tâm hoan hỷ của mình phồng lên, vì thế tôi nhanh chóng nói với Sư phụ trong tâm: “Sư phụ, con sai rồi. Không có sự bảo hộ của Ngài, thì làm sao con có thể đi qua cửa được suôn sẻ như thế chứ? Con chỉ có một tâm nguyện cứu người. Ngài đã an bài cho con mọi thứ, và tất cả những gì con làm là thực hiện điều đó mà thôi.” Tôi bắt đầu phát chính niệm để giải thể tâm hoan hỷ. Hôm sau, tôi đến văn phòng ban quản lý khu chung cư và xin một tờ giấy ủy quyền khác.

Khi tôi quay lại cổng khu chung cư với tờ giấy ủy quyền trong tay thì thấy vẫn cậu bảo vệ hôm qua ở đó. Cậu ấy như một người hoàn toàn khác. Cậu ấy còn chẳng hỏi giấy ủy quyền của tôi hoặc kiểm tra thân nhiệt của tôi mà chỉ nhìn tôi đi qua. Sau khi tôi quay về thì cậu ấy mỉm cười và nói: “Chào mừng bác đã trở về!” Tôi cảm ơn cậu ấy khi đi ra vào. Tôi nhận ra rằng khi chúng ta quy chính bản thân mình thì môi trường xung quanh cũng được chính lại. Tu luyện là vấn đề nghiêm túc và không thể làm mọi việc với các chấp trước người thường lẫn vào đó được. Chỉ khi chúng ta có tâm thái thuần tịnh thì điều chúng ta làm mới là thần thánh nhất.

Tôi mù chữ, vì thế mặc dù tôi đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp hơn 20 năm nhưng tôi chưa bao giờ viết về bất cứ trải nghiệm nào của mình. Lần này, Sư phụ từ bi đã an bài một học viên giúp tôi viết bài chia sẻ. Tôi vẫn cố gắng nỗ lực hàng ngày cho đến lúc cuối cùng và theo Sư phụ trở về nhà.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/7/13/408847.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/8/20/186425.html

Đăng ngày 22-09-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share