Bài viết của đệ tử Đại Pháp ở Hồ Bắc
[MINH HUỆ 14-03-2019] Tôi xin viết ra một vài chuyện về việc giảng thanh chân tướng, cứu độ chúng sinh cùng một vài đồng tu xung quanh tôi.
Con xin cảm ơn Sư tôn! Cảm ơn Đại Pháp!
Trước hết, xin nói về người dì của tôi, dì năm nay hơn 70 tuổi. Trước khi đắc Pháp, dì ấy một chữ cũng không biết, thân thể nhiều bệnh. Sau khi tình cờ xem được video Sư phụ giảng Pháp, dì cảm thấy rất tốt và quyết định tu luyện. Tuy nhiên, sau khi có được một cuốn sách, vì không biết chữ nên dì rất lo lắng. Ở điểm học Pháp, khi người khác đọc sách, dì chỉ cầm cuốn sách và lắng nghe. Sau đó, dì nhận ra các chữ trong sách Đại Pháp. Sau khi biết một vài từ, dì ấy đã tìm những từ có thể nhận ra trong sách Đại Pháp và nhớ được câu đầu tiên trong “Luận Ngữ” của Sư phụ.
Sau đó nữa dì bắt đầu có “từ điển” đặc biệt của riêng mình. Ví dụ như chữ “Chân”. Dì sẽ sao chép chữ “Chân” lên giấy và vẽ một ký hiệu bên cạnh, chỉ có dì hiểu ký hiệu này. Theo cách này, khi đọc xong cuốn “Chuyển Pháp Luân” thì dì có một đống giấy lớn cùng ký hiệu đặc biệt của mình và đến giờ dì có thể đọc tất cả các sách của Đại Pháp. Luyện công, học Pháp, phát chính niệm đều không chậm trễ.
Năm 2016, nhờ sự trợ giúp của con gái (cũng là đồng tu), dì hiểu được rằng một đệ tử Đại Pháp trong thời kỳ Chính Pháp nhất định phải giảng chân tướng, cứu độ chúng sinh và trợ Sư chính Pháp. Vào dịp Tết Nguyên đán năm 2016, khi đi mua sắm ở siêu thị hay chợ rau, dì bắt đầu giảng chân tướng. Một ngày nọ, dì giúp được 20 người làm tam thoái. Nhưng mà dì chỉ biết chữ chứ không biết viết, vì để ghi nhớ tên người làm tam thoái, lòng bàn tay của dì chứa đầy những ký hiệu mà chỉ có dì mới hiểu. Sau đó về nhà đọc cho con gái nghe và ghi lại.
Lúc ấy, tôi còn chưa đột phá trong việc giảng chân tướng cho người lạ. Sau khi nghe chuyện của dì, tâm tôi nảy sinh một niệm muốn phối hợp cùng dì giảng chân tướng. Thật trùng hợp, ngày hôm sau, tôi gặp dì tại nhà của em gái (cũng là đồng tu). Tôi nói ra ý của mình, dì rất vui mừng. Ngày hôm sau, tôi và dì ra ngoài giảng chân tướng trực diện cho con người thế gian.
Thời điểm đó, thân thể của tôi xuất hiện giả tưởng nghiệp bệnh suốt một thời gian dài. Cuối năm 2015, tôi đột nhiên bị chóng mặt. Tình hình rất nghiêm trọng, nhờ sự giúp đỡ của đồng tu, tôi hướng nội tìm, tìm ra rất nhiều tâm chấp trước của bản thân như tâm nóng giận, tâm tật đố, tâm tranh đấu, tâm ôm đồm nhiều việc, còn có tâm chấp trước vào tình với người thân v.v. Sau khi so sánh từng cái một, từ trong tâm tôi tìm ra nguyên nhân căn bản và loại bỏ chúng. Sau một tháng nghiệp bệnh giảm bớt, nhưng không hoàn toàn biến mất.
Sau đó, thân thể tôi lại xuất hiện giả tướng phụ nữ thời kỳ mãn kinh. Thân thể luôn nóng bừng, tôi có kinh nguyệt ba lần trong hai tháng, máu ra rất nhiều khiến khuôn mặt tôi bị sưng lên, nhợt nhạt không có sức sống, đi trên đường thì thở hổn hển, toàn thân cảm thấy không còn sức lực.
Thông qua học Pháp, tôi tĩnh tâm nghĩ: Đây là cựu thế lực muốn đưa mình vào chỗ chết, mình sẽ không bao giờ mắc lừa cựu thế lực. Tôi tự nhủ với bản thân mình, đây không phải là bệnh. Tôi tu luyện đã 10 năm rồi, Sư phụ đã loại bỏ nghiệp bệnh trên thân thể của tôi rồi. Vì vậy, như thường lệ tôi làm những gì nên làm, cũng không có xin nghỉ việc ngày nào. Tôi là một giáo viên tiểu học. Tôi nhớ có một ngày thứ Năm, vào buổi sáng tôi có hai tiết dạy, thân thể cảm thấy rất khó chịu nên nghĩ: Buổi chiều xin phép nghỉ ngơi một chút. Khi về nhà nấu ăn, tôi nghĩ: “Người thường có bệnh mới xin nghỉ, mình là người thường sao? Không! Mình là người tu luyện đi trên đường trở thành Thần, mình không có bệnh, mình không cần xin nghỉ gì cả!” Thế là tôi tiếp tục làm việc vào buổi chiều. Khi tôi đi làm vào buổi chiều, tôi cũng đã giúp tất cả các em học sinh trong một lớp thoái khỏi Đội Thiếu niên Tiền phong.
Trong thời gian đó, tôi liên tục hướng nội tìm, hễ thấy một tâm chấp trước liền loại bỏ nó, thân thể cũng dần dần hồi phục. Tuy nhiên, tôi không đạt được trạng thái hồi phục hoàn toàn. Khi tôi đi ra ngoài cùng với dì để giảng chân tướng, dù cảm thấy như hết hơi nhưng tôi vẫn chầm chậm đi với dì trên phố, vào các cửa hàng, quầy bán rong, dưới cây, ở bến xe… gặp người hữu duyên để giảng chân tướng, mỗi ngày có thể giúp 10 đến 20 người làm tam thoái. Vì vậy, tôi và dì tín tâm tăng lên nhiều, cùng nhau phối hợp hiệu quả tương đối tốt.
Trong giai đoạn đầu phối hợp với dì, lúc dì giảng chân tướng, tôi ở bên nghe và phát chính niệm. Sau đó, tôi phát hiện dì chưa giảng rõ chân tướng nên đã thảo luận cùng dì về việc phải giảng rõ chân tướng, không thể để cho con người thế gian không hiểu; như thế chính là làm qua loa cho xong rồi. Khi thời gian eo hẹp, hãy để bên kia hiểu chân tướng cơ bản là gì. Ví dụ như, giúp con người thế gian hiểu Pháp Luân Đại Pháp là tốt, Chân-Thiện-Nhẫn là tốt và yêu cầu họ nhớ rõ điều ấy. Hai là phải giảng vì sao phải làm tam thoái. Ba là hỏi đối phương có tham gia tổ chức tà đảng nào không? Không thể nói không rõ ràng về “tam thoái bảo bình an”.
Mỗi khi dì giảng chân tướng, mặt dì mỉm cười đầy thiện lành và tường hòa. Có một lần, dì giảng chân tướng cho một thanh niên trẻ. Người thanh niên vừa nghe nói đến “Pháp Luân Công” liền nói sẽ không tham gia. Nhưng người dì luôn nhìn anh ấy và mỉm cười hiền hậu, đã dùng lời nói nhẹ nhàng giảng cho cậu ấy, tôi thì ở bên phát chính niệm. Chàng trai trẻ cuối cùng đã mỉm cười và nói: “Cảm ơn dì, tôi thoái, tôi có tham gia đoàn đội.” Dì giúp cậu ấy dùng một hóa danh để thoái, tôi ở bên cảm thấy được trường Thiện của dì và cũng thể ngộ được một tầng hàm nghĩa Pháp của Sư phụ: “Từ bi năng dung thiên địa xuân”. (Pháp Chính Càn Khôn, Hồng Ngâm II)
Tôi phối hợp với dì rất hài hòa. Tôi và dì giống như hai mẹ con, có khi lại giống chị em trước mặt mọi người. Phối hợp lẫn nhau, có khi dì giảng chân tướng thì tôi đứng bên phát chính niệm; có khi người nghe chân tướng không muốn dùng tên thật của mình để thoái thì tôi rất nhanh gợi ý cho họ một hóa danh. Thường thì vào lúc đó, đối phương đều nói: “Được. Cảm ơn các cô!” Có khi dì giảng chân tướng mà đối phương còn mờ mịt, dường như nghe chưa hiểu, thì tôi ở bên cạnh bổ sung. Ví dụ, nếu người có trình độ văn hóa nhất định, tôi sẽ giải thích thêm, lúc này dì ở bên cạnh im lặng phát chính niệm. Vậy nên, bất cứ khi nào mọi người đồng ý rời khỏi tổ chức tà đảng, dì và tôi đều rất vui và hạnh phúc vì tất cả chúng sinh đã được cứu.
Một lần khác, tôi và dì trở lại chỗ cũ; tôi thấy hai cô gái mặc quần áo thời trang đi xe máy bên lề đường. Tôi đi ngang qua họ, còn dì đứng bên cạnh mỉm cười và giảng chân tướng cho họ. Tôi nhìn thấy như vậy liền vội vàng đi đến giảng chân tướng, các cô gái nhận ra tôi đi cùng với dì nên vui vẻ nói: “Được rồi, chúng tôi sẽ thoái, chúng tôi đều là đoàn viên, cũng gia nhập đội.” Ngoài ra, họ còn không ngừng nói cảm ơn. Chúng tôi bảo họ hãy cảm tạ Sư phụ của chúng tôi. Hai cô gái đồng thanh nói: “Cảm ơn Sư phụ!” Chúng tôi vẫy tay chào tạm biệt, lúc quay người đi tôi nhìn thấy dì vẫn đang mỉm cười, tôi thực sự cảm động!
Tất nhiên, cũng có người bị Thuyết vô Thần đầu độc rất sâu. Tôi nhớ một lần khi dì và tôi đi dọc bờ sông để tìm người hữu duyên, đột nhiên nhìn thấy hai quý ông trước mặt, tôi và dì nhanh chóng bắt kịp. Dì nhiệt tình chào hỏi họ và rất nhanh chóng nói đến chủ đề tam thoái bảo bình an. Họ đã hỏi rất nhiều câu hỏi, và tôi đã trả lời họ một cách phù hợp. Cuối cùng, họ hỏi: “Các chị là người luyện Pháp Luân Công à?” Chúng tôi trả lời: “Vâng!” Vào lúc này, một trong số họ nói: “Làm gì có Thần? Làm sao Thần có thể cứu người? Các chị gọi Thần ra xuất hiện thì tôi mới tin.” Tôi nói: “Tổ tiên chúng ta đều tín Thần đấy. Đất nước chúng ta cũng được gọi là lục địa Thần châu, văn hóa chúng ta cũng là văn hóa Thần truyền. Tất cả là vì Vô Thần luận của Đảng cộng sản, đã đầu độc người Trung Quốc và khiến người Trung Quốc quên đi tổ tiên của mình. Vả lại Thần Phật giáo huấn con người, dạy các giáo lý bằng ngôn ngữ của con người, khai sáng bản tính con người. Nếu như Thần Phật đều đại hiển thần thông ở nhân gian thì có còn là xã hội nhân loại không?” Rồi tôi nói rằng khi một trận đại hồng thủy xảy ra, một người thành kính với Thượng Đế đã từ chối được cứu lên thuyền ba lần. Sau khi anh ta chết, anh ta hỏi Thượng đế tại sao không cứu anh ta? Thượng đế nói: “Ta sai người ba lần cứu ngươi, ngươi đều cự tuyệt!”
Nghe xong câu chuyện, hai người suy nghĩ một chút rồi gật đầu. Dì nói: “Chúng tôi hôm nay gặp được hai anh đều là có duyên, hai người đã từng gia nhập đảng chưa?” Một trong hai người nói ông ấy đã gia nhập cả đảng, đoàn, đội. Dì nói: “Tôi dùng hóa danh để giúp hai anh thoái xuất bảo bình an nhé?” Cả hai người đều cười lớn và nói: “Được! Được. Thoái hết đi!” Dì nói tiếp: “Các anh hãy nhớ kỹ Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo, sẽ được phúc báo”. Tất cả chúng tôi đều cười.
Có thời gian thì chúng tôi giảng nhiều hơn, ít thời gian thì giảng ít hơn. Chúng tôi đều tận dụng cơ hội giảng chân tướng cơ bản, đôi khi chúng tôi gặp một nhóm sáu hoặc bảy học sinh trung học năng nổ. Tôi cùng dì phối hợp với nhau, luôn mang đến nụ cười và lòng tốt cho nhóm trẻ này. Lúc tôi giảng thì dì bổ sung hoặc phát chính niệm, lúc dì giảng thì tôi phát chính niệm hoặc thêm một câu. Sau đó, những đứa trẻ này rất vui khi nói: “Được! Được! Chúng con đồng ý thoái!” Chúng tôi lại nói cho những đứa trẻ hãy nhớ kỹ “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo” để có một tương lai tươi sáng. Những đứa trẻ này cười và nói: “Con nhớ kỹ rồi. Nhớ kỹ rồi.” Mỗi khi có người tam thoái, tôi và dì đều rất vui vẻ vì chúng sinh được đắc cứu. Chúng tôi cũng vô cùng biết ơn Sư phụ từ bi đã an bài!
Trong quá trình giảng chân tướng cứu độ chúng sinh, tôi cảm nhận được niềm vui sướng của con người thế gian được đắc cứu. Bản thân cũng loại bỏ rất nhiều tâm chấp trước như tâm sĩ diện, tâm sợ khổ, sợ mệt, tâm cầu an dật, tâm tranh đấu v.v.
Tâm tính đề cao lên rất nhiều, thân thể cũng phát sinh biến hóa, giả tướng nghiệp bệnh trên thân thể cũng dần dần biến mất. Trước khi dì giảng chân tướng trực diện, thân thể cũng xuất hiện giả tướng nghiệp bệnh, theo như chồng dì nói là bị ung thư dạ dày nhưng dì căn bản không nghĩ như vậy. Mỗi ngày dì kiên trì học Pháp, luyện công; mỗi ngày ra ngoài giảng chân tướng. Có một điều thần kỳ là một buổi sáng khi dì luyện công xong, sau khi phát chính niệm xong lúc 6 giờ, dì ấy nôn một lần ra hết tất cả những máu đen sì. Dì luôn nói cảm ơn: “Cảm tạ Sư phụ đã giúp con thanh lý thân thể!” Cho dù nắng hay mưa, dù nóng hay lạnh dì vẫn ra ngoài giảng chân tướng. Mỗi ngày như vậy, thân thể của dì càng ngày càng khỏe mạnh. Một bà già ngoài 70 đi bộ trên đường phố và các con hẻm, làm những việc thoạt nhìn rất dỗi bình thường nhưng lại là việc cứu người vĩ đại!
Được dì hướng dẫn, con gái của dì cũng bước ra giảng chân tướng trực diện. Con gái dì tấm lòng thiện lương, làm công việc buôn bán mật ong. Cô ấy dùng tiêu chuẩn Chân-Thiện-Nhẫn để yêu cầu bản thân, cô tự lấy bản thân làm gương nên mỗi khách hàng đều được cảm hóa khi tiếp xúc với cô ấy. Trong kinh doanh, cô đảm bảo chất lượng, không giả dối, thà rằng bản thân bị lỗ vốn chứ không lừa gạt, vì vậy, khách hàng của cô đều rất tin tưởng. Thế nên, trong quá trình giảng chân tướng các đối tác của cô cũng thoái xuất khỏi các tổ chức đảng, đoàn, đội. Hơn nữa, nhờ ảnh hưởng của cô, họ cũng quy chính những hành vi xấu trong công việc và một số người cũng đọc sách Đại Pháp. Cô ấy cũng hay chia sẻ và cùng với đồng tu D ra ngoài giảng chân tướng cứu độ thế nhân.
Hãy nói về đồng tu D. Cô ấy bán đồ ăn sáng, cô phải thức dậy lúc 3 giờ sáng để bắt đầu công việc. Vì công việc thuận lợi nên cô sử dụng rất nhiều tờ tiền giảng chân tướng. Bởi vì mỗi ngày rất vất vả, thời gian học Pháp, luyện công không đủ. Mũi của cô chảy nước trường kỳ, quanh năm cô đều cảm thấy không khỏe, luôn cảm thấy làm không hết việc, cả tâm lẫn thân đều rất mệt mỏi nhưng tâm tín Sư tín Pháp của cô ấy vô cùng kiên định.
Có hai kỳ tích xảy ra trên thân thể cô ấy, đã chứng thực được sự siêu thường của Đại Pháp: Có một lần, bàn tay cô bị bỏng do nước vừa mới đun sôi đổ vào. Lúc đó, bàn tay cô nổi lên một vết phồng rộp. Cửa hàng của cô nằm đối diện một phòng khám, chồng cô khuyên cô nên uống thuốc và đi tiêm, cô ấy liền mỉm cười nói với chồng: “Không sao đâu, chỉ hai ngày sẽ ổn thôi.” Lúc đó là mùa hè và thời tiết rất nóng. Bác sĩ ở phòng khám nói với cô rằng không điều trị sẽ mang lại hậu quả nghiêm trọng. Cô ấy trả lời: “Tôi không sợ. Tôi là người luyện công, tôi có Sư phụ quản.” Vì vậy, cô ấy vẫn kinh doanh như bình thường và làm những gì cô ấy nên làm.
Khoảng bốn hoặc năm ngày sau, bác sĩ đột nhiên chạy đến xem tay cô có ổn không? Cô đưa tay ra cho xem. Các mụn nước đã biến mất và về cơ bản là ổn. Bác sĩ lẩm bẩm: “Thật không thể tin được.”
Một lần khác, cô vô tình giẫm phải cây kéo rỉ sét, đâm một lỗ dưới chân và máu chảy xuống đất. Chồng cô nói rằng hãy nhanh đến bệnh viện để tránh bị uốn ván. Cô ấy kiên quyết nói: “Không sao đâu.” Xong công việc trở về nhà, chân cô bị sưng lên như một cái xô nhỏ dưới đùi. Chồng cô đã khóc đầy lo lắng và kêu cô đến bệnh viện. Cô nói: “Không sao, em có Sư phụ quản!”
Khi cô ấy nằm xuống giường một lúc, cô ấy nhớ rằng quần áo trong chậu của con gái mình còn chưa giặt. Sư phụ giảng phải nghĩ cho người khác trước. Con gái cô rất bận rộn, vì vậy cô đã bật dậy để giặt giũ. Một việc thần kỳ đã xảy ra khi cô đang giặt, chân của cô dần dần xẹp xuống, người cũng cảm thấy thoải mái. Buổi chiều cô ở nhà học Pháp, phát chính niệm, và thức dậy làm việc như bình thường vào lúc 3 giờ sáng hôm sau.
Tuy nhiên, hiện tượng chảy nước mũi vài năm qua của cô thì chưa khỏi. Cô rất khổ não, nhưng có một lần trên đường đi mua sắm ở siêu thị với dì, được dì khích lệ, cô bắt đầu giảng chân tướng với người lạ. Ngày hôm đó cô giúp làm tam thoái cho năm, sáu người, vì thế tín tâm của cô tăng lên rất nhiều. Kể từ đó, cô ấy có thời gian liền đi với dì hoặc con gái dì giảng chân tướng. Cũng có mười hay hai mươi người hiểu chân tướng và làm tam thoái rồi. Sau một thời gian ngắn, các triệu chứng sổ mũi của cô đột nhiên biến mất. Cô thường nói: “Sư phụ thật vĩ đại! Con cảm ơn Sư phụ!”
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/3/14/相互配合-讲清真相-共同精進-383878.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/12/5/180973.html
Đăng ngày 07-10-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.