Bài viết của một học viên Pháp Luân Công tại tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc

[MINH HUỆ 15-06-2020] Kể từ năm 1999 khi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) phát động chiến dịch toàn quốc chống lại Pháp Luân Công, nó đã điều hành bộ máy tuyên truyền của Nhà nước để truyền bá những dối trá và tin đồn vu khống Pháp Luân Công, nhằm hoàn toàn xóa sổ môn tu luyện này khỏi Trung Quốc.

Để vạch trần những đối trá và bảo vệ công lý, các học viên Pháp Luân Công đã nghĩ ra nhiều cách thức khác nhau để phơi bày bản chất giả dối của ĐCSTQ cũng như những tội ác khủng khiếp của nó đối với nhân loại. Một số biện pháp sáng tạo gồm in các thông điệp về Pháp Luân Công trên các tờ tiền giấy và đưa tiền này vào lưu thông trong giao dịch mua bán hàng ngày; sản xuất và phân phát các tài liệu khác nhau mang các thông điệp về Pháp Luân Công.

Ngay cả những người không tu luyện Pháp Luân Công nhưng ủng hộ các học viên, cũng giúp truyền đi chân tướng bằng cách sẵn sàng lưu hành các tờ tiền mang thông điệp về Pháp Luân Công.

Có chí thì nên

Tôi sống trong một thị trấn hẻo lánh và không có nhiều học viên Pháp Luân Công trong khu vực. Với công việc toàn thời gian, tôi không biết nên làm thế nào để giúp người dân địa phương chúng tôi hiểu được Pháp Luân Công. Tôi ước có những học viên khác trong khu vực của tôi cùng làm việc này.

Vài năm trước, các đồng tu ở thị trấn bên cạnh đưa cho tôi một số miếng mực và con dấu do họ làm, với các thông điệp như “Pháp Luân Đại Pháp hảo; Chân-Thiện-Nhẫn hảo.” Họ bảo tôi rằng họ đã đóng dấu những thông điệp này lên các tờ tiền giấy để phân phát cho mọi người. Tất cả các thông điệp đều súc tích, ngắn gọn và được các đồng tu lựa chọn cẩn thận. Tiền lẻ được trao tay thường xuyên, vì vậy những thông điệp này sẽ đến được với nhiều người hơn trong một khoảng thời gian ngắn. Tôi được truyền cảm hứng để làm công việc này.

Sau khi biết dự định của tôi, các đồng tu ở thành phố lân cận đã đưa cho tôi một số lượng lớn tiền giấy có in các thông điệp về Pháp Luân Công để tôi bắt đầu hạng mục, và họ cũng hướng dẫn tôi cách làm con dấu.

Một mối quan hệ thành tín

Có một khu chợ đầu mối trong một thị trấn cách khoảng hơn chục cây số. Hầu hết những người bán hàng ở đó đều bán các sản phẩm địa phương, và nó đã thu hút một lượng lớn khách hàng từ các thành phố xung quanh. Tôi nhận ra rằng tôi có thể cung cấp dịch vụ đổi tiền lẻ cho những người bán hàng tại chợ, hoặc những người cần đổi tiền lẻ sang tiền mệnh giá lớn. Vì vậy, tôi lái chiếc xe đạp điện tới khu chợ vào giờ nghỉ trưa, đổi tiền với các thương nhân tại chợ, rồi sau đó trở lại ngay để làm việc mà không có thời gian để ăn trưa. Thời gian trôi qua, nhiều người bán hàng đã xây dựng quan hệ đối tác với tôi, và chúng tôi thường xuyên trao đổi tiền.

Một ngày nọ, một phụ nữ bán hàng tới đổi lượng tiền lớn với tôi. Tôi kiểm tra lại với cô ấy để đảm bảo rằng cô ấy biết tiền của tôi có các thông điệp về Pháp Luân Công. Cô ấy trả lời: “Tôi biết, nhưng chẳng phải chị muốn phân phát tiền của mình cho nhiều người hơn sao? Tôi có thể giúp chị làm điều đó.”

Hai người bán hàng khác cũng muốn đổi tiền với tôi, vì vậy tôi bắt đầu chuyển tiền tới nhà họ mỗi tuần. Họ là những người rất tử tế và công việc kinh doanh của họ tiến triển tốt. Tôi nói cho họ biết chân tướng về Pháp Luân Công và giúp họ cùng gia đình thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó.

Mối quan hệ của chúng tôi được xây dựng trên cơ sở lòng tin. Khi họ không đủ tiền, tôi thường cho họ nợ mà không cần biên nhận. Họ không biết họ của tôi hay chỗ ở của tôi, nhưng họ không nghi ngờ sự chân thật của tôi, bởi vì tôi luôn nghĩ cho lợi ích của họ trước của mình. Họ có thể cảm nhận được sự chân thành, tốt bụng và chính trực của tôi.

Người phụ nữ bán hàng đã kể cho tôi nghe về một sự cố đã xảy ra với cô ấy. Cô ấy đã mất một chiếc ví bên trong có 10.000 Nhân dân tệ. Phải mất vài giờ cô ấy mới quay lại tìm nhưng người nhặt được chiếc ví vẫn đang đợi cô sẵn ở đó! Tôi nói với cô: “Mấy năm qua, chị dùng bao nhiêu đồng tiền chân tướng, tích được bao nhiêu công đức! Chị đã được phúc báo vì những việc làm tốt của chị!”

Những người thường giúp truyền chân tướng

Một đồng tu nói với tôi rằng mọi người trong khu vực của cô đã nhận được các tài liệu về Pháp Luân Công trong một thời gian dài, và bây giờ họ đến gặp cô để hỏi xin lịch bàn của Pháp Luân Công hằng năm.

Mặc dù chúng tôi không có đủ nhân lực để làm các tài liệu cho tất cả mọi người trong các thị trấn và làng mạc bên cạnh, tôi cho rằng chúng tôi có thể phân phát lịch để bàn cho mọi người. Quyển lịch để bàn tinh xảo có mang chân tướng về Pháp Luân Công rất dễ được mọi người chấp nhận, và hầu hết họ đều giữ lịch trong ít nhất một năm. Người thân và bạn bè của họ cũng sẽ nhìn thấy chúng. Vì vậy tôi đã đề nghị đồng tu này làm một số lịch cho chúng tôi. Họ đồng ý và thậm chí còn chuyển lịch đến cho chúng tôi.

Tôi quyết định phân phát lịch tại chợ bởi vì nó là cách hiệu quả nhất với tôi để tiếp cận nhiều người hơn ở một chỗ. Một cặp vợ chồng trẻ sở hữu một cửa hàng gần khu chợ sẵn sàng đồng ý cho tôi để lịch để bàn trong kho của họ. Họ cũng đổi tiền với tôi trong nhiều năm. Tôi đã phân phát lịch tới những người ở khu chợ sau khi đổi tiền ở đó. Tôi nói với những người nhận lịch hãy trân quý những cuốn lịch và khích lệ họ lấy thêm cho gia đình, bạn bè và khách hàng của họ.

Khi đại dịch vi-rút Corona (Viêm phổi Vũ Hán) bùng phát tại Trung Quốc, tôi không thể phân phát lô tiền giấy cuối cùng có các thông điệp về Pháp Luân Công, vì Chính phủ đã áp dụng biện pháp phong tỏa nghiêm ngặt toàn quốc. Bất kỳ ai vi phạm lệnh phong tỏa đều có thể bị bắt. Tuy nhiên, tôi vẫn cố gắng vượt qua sự phòng tỏa nghiêm ngặt để tới chợ và gặp hai vợ chồng trẻ. Cặp vợ chồng nói với tôi trong tâm trạng chán nản rằng do phong tỏa nên những người bán hàng không mở cửa kinh doanh và không ai tới đổi tiền, và họ hiếm khi dùng tiền giấy bởi vì hầu hết mọi người thích thanh toán qua WeChat. Đây là điều mà chúng tôi không ngờ tới. Tôi hỏi người vợ liệu có thể đổi cho người bán hàng tại chợ đầu mối được không. Cô ấy nói họp chợ là lúc hai ba giờ đêm, ai cũng gấp rút đặt hàng, làm sao mà quan tâm đến việc đổi tiền nữa. Tôi không thể nói gì hơn. Về nhà tôi nghĩ để tiền chỗ họ như thế này thì khác gì cất trong nhà? Nó không thể khởi tác dụng cứu người.

Chợ đầu mối trong thành phố tập hợp những người buôn bán trái cây và rau quả được cấp phép ở mỗi thị trấn. Hai vợ chồng trẻ này vốn dĩ không bán rau quả, giờ họ phải tạm thời chuyển sang bán rau quả trong thời gian có dịch. Và điều đó có nghĩa là họ không quen với khách hàng. Đề nghị họ đổi các tiền giấy có mang thông điệp về Pháp Luân Công với các khách hàng mới có thể đặt họ vào nguy hiểm lớn. Ngoài ra, họ chỉ gặp khách hàng nhanh chóng vào lúc hai đến ba giờ sáng mỗi ngày để tránh vi phạm lệnh phong tỏa.

Trong đại dịch, việc cứu người là quan trọng, tôi suy nghĩ kỹ và muốn tự mình thực hiện. Tuy nhiên họ nói rằng tôi sẽ không được phép vào chợ bán buôn. Khi không còn lựa chọn nào khác, tôi đã đề nghị liệu họ có thể giúp tôi không, và họ sẵn sàng đồng ý. Tôi đưa cho họ 1.000 Nhân dân tệ để cảm ơn họ, nhưng họ từ chối nhận và khẳng định rằng họ sẽ làm hết khả năng để giúp tôi.

Khi phong tỏa dần được dỡ bỏ vào tháng ba, tôi đã trở lại cửa hàng của họ lần nữa và thấy rằng hầu hết số tiền 40.000 Nhân dân tệ mà tôi đưa cho họ đã được đổi gần hết. Người chồng mỗi lần xách một túi lớn vào chợ đầu mối để đổi mỗi người một ít, vài ngày sau nếu cần thì đưa thêm 1.000 Nhân dân tệ, không dám đưa thêm một lúc. Anh ấy cũng kể lại một sự việc: một cụ già cầm tiền đổi để gửi vào ngân hàng, nhưng nhân viên ngân hàng đã gọi cho lãnh đạo phản ánh về việc cả một xấp tiền đều có chữ. Lãnh đạo nói người này thường đến gửi tiền tiết kiệm, không sao, nhận thôi. Tôi nói với anh ấy rằng về sau chúng ta chỉ đổi cho những người cần tiền lẻ, phân tán nhanh còn không dễ làm người khác chú ý. Cụ già kia không cần tiền lẻ mà gửi tiền tiết kiệm vào ngân hàng, ngân hàng không rõ chân tướng có thể xử lý không tốt, vậy thật đáng tiếc. Lúc đó, tôi nói một cách bình tĩnh, ngữ khí ôn hòa, không muốn làm vợ chồng họ cảm giác áp lực. Tôi biết là Sư phụ đã bảo hộ người chồng và giúp việc đổi tiền chân tướng tại cửa hàng của họ được thuận lợi. Khi vợ chồng họ trả 40.000 Nhân dân tệ cho tôi, tôi rút ra 10 tờ tiền 100 Nhân dân tệ đưa họ, nói: “Điều các bạn đã làm thực sự tuyệt vời, xin đừng chê số tiền ít ỏi này.” Cả hai đều từ chối. Tôi nói tiếp: “Trong thời gian này, các bạn thực sự đang chấp nhận rủi ro.” Họ vẫn từ chối nhận tiền của tôi. Người vợ nói: “Chúng tôi mà lấy tiền này, sau này sao còm dám gặp chị nữa.” Tôi nói: “Đây là các bạn đã cần cù vất vả nên được báo đáp. Họ nhất mực không chịu. Thâm tâm tôi cảm thán, họ đi sớm về khuya, nửa đêm đi buôn hàng, vốn đã không dễ dàng, lại còn mang nhiều tiền lẻ như vậy (cân nặng cũng chừng 35 cân), đem tiền đi đổi từng nhà, thật sự là vất vả. Người vợ lúc tiễn tôi còn nói: “Đều là làm người tốt, việc tốt thôi.” Tôi nghe xong thực sự cảm động. Hai vợ chồng trẻ này thật đáng khâm phục. Tôi thấy mừng cho họ, biết rằng họ đã tích được công đức và tạo dựng một tương lai tươi sáng cho mình.

Làm các tài liệu giảng chân tướng về Pháp Luân Công

Khi cả nước bị phong tỏa, người học viên vẫn từng mang tài liệu giảng chân tướng cho chúng tôi không thể tới chỗ chúng tôi, và chúng tôi đã hết tài liệu để phát. Vì vậy tôi bắt đầu in tài liệu về Pháp Luân Công bằng máy mà tôi sử dụng để in thông điệp về Pháp Luân Công lên các tờ tiền, nhưng máy đã nhanh chóng bị hỏng sau vài ngày vì chúng là những máy cũ đã ngừng không được sản xuất. Dù có sửa chữa, chúng cũng không thể in số lượng lớn.

Tôi nhờ các học viên trong một thành phố lớn cách đó hơn 60 cây số giúp chúng tôi. Trong vài ngày, họ không chỉ mua hai máy in, một máy tính, và các văn phòng phẩm khác cho chúng tôi mà còn mời tôi tới chỗ họ để được hướng dẫn. Cuối cùng, người học viên mà đã hướng dẫn cho tôi cũng lái xe đưa tôi về nhà cùng tất cả thiết bị và không rời đi cho tới sau khi mọi thứ đã được lắp đặt và chạy ổn định. Vì phong tỏa vẫn chưa được gỡ bỏ ở khắp nơi, vì lý do an toàn, các đồng tu tham gia đã phát chính niệm cho việc này từ ngày hôm trước. Khi chúng tôi về đến nơi an toàn đến thị trấn của tôi, chúng tôi tránh ngã tư bị chặn, lái xe thuận lợi đến cửa nhà tôi và nhanh chóng dỡ đồ vật xuống. Mọi việc diến ra suôn sẻ. Bây giờ chúng tôi có thể tự làm các tập nhỏ, các mảnh dán, và cá bùa hộ mệnh, và có tài liệu để phân phát trong khu vực của chúng tôi. Mọi thứ diễn ra rất nhanh chóng. Nó giống như một giấc mơ!

Sư phụ Lý đã giảng:

“…do đó mới nói là tu tại tự kỷ, công tại sư phụ. Chư vị chỉ cần tự mình có nguyện vọng như thế, mong muốn như vậy; [còn] sự việc chân thực là do sư phụ làm giúp.” (Bài giảng thứ hai–Chuyển Pháp Luân)

Tôi cảm nhận sâu sắc rằng, trên con đường tu luyện và cứu người, Sư phụ luôn từ bi bảo hộ và an bài mọi thứ cho tôi, cho phép tôi làm những việc mà tôi tưởng chừng không thể làm được. Trong giai đoạn cuối của thời kỳ Chính Pháp, tôi sẽ cố gắng hết sức để tu luyện bản thân cho tốt, giúp nhiều người hơn biết được sự thật và trở về nhà cùng Sư phụ.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/6/15/407610.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/8/21/186439.html

Đăng ngày 28-09-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share