Bài phát biểu trong Pháp hội giao lưu kinh nghiệm Pháp Luân Đại Pháp ở New York 2010
Của một học viên từ New York, Hoa Kỳ
[MINH HUỆ 25-9-2010] Kính chào Sư phụ!
Thưa các bạn đồng tu!
Thần Vận có thể cứu người. Những học viên New York đã bán vé trong vài năm qua, đó là một trong những cách chúng ta ‘trợ Sư Chính Pháp’. Năm sau dường như khó khăn hơn năm trước, và quả thật trở nên khó khăn. Tuy nhiên, tôi cảm thấy tôi đã giác ngộ thêm nhiều hơn nữa qua từng năm bán vé Thần Vận. Tôi đang đứng đây trước các bạn trong Pháp Hội thiêng liêng này để chia sẻ kinh nghiệm của mình khi bán vé Thần Vận.
Năm ngoái, ngay cả trước khi vé được bán, tôi bắt đầu viết ra tên của tất cả các đồng nghiệp, bạn bè của tôi, và những người quen biết vào một quyển sổ, và phân tích từng người một. Tôi tin rằng tất cả những người liên quan đến cuộc sống hay công việc hàng ngày của tôi hẳn phải có mối quan hệ tiền duyên với tôi. Tôi muốn giúp họ để họ được cứu độ, vì đây là sứ mệnh thiêng liêng của mình. Tôi đã cố gắng hết sức không để sót lại một ai. Trong khi làm công việc toàn thời gian của mình, tôi sử dụng mọi cơ hội để cứu những người xung quanh. Thời gian trôi qua mau chóng, tôi lo lắng về việc làm thế nào để bán thật nhiều vé trong thời gian ngắn như vậy.
Mỗi khi tôi cảm thấy cấp bách, tôi đã cầm danh sách tôi đã chuẩn bị lên và cố gắng tìm ra cách để tiếp cận từng người một cách phù hợp. Bằng cách này tôi luôn sẵn sàng bất cứ khi nào tôi gặp với họ.
Tôi hoà đồng cùng tất cả mọi người ở nơi tôi làm việc. Thế là, đầu tiên tôi nói chuyện với các đồng nghiệp của mình một chút, và sau đó tôi đưa cho họ một tờ bướm Thần Vận. Ban đầu phản ứng không được nhiệt tình, nhưng một số đã dần dần thể hiện sự quan tâm. Vì vậy, tôi giới thiệu rộng ra xung quanh, hy vọng sẽ có được nhiều người quan tâm hơn. Khi có hơn mười người bày tỏ sự quan tâm, tôi tổ chức họ thành nhóm để đánh giá tỷ lệ. Khi có hơn hai mươi người trong nhóm, tôi đã đến gặp người giám đốc để quảng cáo Thần Vận, và cô ấy ngay lập tức đồng ý mua một vé cho mình, thậm chí còn khuyến khích tôi đi đến các chi nhánh khác của công ty chúng tôi để bán vé.
Đối với những người mua vé, tôi luôn nói với họ rằng chương trình tuyệt vời như thế nào và khuyến khích họ mua thêm vé cho gia đình và bạn bè của họ. Kết quả là, họ sẽ mua thêm hai hoặc nhiều vé hơn. Có một phụ nữ muốn mua hai vé, nhưng sau khi xem video quảng của chương trình, cô đã mua 20 vé để làm quà Giáng sinh cho bạn bè và gia đình cô.
Có một phụ nữ Trung Quốc tại công ty của tôi, người mà tôi đã luôn luôn muốn cứu, nhưng không biết làm thế nào để tiếp cận, vì tôi không muốn mất thiện cảm của cô ấy đối với tôi. Tôi biết rằng cô ấy đã bị đầu độc bởi ĐCSTQ tà ác. Sau đó cô xúc động trước việc tôi đối xử rất thân thiện với cô. Tôi mua hoa cho cô và trò chuyện với cô ấy, và tỏ ra rất quan tâm đến cô. Với lòng biết ơn, cô đã mua một vé. Sau này khi cô thấy nhiều người nói về Thần Vận, cô đã rất tự hào, và nói với mọi người, “Trong tên của tôi, cũng có một chữ Thần đấy, chữ Thần trong từ Thần Vận.”
Cuối cùng, tôi đã bán nhiều vé hơn rất nhiều so với số người làm việc trong văn phòng tôi. Điều này, tất nhiên, cũng liên quan đến mong muốn chân thành và hành xử hàng ngày của tôi tại nơi làm việc. Tôi đã đặt ra một ước nguyện khi tôi mới gia nhập công ty này năm ngoái: Tôi muốn cứu hết mọi người trong công ty. Vì vậy, trong công việc, trong việc đối xử với mọi người, tôi luôn luôn nhắc nhở bản thân mình về ước nguyện này. Tôi đã làm việc rất chăm chỉ, luôn luôn nhìn vào bên trong khi tôi đụng phải mâu thuẫn. Tôi biến thù hận thành bạn bè và cố gắng làm bạn với nhiều người. Vì vậy, khi tôi nói với mọi người tại nơi làm việc rằng Thần Vận hay lắm, họ đã tin tưởng tôi và sẵn sàng mua vé từ tôi.
Do ngày càng nhiều người muốn mua vé, tôi đã theo gợi ý của một học viên, là tôi sẽ đóng vai như một gian hàng cơ động luôn luôn có một số vé trong tay. Nhưng việc giữ vé giống như mang một gánh nặng khiến tôi lo lắng suốt ngày. Không có một phút nào mà tôi đã không suy nghĩ về làm thế nào để bán chúng. Tôi bắt đầu nói về Thần Vận với mọi người mà tôi gặp, bất cứ khi nào thời gian cho phép.
Một ngày nọ, khi tôi đang đi bộ trên đại lộ Thứ Sáu, tôi thấy một người lạ mặt mỉm cười với tôi thật rạng rỡ. Tôi tự hỏi tại sao anh đang mỉm cười như thế. Đó là một nụ cười rạng rỡ và trong sáng, như thể anh đang mỉm cười với một người bạn cũ. Tôi nhìn quanh và thấy có không ai khác. Vì vậy, tôi cảm thấy là một cơ hội sẽ mất đi nếu tôi không cho anh ta những gì anh ta đang chờ đợi. Bấy giờ tôi đã đi quá quãng khoảng một nửa toà nhà rồi, nhưng tôi quay lại để nói với anh ấy về Thần Vận. Anh đã mua vé không một chút do dự nào.
Một ngày khác, tôi chợt gặp hàng xóm của mình trong sảnh tòa nhà chúng tôi. Tôi bắt đầu quảng cáo Thần Vận với ông ấy, chỉ nói một cách tóm tắt, và đưa cho ông một tờ bướm. Tôi bảo ông hãy nói chuyện với vợ và hãy quay lại gặp tôi nếu họ quyết định mua vé. Điều khiến tôi ngạc nhiên là ông không hỏi gì, mà chỉ nói: “Cảm ơn bạn đã cho tôi thông tin này. Không cần phải thảo luận với vợ tôi đâu. Cứ cho tôi hai vé như bạn đề xuất là được rồi.”
Quả nhiên là chỉ trong một khoảnh khắc chớp nhoáng, ông đã nắm giữ được cơ hội được cứu.
Năm ngoái tôi đã có nhiều kinh nghiệm tương tự. Càng tham gia vào việc xúc tiến bán vé, thì tôi càng thu thập được nhiều kinh nghiệm hơn. Tôi đối xử với mỗi chiếc vé Thần Vận như là một sinh mệnh thiêng liêng. Tôi thật sự trân quý tất cả chúng. Tôi bọc chúng cẩn thận, sao cho các góc của tấm vé không bị hỏng. Mỗi vé đều quý giá như nhau, đều là vô giá. Tôi cất chúng vào túi xách của mình và mang chúng đến mọi nơi tôi đến, như thể tôi đã giữ chúng trong trái tim chính mình. Tôi xem việc bán vé Thần Vận cũng như là làm công việc của mình, hoặc là còn hơn như thế. Tôi giữ được một hồ sơ bán hàng rất trong sạch và không bao giờ thu quá tiền dù chỉ một xu.
Tôi đã sử dụng phương pháp khác nhau để giới thiệu Thần Vận. Then chốt là ở chỗ tiếp cận những người khác nhau từ các góc độ khác nhau. Khi tôi tập trung vào việc truyền đạt vẻ đẹp của Thần Vận đến trái tim và tâm trí của mọi người , một số người trong số họ đã mua vé ngay.
Trong quá trình ấy, tôi phát hiện rằng tất cả mọi thứ đã được Sư phụ an bài. Tất cả mọi thứ liên quan đến Thần Vận đã được Sư phụ an bài. Nếu phương pháp và suy nghĩ của tôi phù hợp với kế hoạch lớn của Sư Phụ, vé sẽ bán được dễ dàng. Chúng ta chỉ là sứ giả truyền đạt thông tin, và ai cần được Sư phụ cứu thì sẽ được cứu. Một ngày nọ, tôi đã cố gắng thuyết phục một quý ông mua vé giảm giá, vì tôi nghĩ rằng ông ấy có lẽ không có nhiều tiền. Miễn là ông có thể xem buổi biểu diễn, vậy là đủ tốt rồi. Nhưng khi tôi kiểm tra vé, tôi nhận ra rằng tôi không còn vé giá rẻ nào nữa. Tôi không nói cho ông ấy ngay lập tức. Cùng lúc đó, tôi nghe thấy ông ấy đang nói về vấn đề này với gia đình ông qua điện thoại. Ông nói, “Tôi chưa bao giờ làm điều này cho gia đình mình. Tôi chỉ muốn có một vài vé đắt tiền, hãy cho tôi vé tốt nhất mà bạn có thể tìm được.” Ông đã lấy hết chỗ vé còn lại mà tôi có cho buổi diễn hôm đó.
Trong quá trình quảng bá Thần Vận, tôi nhận ra rằng để hoàn thành thương vụ, tôi cần tịnh hoá bản thân mình. Tôi bắt đầu nhìn vào bên trong để kiểm tra từng suy nghĩ của mình. Để bắt đầu, tôi đã phải loại bỏ tính ích kỷ và sự phân tán tư tưởng, và buông bỏ mọi cảm xúc và ham muốn của con người. Tôi buông bỏ chấp trước làm chỉ để mà làm, buông bỏ cảm nhận về tâm tự mãn. Tôi cần phải dùng cái tâm thuần tịnh nhất để quảng bá Thần Vận. Tôi tin rằng nhiều bạn đồng tu chúng ta cũng chung cùng một nhận thức, rằng khi chúng ta hành động và suy nghĩ như người chân tu, thì chúng ta có thể bán vé, nhưng khi chúng ta hành động và suy nghĩ như người thường, thì chúng ta không thể bán vé. Ngay cả nếu mọi người muốn mua vé, họ vẫn có thể bỏ đi. Bởi vì bán vé Thần Vận quả thực không phải là bán hàng hóa, mà đòi hỏi chúng ta dụng tâm từ bi để cứu người thường.
Chúng ta thường gặp những lý do khác nhau từ phía người thường khi họ không mua vé. Trên bề mặt đó chấp trước của người thường. Trên thực tế, các sự việc như vậy là để bộc lộ chấp trước của chính chúng ta. Tôi nhớ rằng trong mấy năm đầu tiên tôi thường xuyên gặp phải những tình huống tương tự. Người ta không chú ý gì khi tôi nói chuyện về chương trình biểu diễn. Thay vào đó, họ sẽ hỏi tôi xem tôi có thể giới thiệu họ cho một người bạn gái Trung Quốc nào đó không. Sau đó, tôi nhận ra rằng đó là do sự bất tịnh trong trường của riêng tôi. Tôi bắt đầu dành nhiều thời gian phát chính niệm để loại bỏ chất dơ bẩn này và nhìn vào bên trong. Tôi cũng điều chỉnh cách tôi nói chuyện và cách tôi cư xử. Sau đó vấn đề ấy đã được giải quyết và đã không xảy ra nữa. Nhưng lý do khác sẽ được sử dụng, dường như họ đang có vấn đề tài chính, hoặc họ không có thời gian, hoặc họ phải tìm một ai đó để cùng đi xem biểu diễn. Một khi chúng ta vượt các chấp trước bất tận của con người, chúng ta bình tĩnh và giúp đỡ những người thường có thể ra quyết định đúng dẫu họ kèm theo đủ loại lý do. Như thế, chúng ta đã giúp họ được đắc độ.
Năm ngoái, tôi tập trung vào gian hàng bán vé du lịch của riêng tôi và bản thân hoàn toàn bị cô lập khỏi môi trường tu luyện chỉnh thể. Tôi cố tình tránh né các bạn đồng tu và không muốn nói chuyện với ai, tôi cũng không muốn giao lưu với bất cứ ai. Tôi không thích cách xử lý của những người khác và tôi đã có thành kiến chống lại một số học viên. Vì vậy, tôi chỉ tập trung vào tu luyện của riêng mình. Đồng thời, tôi đã rất lo lắng về tiến độ bán vé ở New York. Ngay cả khi tất cả mọi người từ công ty và những người quanh tôi mua vé, thì số lượng vẫn rất hạn chế.
Tôi đã đấu tranh dằn vặt trong lòng, và cuối cùng đã có một kết luận rõ ràng. Các học viên New York chúng ta phải thuận đúng theo yêu cầu và làm theo an bài của Sư Phụ. Chúng ta đều cần hợp tác với các Đại Pháp Học Hội và hình thành một chỉnh thể để hoàn thành sứ mệnh thiêng liêng là quảng bá Thần Vận. Tôi trước hết phải thay đổi bản thân mình. Nếu tôi chờ đợi chỉnh thể hoàn chỉnh xong rồi thì tôi mới tham gia, thì sẽ là quá muộn. Tôi phải buông bỏ bản thân mình và tâm ích kỷ. Để chủ động hợp tác với người khác, tôi cần tham gia với các học viên khác để tạo thành một chỉnh thể. Tôi muốn trình bày tất cả những gì mình biết cho các bạn đồng tu. Đó quả thực như là chia sẻ báu vật vậy, và tôi tóm tắt tất cả các kinh nghiệm của tôi bán vé trong các năm trước, và chia sẻ phần tốt nhất với các học viên khác.
Tôi đã đạt đến tầng thứ này trong tu luyện của mình, và hoà mình vào dòng chảy lớn cứu độ chúng sinh của Đại Pháp. Trái tim tôi bây giờ tràn đầy thôi thúc cứu độ chúng sinh. Nhìn lại kinh nghiệm của tôi trong những năm trước đây liên quan đến việc quảng bá Thần Vận, tôi cảm thấy đó chỉ là một cuộc hành trình buông bỏ đi tất cả các chấp trước con người trong tôi cũng như buông bỏ tự ngã của tôi. Do cảm giác tội lỗi vì không tu luyện tốt, tôi cô lập bản thân mình trong quá khứ, và tu luyện của tôi tiến bộ rất ít. Tôi thiếu lòng khoan dung đối với rất nhiều thứ như ý kiến của các bạn đồng tu khác. Tôi không muốn bất cứ ai gần tôi. Bây giờ tôi nhận ra rằng các sinh mệnh tinh tấn nhất là những người đang quan tâm của người khác và hợp tác với những người khác, chứ không phải những người chỉ đưa ra hướng dẫn và chỉ đạo những người xung quanh.
Tôi đã được tịnh hoá thông qua quá trình bán vé Thần Vận. Có vô số những khoảnh khắc để chia sẻ. Tôi ở đây để chia sẻ với mọi người những kinh nghiệm của tôi trong quá khứ. Càng có nhiều các học viên ở điểm bán vé, thì trường ấy càng tốt hơn. Tất cả các học viên đã bán vé cùng nhau đều có cùng một cảm giác. Khi trái tim và tâm trí chúng ta hòa hợp với nhau, chúng ta có thể bán vé, và khi trái tim của chúng ta rời tách nhau ra và tâm trí chúng ta có mâu thuẫn, thì chúng ta không thể bán bất cứ vé nào. Việc bán vé phản ánh tình trạng chung của tất cả các học viên tại điểm bán vé. Cũng vì lý do tương tự mà việc bán vé Thần Vận ở New York chúng ta cũng là phản ánh tình trạng chung của tất cả các học viên New York.
Khi chúng tôi bán vé trong các cửa hàng một vài năm trước đây, một ngày nọ tôi lơ là cảnh giác và để quên vé ở nhà. Khi tôi đến cửa hàng, không ai trong số các khách hàng tỏ vẻ quan tâm đến mua vé. Chỉ có hai học viên ở đó, và tôi không thể cảm thấy có trường năng lượng. Vì vậy, tôi đã quay về nhà để lấy vé đồng thời gọi điện thoại để bảo các học viên đến thêm tham gia bán vé. Sang buổi chiều, chúng tôi đã có nhiều học viên phát tờ bướm, phát chính niệm, và trò chuyện với mọi người về chương trình biểu diễn. Có thể cảm nhận được trường năng lượng ổn định và mạnh mẽ. Doanh thu vé tăng lên, và chúng tôi cuối cùng đã bán được tổng cộng hơn 30 vé. Nó là kết quả của sự hợp tác giữa các bạn đồng tu đến với nhau trở thành một chỉnh thể.
Ở khu vực New York có rất nhiều học viên rất bận rộn, và có những học viên khác không bước ra vì những lý do khác nhau. Chúng ta đều hy vọng rằng các bạn sớm bước ra. Bán vé Thần Vận rất đơn giản và dễ dàng. Bạn quyết định dành bao nhiêu thời gian bạn có thể cống hiến cho bán vé, thuận theo lịch trình của riêng bạn. Kỳ thực, con đường lớn dẫn đến thiên đường không chỉ mở cho những người xem Thần Vận, mà nó cũng được mở cho các học viên bán vé Thần Vận. Cơ hội này nằm trong một giây phút thoáng qua thôi. Hãy nắm bắt thời điểm và đừng để cơ hội tuột mất.
Xin đa tạ Sư phụ!
Xin cảm ơn các bạn đồng tu!
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2010/9/25/120231.html
Bản tiếng Trung: https://www.minghui.org/mh/articles/2010/9/8/229352.html
Đăng ngày 01-10-2010; bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.