Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 19-08-2010] Khi một mâu thuẫn xảy ra trong việc phối hợp, chúng ta là những điều phối viên dự án phải hướng nội. Điều này rất quan trọng.

Sư Phụ đã giảng trong kinh văn mới “Tinh tấn hơn nữa”: “mà là tu cho khi đối đãi vấn đề thì chư vị có dùng chính niệm hay không

Nếu chúng ta có thể thực sự đối đãi với các vấn đề bằng chính niệm thì việc phối hợp tổng thể sẽ tốt và chúng ta sẽ có thể làm tốt ba điều. Với một điều phối viên, đây là cơ hội tu luyện thực sự và là cơ hội để đề cao tâm tính. Tôi có kinh nghiệm cá nhân về vấn đề này.

Có một điều phối viên trong vùng chúng tôi không hợp tác tốt với các điều phối viên khác. Khi có vấn đề gì, những người khác sẽ không hỏi bà giúp đỡ. Thỉnh thoảng khi bà được yêu cầu điều phối một công việc nào đó thì mặc dù không có sự bất đồng nào ở bề mặt nhưng không có một sự tiến triển nào diễn ra. Tình trạng này tiếp diễn vài lần nhưng tôi có thể phối hợp tốt với bà và mọi việc đều được hoàn thành khi chúng tôi làm việc với nhau.

Một lần tôi có một cuộc họp với bà. Tôi đợi hơn hai tiếng đồng hồ và bà đã không đến. Sau đó tôi gọi điện cho bà bằng điện thoại công cộng và bà nói với tôi: “Tôi có quá nhiều việc nên quên mất cuộc họp của chúng ta.” Trước khi tôi có thể trả lời, bà phàn nàn tôi về việc tôi sử dụng điện thoại công cộng để gọi cho bà. Tôi dự định bác bỏ những phê bình của bà vì bà là người đã lỡ hẹn nhưng tôi quyết định không làm điều đó vì tôi lo cho sự cấp bách của dự án của chúng tôi hơn.

Khi chúng tôi hoàn thành xong công việc đó, trên bề mặt thì giống như việc này chưa từng xảy ra vậy. Nhưng tôi vẫn còn giận về điều đó trong tâm. Lúc đó, tôi đã không hướng nội nên tôi đã không nhận ra là tôi đã có cảm giác đó.

Sau đó, chúng tôi cần phải phối hợp với nhau trong một dự án Đại Pháp khác. Bà đã đồng ý đến nhận một số hạng mục nhưng một lần nữa lại không xuất hiện. Vì vậy tôi đưa hạng mục đó cho một điều phối viên khác, người đó nói với tôi: “Nếu bà ấy biết bạn làm điều này, bà sẽ phàn nàn.” Tôi trả lời: “Chúng ta không được trì hoãn dự án chỉ vì chuyện này.” Sau đó anh ấy nói với tôi rằng lý do các điều phối viên khác không sẵn sàng làm việc với bà là vì ngay cả khi bà đã sai rõ ràng, bà sẽ tức giận khi người khác chỉ ra điều đó. Khi nghe điều này tôi đã không phủ định suy nghĩ đó và gật đầu đồng ý. Thời gian trôi qua, tôi dần dần ít khi chủ động bảo bà cộng tác trong các dự án phối hợp với tôi.

Có những khoảng cách giữa các điều phối viên không giống với các mâu thuẫn của người thường. Khi người thường không làm việc cùng nhau thì sẽ không có hậu quả nghiêm trọng nào cả. Nhưng khi một khoảng cách xuất hiện giữa các điều phối viên Đại Pháp, những hậu quả có thể rất nghiêm trọng, đặc biệt nếu chúng ta không hướng nội để loại bỏ khoảng cách ấy. Những khoảng cách như vậy mang đến thiệt hại không cần thiết và thậm chí không thể nào bù đắp được cho việc chứng thực Pháp và cứu độ chúng sinh của chúng ta.

Trong một dịp chúng tôi có một Pháp hội trong vùng, bởi vì khoảng cách giữa người điều phối viên này và các điều phối viên khác và có thể vì các yếu tố khác, tà ác đã có thể dùi vào sơ hở. Cảnh sát đến nơi và bắt một số học viên. May mắn là các học viên đã thoát ra được mà không gây ra tổn thất lớn nào bằng chính niệm của các học viên và sự giúp đỡ của Sư Phụ.

Tuy nhiên, sau đó, môi trường tu luyện ở địa phương chúng tôi đột nhiên xấu đi. Một vài học viên bị bắt, bị kết án nặng nề và cũng có những sự cố khác đối với các học viên bị can nhiễu. Tôi nghĩ rằng không phải là ngẫu nhiên mà tà ác có thể ảnh hưởng đến chúng ta. Tôi hướng nội và nhận ra rằng đã có những khoảng cách tồn tại giữa các điều phối viên trong vùng chúng tôi và chúng tôi đã không loại bỏ chúng. Trong đó có tôi. Mặc dù tôi đã hướng nội trước đây nhưng tôi chỉ phân tích mọi việc ở bề ngoài, đúng và sai ở tầng người thường thay vì hướng nội tìm để tìm ra nguyên nhân gốc rễ. Tôi đã không xử lý vấn đề với chính niệm.

Sư Phụ giảng:

“Tôi thường nói, nếu tất cả những gì một người muốn chỉ là điều tốt cho người khác, thì những điều anh ta nói ra có thể làm người nghe cảm động khóc lên được. Tôi không chỉ giảng Pháp, tôi còn để lại cho quý vị cách hành xử của tôi. Trong công tác, giọng nói, lòng tốt, và tính hợp tình hợp lý của quý vị sẽ cảm hoá lòng người; còn dùng mệnh lệnh thì không thể được!” (“Tâm thanh tỉnh”, Tinh Tấn Yếu Chỉ)

Tôi hướng nội lần nữa và nghĩ: “Hầu hết các điều phối viên đã miễn cưỡng hợp tác với chỉ một điều phối viên này và tình huống này bản thân nó đã có lỗ hổng. Đầu tiên, tôi đã thất bại trong việc hướng nội và đã nghĩ rằng tình huống này tôi không có gì để làm cả bởi vì tôi có thể làm việc với bà ấy. Sau đó, khi các lỗ hổng tồn tại, tôi đã không xem nó nghiêm trọng nên đã để cho cơ hội đề cao tâm tính của tôi trôi qua. Thay vì hướng nội, tôi đã đối đãi như những người khác. Thật ra, để loại trừ suy nghĩ con người này, tôi cần hướng nội một cách nghiêm túc.

Tôi nhớ lại lần đầu tiên tôi kinh nghiệm một khổ nạn với điều phối viên này. Tôi đã dùng suy nghĩ người thường để đối xử khi tôi tôn trọng tiêu chuẩn “phải giữ lời hứa và hành động phải kiên quyết”. Khi một người đáp ứng được tiêu chuẩn này, tôi sẵn sàng làm việc với người đó. Khi bà không đúng hẹn, điều đó đã vi phạm đến quan niệm này nên tôi đã không đối xử với bà bằng hiểu biết và từ bi. Khi bà không giữ lời hứa lần thứ hai, một lỗ hổng lớn hơn được tạo nên và nó dẫn tôi lệch ra khỏi Pháp khi tôi bắt đầu tách ra khỏi bà.

Sau khi tôi tìm ra quan niệm con người đã tạo nên lỗ hổng của mình, tôi đã loại bỏ nó. Tôi bắt đầu đối xử với học viên này với chính niệm và kết quả là quan điểm của tôi về bà đã thay đổi. Thay vì tập trung vào các thiếu sót của bà, bây giờ tôi có thể nhìn thấy những ưu điểm của bà: bà thẳng thắn và không lẩn tránh. Khi tôi nhìn thấy những ưu điểm của bà, tôi tin rằng điều bà nói về việc bỏ quên hầu hết các cuộc hẹn của chúng tôi là vì bà đã già, bà có trọng trách trong nhiều dự án và còn có những gánh nặng gia đình, tính hay quên của bà là có thể hiểu được.

Sau đó, tôi cũng nhận ra tại sao bà lại phàn nàn tôi vì gọi điện cho bà bằng điện thoại công cộng. Lúc bà nhớ đên cuộc hẹn của chúng tôi thì cũng đã sau đó hai tiếng đồng hồ. Vì vậy bà vội vã đến gặp tôi nhưng lúc đó tôi lại gọi điện cho bà bằng điện thoại công cộng. Vì tính thẳng thắn, bà đã nói ra đúng những gì bà nghĩ.

Khi tôi nhìn tình huống này với chính niệm, khoảng cách giữa chúng tôi đã bị loại trừ. Từ đó, tình hình ở địa phương chúng tôi trở nên tốt hơn. Gần đây, khi một số đồng tu bị bắt, chúng tôi đã lên mạng phơi bày tà ác, làm các tờ rơi giảng rõ sự thật và tổ chức cho người thân đòi thả tự do cho các học viên này. Những hành động của chúng tôi đã làm tà ác sợ hãi và các đồng tu được thả tự do sau đó hai ngày. Trong suốt quá trình giải cứu, điều phối viên này đã dán các tài liệu giảng rõ sự thật quanh thị trấn và phối hợp rất tốt với nhóm nỗ lực giải cứu chúng tôi.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2010/8/19/228514.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2010/9/2/119771.html
Đăng ngày: 18-09-2010: Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản

Share