Bài viết của Tịnh Bình, một học viên Pháp Luân Công ở tỉnh Giang Tô, Trung Quốc
[MINH HUỆ 06-09-2010] Trước khi bắt đầu tập luyện Pháp Luân Công vào năm 1998, tôi phải chịu đựng một vài chứng bệnh kinh niên. Tất cả các bệnh tật này đã biến mất sau khi tôi bắt đầu tu luyện. Từ sâu thẳm trong tâm, tôi biết ơn sâu sắc đối với Sư Phụ vì đã tịnh hóa cho tôi, cứu vớt tôi từ địa ngục và giúp tôi trở thành một đệ tử thời Chính Pháp.
Tôi đã muốn gửi bài chia sẻ tới trang web Minh Huệ, nhung tôi chưa bao giờ có thời gian để làm như vậy. Cho tới khi một bạn đồng tu gặp phải sự bức hại nghiêm trọng thông qua giả tượng của nghiệp bệnh thì tôi mới hiểu rằng có vấn đề tu luyện của tôi cần phải nêu ra. Tôi muôn thảo luận về những trường hợp sau đây liên quan tới khổ nạn về nghiệp bệnh và chia sẻ kinh nghiệm với các bạn đồng tu.
Trường hợp thứ nhất
Một buổi sáng năm 2007, trong khi đang học Pháp, tôi đột nhiên cảm thấy một cảm giác thiêu đốt ở chân phải của tôi. Khi tôi nhìn xuống, tôi thấy bàn chân của tôi sưng phồng. Ngay lập tức tôi nghĩ, “cựu thế lực các ngươi nên dừng trò ngu ngốc này lại! Nghiệp bệnh ở chân của ta đã được tiêu trừ bởi Sư Phụ từ lâu rồi.” Tôi tiếp tục học Pháp và không chú ý tới bàn chân của mình nữa. Lát sau cũng trong ngày hôm đó, tôi nhớ tới bàn chân bị sưng của mình và thấy rằng nó đã hoàn toàn bình thường!
Trường hợp thứ hai
Tôi hứa với chị gái tôi rằng chúng tôi sẽ đi thăm cháu gái của tôi vừa mới sinh ở thành phố khác. Tuy nhiên, ngay sau đó, chân phải của tôi trở nên sưng tấy và đau đớn mà không có nguyên nhân rõ ràng. Ban đầu, tôi giấu kín chuyện này với người trong nhà vốn là những người không tu luyện. Tuy nhiên tới ngày hôm sau, tôi không thể giấu thêm được nữa. Gan bàn chân của tôi sưng to đến nỗi tôi cảm thấy cực kỳ đau đớn khi chạm phải cái chăn. Tôi biết rằng do tôi có chấp trước và ma quỷ trong không gian khác đã lợi dụng sơ hở của tôi. Trong khi phát chính niệm, tôi hướng nội tìm thiếu sót. Mặc dù vậy tôi vẫn không khá hơn vào ngày thứ bảy. Chồng tôi nói rằng, “Ngày mai, em phải tới thăm cháu gái đấy. Nếu em không đi, thì không ai trong gia đình có thể đi thay em. Chuyến này có thể hoàn toàn đi bằng xe buýt và chỉ cần đi bộ một chút xíu.” Sau khi nghe điều này, tôi nghĩ rằng thân thể của tôi phải do tôi điều khiển và vật chất liên quan tới tôi phải được quyết định bởi tôi. Tôi quyết định đi và tôi sẽ đi được! Một khi ý nghĩ này xuất ra, tôi nói với chồng tôi một cách trầm tĩnh, “Cứ yên tâm, ngày mai chân em sẽ khỏi.” Sáng hôm sau, sau khi tập công tôi xỏ giày vào, đi lại và không nghĩ gì tới đau đớn như thể đã không có điều gì xảy ra. Chồng tôi nhìn tôi kinh ngạc và hỏi, “Em đã thực sự ổn rồi hả?” Thực tế, chính niệm của tôi đã làm cho ma quỷ sợ hãi mà bỏ chạy.
Trường hợp thứ ba
Một lần khác, khi tôi bị đau ở lợi và không thể ăn thứ gì. Lợi của tôi đau ngay cả khi uống nước. Khi tôi không ăn gì thì vết đau khá hơn. Tôi bảo răng của mình, “Các ngươi là răng của ta và các ngươi phải có trách nhiệm nhai thức ăn.” Sau đó tôi lấy một cái bánh qui và cắn nó. Cuối cùng chứng đau răng của tôi đã biến mất.
Trường hợp thứ tư
Vào tháng 1 năm 2009, người hàng xóm của tôi đã bất cẩn làm đổ nước sôi vào giầy của tôi. Trong lúc hô to “Pháp Luân Đại Pháp hảo!” tôi cởi giầy và tất của mình ra. Da của tôi tróc ra như khi tôi cởi chiếc tất. Thịt của tôi chảy máu và vùng mà vẫn còn da trên đó bị phồng rộp. Tôi biết tình huống này xảy ra do sự bức hại của cựu thế lực. Tôi biết rằng không được thừa nhận cựu thế lực. Tôi hiểu rằng sau năm 1999, học viên Pháp Luân Công về cơ bản là không còn nghiệp bệnh. Nếu họ có nghiệp bệnh họ sẽ không thể có công. Đây chắc hẳn do cựu thế lực an bài. Sư Phụ không thừa nhận cựu thế lực và tôi cũng không được thừa nhận sự bức hại của tà ác. Tôi không được thừa nhận tình huống này. Bất cứ ai bức hại tôi sẽ chịu hậu quả. Tôi phải đẩy những nhân tố dùng để bức hại tôi ngược lại cho tà ác. Sau khi khởi ý nghĩ này, tôi bọc giấy vệ sinh xung quanh chân của mình. Sau đó tôi đặt bàn chân phải bị bỏng lên và ngồi ở thế liên hoa để phát chính niệm diệt trừ tà ác. Sau đó tôi bọc giấy vệ sinh xung quanh bàn chân của tôi. Bằng cách này tôi không cảm thấy đau đớn chút nào. Ngày hôm sau, tôi tiếp tục làm việc hàng ngày. Khi tôi chạm vào giấy vệ sinh, tôi cảm thấy giống như da thật của tôi và nó bám chặt vào thịt. Một vài ngày sau, tôi rửa giấy vệ sinh đi và lớp da mới đã mọc lên. Không có chút sẹo nào. Mọi người xung quanh tôi một lần nữa chứng kiến được sự kỳ diệu của Pháp Luân Công.
Lý do tôi viết những kinh nghiệm này là để nói với các bạn học viên mà đang trải qua thống khổ về nghiệp bệnh rằng đó không phải là nghiệp bệnh mà là một giả tượng. Tà ác muốn tận dụng những chỗ trước kia chúng ta có nghiệp bệnh để tạo ra giả tượng và áp đặt khổ nạn lên chúng ta. Về vấn đề này, chúng ta không được thừa nhận nó.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2010/9/6/229264.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2010/9/23/120189.html
Đăng ngày: 27-09-2010, bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.