Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Hồng Kông
[MINH HUỆ 07-06-2020] Một buổi tối năm 2015, trong chuyến du lịch cùng với bố mẹ tôi ở Đài Loan, mẹ nói với tôi rằng chiều hôm ấy bà bị lên cơn đau tim và một lá bùa hộ mệnh đã cứu mạng bà. Bùa hộ mệnh ghi: “Pháp Luân Đại Pháp hảo. Chân-Thiện-Nhẫn hảo”.
Chiều hôm đó, mẹ tôi cảm thấy không khỏe, nhưng bà lại quên mang theo thuốc trị bệnh tim của mình. Mẹ sợ mình có thể không qua khỏi. May mắn thay, mẹ mang theo mình bùa hộ mệnh mà bà ngoại tôi đã tặng. Vì vậy, mẹ đã không ngừng niệm: “Pháp Luân Đại Pháp hảo. Chân-Thiện-Nhẫn hảo”. Sau nửa giờ, mẹ tôi cảm thấy khá hơn.
Vì đi làm xa gia đình, tôi không biết mẹ bị bệnh tim bấy lâu nay. Tôi đã sốc khi biết rằng tôi suýt mất mẹ. Tôi lo lắng cho mẹ, và vô cùng biết ơn Pháp Luân Đại Pháp. Chính bùa hộ mệnh này đã đánh thức ký ức tuổi thơ của tôi, và tôi bắt đầu bước vào tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.
Ký ức tuổi thơ về Pháp Luân Đại Pháp
Ông bà ngoại của tôi đắc Pháp năm 1996. Họ đã thành lập một nhóm học Pháp tại nhà tôi. Khi đó tôi còn bé, nên tôi không thể kiên nhẫn ngồi xếp bằng đả tọa và ngồi nghe các bài giảng của Sư phụ. Tuy nhiên, tôi thích nhìn ảnh Sư phụ và đồ hình Pháp Luân. Tôi thường ngủ thiếp đi trong khi nhìn vào chữ Pháp Luân Pháp Đại Pháp trên bức ảnh của Sư phụ.
Lần đầu tiên tôi đọc sách Chuyển Pháp Luân là khi tôi đang học đại học. Bà thím của của tôi sống trong cùng thành phố nơi tôi đi học, cuối tuần nào tôi cũng đến thăm bà. Bà nói với tôi chân tướng Pháp Luân Công, và giúp tôi thoái xuất khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó. Bà cũng đọc Chuyển Pháp Luân cùng với tôi. Tuy nhiên, điều này chỉ kéo dài khoảng một năm. Vì là một học viên Pháp Luân Đại Pháp, bà thím của tôi liên tục phải chuyển nhà do bị cảnh sát địa phương can nhiễu. Không có sự thúc giục của bà, tôi đã ngừng học Pháp. Tôi dần dần bị trầm mê trong danh, lợi, tình tại xã hội người thường. Cụm từ “Pháp Luân Đại Pháp hảo. Chân-Thiện-Nhẫn hảo” đã đánh thức ký ức sâu thẳm của tôi sau 20 năm, và cũng khiến tôi chân chính bước vào tu luyện Đại Pháp.
Buông bỏ tư lợi trong công việc
Tôi là một nhân viên kế toán. Trước khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi có chấp trước mạnh mẽ vào lợi ích bản thân. Tôi đã rất nghiêm khắc với các thành viên trong nhóm của mình, và gây áp lực cho họ khi ông chủ giao cho nhóm chúng tôi những nhiệm vụ mới. Tôi cũng lục đục tranh đấu với các đồng nghiệp, thậm chí tôi còn tự hào về năng lực và ý chí mạnh mẽ của mình.
Sau khi tôi bắt đầu tu luyện, các khảo nghiệm nhắm vào tâm lợi ích, tâm tranh đấu, và tâm tật đố của tôi lập tức xuất hiện.
Khi chúng tôi đang thực hiện một dự án quan trọng, trợ lý đắc lực của tôi đột nhiên nộp đơn xin chuyển sang nhóm khác và nói với ông chủ của tôi rằng cô ấy không muốn làm việc với tôi nữa. Tôi đã tức giận sau khi nghe điều này. Việc cô ấy từ chức đã ảnh hưởng đến hiệu suất của nhóm chúng tôi. Tôi không hiểu tại sao cô ấy muốn rời đi sau khi tôi thăng chức và tăng lương cho cô ấy.
Để giảm thiểu ảnh hưởng tiêu cực của việc cô ấy rời đi, tôi đã lần lượt trò chuyện với các thành viên khác trong nhóm, nhưng chỉ nhận được phản hồi tiêu cực. Trong một thời gian dài, tôi có tâm oán hận với các thành viên trong nhóm của mình. Tôi không hiểu tại sao họ không trân trọng cơ hội được học hỏi những điều mới và rèn luyện kỹ năng của mình. Tôi đã không nghĩ rằng mình sai. Mặc dù tôi yêu cầu họ làm thêm giờ, nhưng tôi cũng trả cho họ tiền làm thêm giờ. Tôi nghĩ rằng tôi làm điều đó vì lợi ích của họ, bởi vì họ có thể có cơ hội được thăng chức bằng cách làm thêm giờ. Một ngày, dường như có một âm thanh trong đầu hỏi tôi: “Bạn yêu cầu họ làm thêm giờ thực sự vì lợi ích của họ chăng? Không có chút nào vì tự kỷ của bạn chăng?”
Sư phụ giảng:
“Có người làm điều xấu, chư vị nói rằng anh ta đã làm điều xấu, anh ta cũng không tin; anh ta thật sự không tin rằng mình đã làm điều xấu; có một số người dùng chuẩn mực đạo đức đang trượt dốc kia mà tự đo lường bản thân mình, cho rằng mình tốt hơn người khác, vì tiêu chuẩn để đánh giá đã thay đổi rồi. Dẫu tiêu chuẩn đạo đức của nhân loại có thay đổi thế nào đi nữa, đặc tính của vũ trụ không hề thay đổi”. (Bài giảng thứ nhất, Chuyển Pháp Luân)
Tôi tĩnh tâm lại và hướng nội. Tôi nhận ra lý do tôi gây áp lực lớn cho nhóm của mình, đó là vì tôi muốn trở thành người quản lý, tôi muốn xây dựng đội ngũ của mình và giành được uy tín. Tất cả những gì tôi muốn là để chứng minh khả năng lãnh đạo và quản lý của mình.
Sư phụ giảng:
“Tôi đã giảng, pháp môn này của chúng tôi là ‘trực chỉ nhân tâm’, không để chư vị thật sự mất đi những gì ở nơi lợi ích vật chất. Chính là trái lại, chính là ngay ở trong lợi ích vật chất nơi người thường mà ‘ma luyện’ tâm tính của chư vị; [điều] thật sự đề cao lên, chính là tâm tính của chư vị. [Nếu] cái tâm kia của chư vị có thể vứt bỏ được, thì cái gì chư vị cũng vứt bỏ được, ở nơi lợi ích vật chất mà bảo chư vị vứt bỏ đi, chư vị đương nhiên sẽ vứt bỏ được. [Còn nếu] tâm của chư vị mà không vứt bỏ được, [thì] chư vị không vứt bỏ được gì hết; do vậy mục đích thật sự của tu luyện là tu cái tâm này“. (Bài giảng thứ sáu, Chuyển Pháp Luân)
Tôi nhận ra rằng, là một người tu luyện, tôi cần yêu cầu bản thân chiểu theo các tiêu chuẩn của Pháp. Tâm danh lợi kia là không đúng và tôi cần phóng hạ chúng đi. Sau đó, tôi chân thành xin lỗi mọi người trong nhóm vì đã gây áp lực lớn cho họ và đặt ra những kỳ vọng không thực tế. Tôi hy vọng họ ở lại nhóm của tôi, và cũng mong rằng mọi người sẽ có được sự cân bằng giữa công việc và cuộc sống, có được sức khỏe và hạnh phúc khi làm việc.
Dần dần, trong công việc và giữa các mâu thuẫn, tôi đã biết hướng nội tìm. Mỗi khi gặp sự việc gì, tôi đều cân nhắc đến công ty và người khác trước. Sau khi làm như vậy, tôi đã có thể giải quyết các vấn đề nhanh chóng, công việc ngày càng thuận lợi. Tôi được thăng chức và tăng lương mỗi năm. Không lâu sau, tôi trở thành người quản lý phòng tài vụ và có một đội ngũ lớn hơn. Tôi biết rằng, tất cả những điều này là vì tôi đã trở thành một người tốt hơn sau khi tu luyện Pháp Luân Công. Sự thăng tiến này đã được Sư phụ và Đại Pháp an bài, để giúp tôi chứng thực sự mỹ hảo của Đại Pháp.
Các đồng nghiệp đã chứng kiến những thay đổi của tôi
Đại Pháp đã cải biến tôi. Các đồng nghiệp đã chứng kiến những thay đổi của tôi. Sau khi tôi giảng chân tướng cho các đồng nghiệp tại công ty, một số người đã cảm thụ được sự mỹ hảo của Đại Pháp, và một số người đã được thụ ích sau khi niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo. Chân-Thiện-Nhẫn hảo”.
Chỗ ngồi của tôi khá gần chỗ ngồi của giám đốc tài vụ chi nhánh châu Á. Chị ấy theo đạo Thiên Chúa. Một ngày, chị ấy đi ngang qua chỗ tôi và nhìn thấy chiếc thẻ đánh dấu sách có chữ “Chân-Thiện-Nhẫn” tôi để trên bàn. Chị ấy nói: “Ba từ này thật tuyệt vời, tôi cũng muốn làm theo. Nhưng tôi nghĩ rằng tôi không thể làm tốt việc nhẫn nhịn, vì tính khí tôi nóng nảy lắm”. Tôi liền khích lệ chị ấy: “Chị nhất định sẽ làm được. Tôi tặng chị thẻ đánh dấu sách này nhé. Chị hãy dán vào mép màn hình máy tính. Hàng ngày nhìn thấy nó, chị có thể tự nhắc nhở bản thân, và dần dần có thể kiểm soát tính khí của mình”. Chị ấy đã rất vui. Khi chuyển công tác, chị ấy đã nói với tôi rằng chị sẽ mang theo tấm thẻ đánh dấu sách, vì ba từ này rất quan trọng đối với chị.
Tôi đã rời công ty vào năm 2019. Tôi không thể đến Trung Quốc để chào tạm biệt các đồng nghiệp của mình, vì vậy tôi đã gọi điện cho họ, và truyền lại kinh nghiệm cũng như các tài liệu của tôi. Tôi cũng gợi ý họ nên phát triển hơn nữa những kỹ năng nào. Thật bất ngờ, các đồng nghiệp của tôi từ Trung Quốc đã đến Hồng Kông thành các nhóm nhỏ để nói lời tạm biệt với tôi. Tôi biết họ đến để nghe chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp.
Một đồng nghiệp đã nói với tôi: “Những điều chị nói khác với những gì tôi biết được từ các phương tiện truyền thông ở Trung Quốc. Tôi đã có thái độ tiêu cực về Pháp Luân Đại Pháp, nhưng tôi tin những điều chị nói. Tôi đã thấy những thay đổi của chị sau khi chị tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tôi có thể đọc sách Chuyển Pháp Luân không?” Kể từ đó, vị đồng nghiệp này đã nhất mực kiên trì học Pháp. Trước kia, cô ấy muốn có một cô con gái. Cô ấy đã có thai sau khi đọc Chuyển Pháp Luân lần thứ hai. Đó là một bé gái. Cô ấy nói đó là món quà của các vị Thần sau khi cô ấy tỏ lòng kính trọng đối với Đại Pháp.
Một đồng nghiệp khác đã thoái xuất khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó sau khi cô ấy minh bạch chân tướng Pháp Luân Đại Pháp. Cô ấy cũng đã xem buổi biểu diễn của Shen Yun tại Nhật Bản. Một hôm, cô ấy nói với tôi rằng bà của cô đã mất, và cô ấy rất buồn. Tôi nói: “Em có nhớ tiết mục cuối cùng của buổi biểu diễn em đã xem ở Nhật Bản không? Em có nhớ cô gái bị bức hại trong tù và mất thị lực không? Cô ấy vẫn từ bi, và sau đó hai mắt của cô ấy đã được phục hồi thị lực. Em có nhớ những chữ trên tấm biểu ngữ cô ấy mở ra không? Bây giờ trong lòng em đang rất đau khổ. Em hãy niệm những chữ đó đi.”
Vài ngày sau, cô ấy nói với tôi: “Cuối cùng em đã minh bạch được tại sao cô gái thiện lương kia rất kiên định với đức tin của mình. Có đức tin chính là điều hạnh phúc nhất. Em đã niệm đi niệm lại các chữ trên tấm biểu ngữ, niệm một ngày một đêm, niệm đến mức em không biết mình đã ngủ hay thức nữa. Trong lúc nửa mê nửa tỉnh, em đã nhìn thấy bà của mình, bà đứng trên một cánh đồng lúa màu vàng kim. Một bông hoa sen sáu cánh từ trên trời hạ xuống, trên mỗi cánh hoa sen có một vị Bồ tát. Bà em bước lên bông hoa sen và bay lên trời cùng họ. Em tin rằng đó nhất định là sự thật.
Khi virus Trung Cộng bùng phát, một số bạn bè và thân nhân của tôi đã liễu giải được chân tướng. Họ ghi nhớ chín chữ chân ngôn trong tâm, bảo trì được nội tâm bình tĩnh và chính niệm. Hơn nữa, họ còn đem chân tướng đến cho bạn bè và người thân xung quanh họ. Họ cũng đã bắt đầu đọc sách Chuyển Pháp Luân.
Tôi biết rằng sinh mệnh của tôi đã chờ đợi Pháp trong hàng ức vạn năm luân hồi. Đại Pháp đã ban cho mỗi đệ tử những cơ hội và khả năng khác nhau nhằm để cho chúng sinh chứng kiến sự kỳ diệu của Đại Pháp và được cứu độ. Con đường tu luyện của tôi không phải lúc nào cũng suôn sẻ. Đôi khi tôi phải mất một thời gian dài để buông bỏ một chấp trước. Trong các hạng mục Đại Pháp, đôi khi tôi không phối hợp tốt với các điều phối viên. Lý do đằng sau điều này là vì tôi chưa làm được trăm phần tín Sư tín Pháp, tôi chưa tu bỏ được chấp trước vào bản thân, cũng chưa có chính niệm khi đối đãi với việc cứu người.
Sau khi chúng sinh liễu giải được chân tướng và được đắc cứu, khi tôi thể hội được niềm hy vọng và sự mỹ hảo mà Đại Pháp cấp cho các sinh mệnh, tôi đột nhiên cảm thấy những chấp trước của mình giống như hơi nước dưới ánh mặt trời, chúng lập tức bốc hơi, đều có thể phóng hạ. Tôi đã trải nghiệm sự mỹ hảo của Đại Pháp. Tôi cũng biết tu luyện là nghiêm túc. Tại thời khắc tối hậu này, dù chúng ta còn bao nhiêu thời gian, dù là một ngày, một tháng, một năm, 10 năm hay 20 năm, tôi đều hy vọng mình có thể dũng mãnh tinh tấn trên con đường tu luyện của mình, khiến nhiều người hơn nữa biết rằng “Pháp Luân Đại Pháp là tốt. Chân-Thiện-Nhẫn là tốt!”
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/6/7/407345.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/6/23/185618.html
Đăng ngày 18-09-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.