Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 21-06-2020] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp cùng mẹ vào năm 1995. Trong suốt 20 năm qua, tôi đã trải qua nhiều khó khăn, nhưng tôi chưa bao giờ bỏ cuộc.

Vượt qua khổ nạn

Tôi đắc Pháp khi tôi vẫn còn là học sinh tiểu học. Sáng sớm, tôi thường theo mẹ đến điểm luyện công. Tôi đứng bên cạnh mẹ khi mẹ đang luyện công. Tôi đã quan sát và tập theo các động tác. Nếu tôi nhìn thấy ai đó có động tác không chính xác, tôi sẽ nói với mẹ với hy vọng mẹ sẽ sửa cho họ.

Vì tôi có thể thực hiện tư thế ngồi song bàn cho bài đả tọa khá dễ dàng nên tôi tò mò không biết tại sao mẹ tôi luôn gặp khó khăn khi thực hiện bài tĩnh công này. Mẹ chỉ có thể ngồi thiền với một chân bắt chéo, và chân đó luôn được nâng lên rất cao.

Bài tĩnh công đứng lại là một thử thách đối với tôi. Tôi luôn gặp rắc rối với bài luyện công này. Tôi có nhiều chấp trước, và thấy quá mệt mỏi khi phải kiên trì đứng trong thời gian lâu. Thay vì thừa nhận rằng tôi muốn tìm kiếm sự thoải mái nên bỏ dở bài tập, tôi đã chạy vào phòng tắm trong lúc luyện tĩnh công và nói rằng tôi bị đau dạ dày.

Tôi nhận ra tầm quan trọng của việc luyện bài tĩnh công đứng trong một giờ đồng hồ khi nhạc luyện công mới của bài tập này được phát hành vào năm 2018. Tôi cũng củng cố thêm quan niệm của mình về việc luyện công sau khi đọc cuốn sách Đại Viên Mãn Pháp. Tôi đã có một bước đột phá và không còn cảm thấy “sợ” khi thực hiện các bài tĩnh công nên việc luyện công đã trở nên dễ dàng hơn rất nhiều.

Không còn cảm giác sợ khổ, sợ mệt và sợ bẩn

Khi tôi còn học lớp sáu, tôi đã được giao làm giám sát vệ sinh hành lang trường học. Không ai thích công việc này trong trường chúng tôi vì bồn rửa lúc nào cũng nhiều đờm và nước bọt. Mọi người sẽ khạc nhổ vào trong chậu rửa và nó rất bẩn. Các bạn cùng lớp của tôi chỉ rửa cái chậu chứ không rửa thật sạch xung quanh. Kết quả là phần trên của bồn rất bẩn và ẩm mốc.

Tôi thường đến trường rất sớm, và làm sạch bồn rửa. Tay tôi bị tê cóng vì tôi dùng nước lạnh. Bẩn thỉu, mệt mỏi và vất vả không hề khiến tôi bận tâm. Tôi đã cọ rửa chậu cho đến khi thấy nó sạch sẽ.

Một ngày nọ, một bạn nam trong lớp dùng hết sức để khạc ra nhiều nước bọt và đờm. Cậu ta cố tình nhổ nó lên thành bồn rồi nhếch mép cười với tôi. Mặc dù vậy, tôi cũng không thấy phiền lòng. Tôi chỉ tự hỏi tại sao cậu ấy lại làm điều như vậy?

Tôi thường xuyên bị bắt nạt ở trường tiểu học, nhưng chưa bao giờ tôi để ý và bận tâm vì điều đó. Tôi quan tâm đến người khác nhiều hơn bản thân mình. Mọi người thường gọi tôi là kẻ khờ khạo, nhưng với tôi điều đó không quan trọng. Đại Pháp đã ban cho tôi sức mạnh và lòng dũng cảm mà tôi cần.

Từ chối gia nhập Đoàn thanh niên

Khi cuộc bức hại bắt đầu vào năm 1999, lúc đó tôi đang học trung học cơ sở. Trong năm thứ hai ở trường, các học sinh khác đã gia nhập đoàn thanh niên, một tổ chức liên đới của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ). Khi tôi từ chối tham gia, giáo viên của tôi đã hỏi tôi tại sao. Tôi chỉ đơn giản nói rằng tôi không muốn tham gia. Lên đến trung học phổ thông, giáo viên lại thúc giục tôi gia nhập đoàn. Tôi mỉm cười và lịch sự từ chối, vì vậy cuối cùng giáo viên đã không hỏi tôi nữa.

Trong những năm tôi học trung học phổ thông, hầu hết những người thân trong gia đình tôi đều nói với tôi rằng: “Nếu cháu không từ bỏ tu luyện Pháp Luân Công, cháu sẽ không được nhận vào trường đại học”. Cha tôi là người không tu luyện, cũng cố gắng thuyết phục tôi từ bỏ tu luyện trước kỳ thi tuyển sinh Đại học Quốc gia. Cuối cùng, cha cũng dừng thuyết phục khi thấy tôi kiên định vào đức tin của mình.

Tôi đã tốt nghiệp đại học với kết quả học tập tốt, và cha tôi đã được hưởng lợi khá nhiều từ Đại Pháp vì tôi và mẹ tôi đều là người tu luyện. Trong gần 20 năm qua, tôi đã không dùng bất kỳ loại thuốc nào, ngoại trừ một lần. Khi ấy, mẹ tôi bị giam giữ bất hợp pháp, cha tôi và dì tôi là bác sĩ, đã bắt tôi uống thuốc khi thấy tôi bị ho trong nhiều ngày. Đó là lần đầu tiên tôi dùng thuốc.

Cha tôi biết rất rõ tình trạng thể chất yếu ớt của mẹ tôi trước khi tu luyện và sức khỏe của mẹ đã được cải thiện như thế nào sau khi tu luyện, vì vậy cha không phản đối chúng tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Đôi khi cha giảng chân tướng cho những người thân của chúng tôi, và giải thích về việc mẹ tôi không hề uống bất kỳ loại thuốc nào trong suốt 20 năm tu luyện. Những người thân của tôi đều nghi hoặc nhưng cha tôi là người đã hoá giải mọi nghi ngờ của họ.

Khi tôi còn học cấp hai, các quán cà phê Internet đã trở nên rất phổ biến. Cha tôi không được học hành đến nơi đến chốn, nên cha cho rằng đi cà phê Internet là rất đẳng cấp. Cha là người rất tằn tiện, nhưng khi cha tiết kiệm đủ tiền, cha đã nài nỉ tôi hãy sử dụng số tiền đó để đi đến các quán cà phê Internet. Tôi đã bị sốc và nói với cha rằng tôi sẽ không đi vì không khí ở đấy bị ô nhiễm bởi thuốc lá, và mọi người liên tục chơi game. Đó không phải là một nơi tốt để đến.

Nỗi đau khổ giữa sự sống và cái chết

Hồi học cấp hai, các bạn cùng lớp tôi thường nói rằng tôi rất dễ tính. Họ luôn thấy tôi mỉm cười. Trên thực tế, tôi không bao giờ để bất cứ điều gì làm phiền đến tôi. Tâm trí tôi luôn chứa đựng những điều tốt đẹp và hạnh phúc.

Tôi không ngại làm những việc khó, nặng nhọc, ngay cả việc dọn dẹp vệ sinh ở một nơi rất bẩn mà tôi đã phải chịu đựng khi học cấp hai. Một lần, tôi tự nguyện chuyển giường tầng cho một người bạn cùng lớp vì cô ấy không thể xử lý được mùi hôi từ phòng tắm.

Trong suốt một năm học đại học, tâm tính của tôi rất kém và dường như tôi đang đứng trước bờ vực của một cuộc đổ vỡ tình cảm. Tại sao điều đó lại xảy ra? Không có gì lớn xảy ra cả, nó chỉ là những điều nhỏ nhặt làm phiền tôi. Tuy nhiên, những suy nghĩ tiêu cực của tôi đã khiến tôi khổ sở. Tôi đã không nhận ra đó là nghiệp tư tưởng đang can nhiễu tôi.

Tôi đã cố gắng nói chuyện với mẹ, và hy vọng mẹ có thể giúp tôi. Tuy nhiên, mẹ dường như không hiểu tôi và không biết tôi thực sự cảm thấy thế nào. Tôi muốn mọi người hiểu và đánh giá cao về tôi. Những suy nghĩ tiêu cực của tôi ngày càng mạnh mẽ hơn, và nó khiến tôi trở nên lạnh lùng và tách biệt với mọi người xung quanh.

Có một đêm tôi không thể ngủ được. Tôi vô cùng đau đầu và không thiết sống nữa. Ngay khi ý nghĩ đó xuất hiện, tôi đã nhận ra: “Không! Tôi là đệ tử của Sư phụ, đây không phải là điều tôi muốn!“ Nhưng, tôi vẫn cảm thấy bản thân bất lực, và dường như không chịu đựng nổi được nữa. Tôi nhìn lên bầu trời và nghĩ: “Tôi sẵn sàng từ bỏ mọi thứ tôi có và hoàn toàn giao cấp sinh mệnh của mình cho Sư phụ. Tôi sẽ làm theo những gì Sư phụ đã dạy”. Sau khi có suy nghĩ đó, nhiều vật chất xấu đã được loại bỏ và tôi cảm thấy rất nhẹ nhàng. Tôi biết rằng Sư phụ đã loại bỏ nghiệp tư tưởng của tôi sau khi thấy tôi rất thành tâm. Sau đó trong quá trình tu luyện, tôi phát hiện ra những gì tôi cảm thấy chính là tâm ích kỷ, tật đố. Mặc dù tôi học Pháp mỗi ngày, nhiều suy nghĩ của người thường vẫn tồn tại trong tâm trí tôi, và chúng cản trở tôi ngộ Pháp.

Tuân theo nguyên lý “Không mất, thì không được”

Sau khi tốt nghiệp đại học và bắt đầu đi làm, tôi có nhiều thời gian hơn để tham gia học Pháp nhóm. Kết quả là, nhiều vấn đề trong cuộc sống hàng ngày đã được giải quyết bằng cách chia sẻ với các đồng tu. Tôi đã hiểu sâu hơn về hai từ “tu luyện” và “luyện tập”. Nếu tôi bị phân tâm khi học Pháp, tôi sẽ tĩnh tâm lại ngay lập tức và loại bỏ những suy nghĩ đó.

Tôi luôn cố gắng tuân theo các nguyên lý của Đại Pháp. Vì tôi đã xem nhẹ lợi ích cá nhân ở nơi làm việc, nên tôi không bao giờ lấy bất cứ thứ gì không thuộc về mình. Ngược lại, tôi đã dành nhiều thời gian cho đi hơn là nhận lại.

Sư phụ giảng:

“Trong vũ trụ này, có một pháp lý: “Bất thất giả bất đắc, đắc tựu đắc thất””. (Bài giảng thứ 4, Chuyển Pháp Luân)

Người bình thường hay sử dụng điện thoại di động nhưng tôi hiếm khi sử dụng chúng. Để ít tiếp xúc với điện thoại di động, tôi đã sắm cho mình một chiếc điện thoại không kết nối Internet, một chiếc điện thoại thông minh không gắn thẻ SIM. Khi trang web Minh Huệ đăng một bài viết về việc không sử dụng các ứng dụng như WeChat, tôi đã tuân thủ và giúp nhiều người thường hiểu được tác hại của việc sử dụng điện thoại di động. Tôi nói với họ rằng điện thoại di động giống như “kẻ trộm đánh cắp thời gian của bạn”. Khi cần thiết, tôi sẽ sử dụng điện thoại di động của mình cho các cuộc họp quan trọng hoặc mục đích công việc để đồng nghiệp không thấy tôi là người bất thường.

Xã hội bây giờ rất phức tạp. Đối với những người trẻ tuổi, những điều như sống thử, có thai trước khi kết hôn và thất hứa mới được coi là “bình thường”. Tôi có thể phân biệt được tốt và xấu, và sẽ không ngừng tu sửa bản thân trên con đường tu luyện của mình.

Vài tháng trước, tôi nhận được một cuốn Chuyển Pháp Luân bìa cứng. Khi nhìn thấy cuốn sách, tôi đã rất hào hứng vì đây là lần đầu tiên tôi có được một cuốn bìa cứng. Có một số ký tự tiếng Trung Quốc cần được chỉnh sửa trong cuốn sách. Tuy nhiên, tôi đã cảm thấy e ngại vì cuốn sách trông rất dày. Tôi có thể sửa được bao nhiêu trang trong một ngày? Việc này có ảnh hưởng đến việc học Pháp của tôi không?

Đây là một nhiệm vụ rất thiêng liêng nhưng tâm trí tôi lại tràn ngập những suy nghĩ tiêu cực. Tôi đã loại bỏ ngay những suy nghĩ này và bắt tay vào công việc. Khi chỉnh sửa các ký tự, tôi cần phải tập trung cao độ và kiên nhẫn. Dù công việc bận rộn đến đâu, tôi vẫn dành thời gian sửa ít nhất 10 trang mỗi ngày. Phải mất hơn một tháng để sửa lại tất cả các ký tự này. Tôi đã chia sẻ kinh nghiệm chỉnh sửa các ký tự của mình với các đồng tu, và có thể ngộ sâu sắc về “tu luyện vững chắc”.

Sử dụng công năng để ngăn chặn điều ác

Thiên mục của tôi chưa được khai mở, nhưng tôi có thể cảm nhận được mọi thứ. Một vài năm trước, khi các học viên giảng chân tướng cho người dân về cuộc bức hại bằng cách phân phát đĩa DVD, mẹ tôi và tôi đang trên đường về nhà. Chị gái tôi bắt đầu la hét và chửi bới mẹ tôi vì chúng tôi đi phát đĩa DVD. Khi nhìn thấy điều này, tôi tập trung vào suy nghĩ của mình và phát ra niệm đầu: “ …Chư vị còn có thể là đệ tử của tôi thì lập tức đình chỉ cái miệng đang bị ma lợi dụng của chư vị lại”. (Trừ sạch ma tính, Tinh Tấn Yếu Chỉ)

Gần như ngay lập tức, chị gái tôi dừng lại và trở nên yên lặng. Chính niệm mạnh mẽ của tôi đã khởi tác dụng mà không ai biết, kể cả mẹ tôi. Tôi rất ngạc nhiên về hiệu quả của việc này và hiểu rằng các học viên Đại Pháp đều có công năng.

Do chấp trước và cảm xúc người thường của tôi còn nhiều, tôi đã không đạt đến trình độ của các học viên khác, những người luôn kiên trì giảng chân tướng. Tôi cảm thấy rất hối tiếc. Trong thời gian còn lại ngắn ngủi này, tôi sẽ không ngừng đề cao tâm tính và nghiêm khắc với bản thân, hướng nội, tuân thủ các yêu cầu của Sư phụ và làm tốt ba việc. Tôi sẽ bước đi thật tốt trên phần đường tu luyện cuối cùng này, xứng đáng với danh hiệu “Đệ tử Đại Pháp”.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/6/21/406871.html

Bản tiếng Anh:https://en.minghui.org/html/articles/2020/8/10/186271.html

Đăng ngày 17-09-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share