Bài viết của một học viên từ thành phố Thành Thủy, tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc
Sư Phụ Lý với một số học viên ở lớp học tại Thạch Gia Trang
[MINH HUỆ 10-07-2010] Tôi đã bị nhiều bệnh mãn tính trước khi tập Pháp Luân Đại Pháp, bao gồm cả viêm đại tràng, chứng dày xương, viêm khớp dạng thấp, và bệnh máu khó lên não. toàn bộ cơ thể tôi ốm yếu và rất dễ bị lạnh. Vào mùa hè, tôi đeo khăn quàng cổ, mặc một chiếc áo khoác giữ nhiệt, và tôi không dám mở cửa sổ. Sau đó tôi không thể đi lại và đã phải nằm bệnh viện trong 6 năm thêm vào 2 năm tĩnh dưỡng giường ở nhà. Cả y học cổ truyền Trung Quốc lẫn y học phương Tây đều không thể điều trị được bệnh của tôi. Tôi phải nhờ đến sự giúp đỡ từ khí công. Vì vậy, tôi đã học tất cả hơn 10 loại khí công, tuy nhiên, không có loại nào trị bỏ được nguyên nhân căn bản của bệnh và tôi vẫn cần dùng thuốc.
Một ngày vào đầu tháng 3 năm 1994, một người bạn đã tập luyện các khí công khác trong quá khứ đến nhà tôi và mang cho tôi sách Pháp Luân Công Trung Quốc. Tôi thấy rằng hệ thống tu luyện rất dễ học và rằng hệ thống này đã dạy mọi người trở nên tốt và tu luyện tâm tính. Tôi đã quyết định thử tập.
Vài ngày sau, tôi tham dự khoá giảng pháp của Sư Phụ ở Thạch Gia Trang. Tôi đã ở với một học viên là Tiểu Trương từ Bắc Kinh. Cô ấy đã tham dự một số các khóa giảng của Sư Phụ, nhưng cô ấy vẫn đi du lịch để tham dự khóa giảng ở Thạch Gia Trang. Cô ấy nói: ”Hệ thống tu luyện này là rất vĩ đại. Tôi đã không thể cử động được trước đây bởi vì tôi bị đột quỵ, và tôi phải thuê người chăm sóc. Sau khi tham dự các khóa giảng, tất cả bệnh tật của tôi biến mất.”
Sư Phụ luôn luôn chu đáo với các đệ tử
Tôi đã tham dự tổng cộng loạt 5 bài giảng, và tôi đã chứng kiến một số điều về Sư Phụ trong khi Ngài đang giảng Pháp. Ở lớp học Thạch Gia Trang vào tháng 3 năm 1994, Sư Phụ đã giảm lớp 10 ngày xuống 8 ngày để giúp các đệ tử tiết kiệm chi phí khách sạn. Mặc dù tổng số ngày giảm nhưng Sư Phụ đã không giảm nội dung của Pháp. Ngài đã giảng 2 bài vào cả thứ bảy và chủ nhật. Vào các ngày trong tuần, Sư Phụ đã giảng Pháp từ 7 giờ tối đến 8h30 tối, với nửa giờ để dạy tập công mỗi ngày.
Sư Phụ bắt đầu điều chỉnh cơ thể của học viên vào ngày thứ ba. Sư Phụ đã nói với chúng tôi rằng các đệ tử có nhiều bệnh tật trong quá khứ sẽ cảm thấy khó chịu vào tối đó; những người có bệnh nghiêm trọng có thể cảm thấy lạnh và đau đớn, và có một số sẽ giống như là bị cảm lạnh nặng. Tất cả các nguyên nhân căn bản được điều trị bởi các bác sĩ hoặc các khí công sư trong quá khứ vẫn còn ở đó; Ngài sẽ loại bỏ chúng đi, nhưng chúng tôi cũng cần phải chịu đựng một chút. Bất kể trong người phản ứng nghiêm trọng thế nào, Sư Phụ bảo đảm rằng chúng tôi sẽ không có bất kỳ vấn đề gì. Nhưng chúng tôi cần phải đến lớp học vào đêm kế tiếp; nếu không nó sẽ là một tổn thất cho chúng tôi. [Biên tập viên lưu ý: Đây không phải là lời chính xác của Sư Phụ Lý, mà đã được các học viên nhớ lại và sao chép ra.]
Trong lúc nghe Sư Phụ giảng, tôi tự hỏi liệu tôi có loại phản ứng nào không. Khi đang nghĩ về nó, tôi đã về đến khách sạn. Ngay khi tôi đi lên cầu thang, tôi cảm thấy đau đớn và lạnh toàn thân, và tôi đã lên cơn sốt. Nhịp tim trở nên đập loạn, và tôi cảm thấy rất yếu và rất khó thở. Tôi rất khó khăn khi lên cầu thang đến lầu năm. Vì vậy tôi phải dựa vào cầu thang để lên, và cuối cùng tôi cũng ngã xuống giường. Tiểu Trương đã làm cho tôi một bát cháo hạt kê, nhưng đứng dậy khiến tôi rất đau đớn.
Vào ngày hôm sau, tôi vẫn ở trên giường. Khi gần đến 6 giờ chiều, tôi đột nhiên nhớ đến lời của Sư Phụ tối qua, rằng bất kể phản ứng nghiêm trọng như thế nào cũng phải đến tham dự lớp học; nếu không nó sẽ là một tổn thất. Sau đó tôi vội vã leo ra khỏi giường và bắt xe buýt đến lớp học với sự giúp đỡ của Tiểu Trương. Ngay sau khi tôi nghe Sư Phụ giảng Pháp, tôi phấn khởi lên. Vào ngày thứ ba sau khi phản ứng xuất hiện, tôi vẫn không thể cử động và chỉ ăn một miếng bánh mì hấp nhỏ. (Trước đây khi tôi bị những loại triệu chứng nghiêm trọng này, tôi đã đi đến bệnh viện). Vào ngày thứ tư, khi tôi đứng dậy để đi vệ sinh, tôi cảm thấy cơ thể rất nhẹ. Tôi thử nhảy lên, và tôi nhảy lên khá cao. Tôi sung sướng hét lên trong tâm: “Tôi đã khỏi bệnh. Sư Phụ đã lấy bệnh tật ra khỏi cơ thể của tôi!”. Sau đó, tôi bắt đầu vững tin vào Đại Pháp.
Nhiều học viên vào thời điểm đó bị bệnh mãn tính lâu năm. Sau khi tham dự lớp học, Sư Phụ đã điều chỉnh cơ thể của họ, cũng như những người bị bệnh nan y. Cá nhân tôi đã thấy hai cô gái bị bệnh bạch cầu đã được Sư Phụ điều chỉnh trong lớp học. Cha mẹ của họ đã thể hiện lòng biết ơn đối với Sư Phụ bằng tấm biểu ngữ bằng vải!
Sư Phụ trông cao và đẹp cùng với giọng nói âm vang, Ngài luôn giảng toàn bộ Pháp cùng một lúc mà không có bất kỳ ghi chú nào. Luôn có chai nước trên bàn Sư Phụ, nhưng tôi không bao giờ nhìn thấy Sư Phụ uống nước. Khi chúng tôi học các bài công Pháp, Sư Phụ yêu cầu một đệ tử đứng lên bục để dạy tất cả các động tác, sau đó đích thân Ngài đi vòng quanh để chỉnh lại các động tác của chúng tôi. Sư Phụ luôn luôn kiên nhẫn và từ bi.
Sư Phụ sống rất thanh đạm. Ngài luôn mặc áo vét màu đen với một áo sơ mi trắng. Bộ quần áo của Ngài luôn rất phẳng và trông sạch sẽ. Khi chúng tôi ăn cùng với nhau, Sư Phụ nhắc nhở chúng tôi không rơi hạt gạo nào và không để lãng phí thức ăn. Nghe nói rằng Sư Phụ và 3 đệ tử mua 5 hộp cơm nhưng chỉ ăn được 4 hộp. Đệ tử muốn vứt hộp thứ 5 vào ngày hôm sau vì đã bị hư, nhưng Sư Phụ đã ngăn lại và bản thân Ngài ăn hộp thứ 5 đó.
Sư Phụ đã tính học phí cho lớp học này với chi phí thấp nhất trong cả nước. Nghe nói rằng các viên chức từ hội nghiên cứu khí công Trung Quốc đưa ra quyết định tính phí 70 – 80 nhân dân tệ cho một người để được vào lớp học của Sư Phụ trong thời gian ban đầu; tuy nhiên, vì nghĩ đến các đệ tử, Sư Phụ đã thương lượng với các viên chức và giảm học phí xuống còn 50 nhân dân tệ, và chỉ thu một nửa đối với người lớn tuổi. Sau khi kết thúc mỗi lớp học, Sư Phụ chụp hình với các học viên theo mong muốn của họ. Sư Phụ cũng kiểm tra lệ phí chụp ảnh để không tăng thêm gánh nặng tài chính cho các đệ tử. Khi thợ chụp ảnh nói với Sư Phụ chi phí hơn 10 nhân dân tệ cho mỗi bức ảnh, Sư Phụ đã nói “Không, nó quá đắt.” Sau đó, một đệ tử đã giúp để in các bức ảnh và chỉ tính phí 2 nhân dân tệ cho mỗi tấm. Sau đó Sư Phụ đã đồng ý và vui vẻ chụp hình với các học viên. Tôi nhìn sang bên cạnh khi Sư Phụ chụp mỗi tấm ảnh. Nụ cười Sư Phụ rất từ bi và hiền hoà. Tôi cảm thấy rất hạnh phúc đã có tấm hình chụp nhóm có cả Sư Phụ.
Tôi đã được hưởng lợi ích về thể chất và tinh thần sau khi tu luyện Đại Pháp
Sau một năm tu luyện Pháp Luân Công, tôi trở nên khoẻ mạnh. Tất cả mọi người biết tôi đều cảm thấy sửng sốt, nói rằng “Chị trông rất đẹp và trẻ hẳn ra.” Mặc dầu tôi đã bị bệnh một thời gian lâu nhưng tất cả các bệnh của tôi đều biến mất sau khi tôi tập Pháp Luân Công. Mỗi năm tôi tiết kiệm được rất nhiều tiền vào chi phí y tế cho đất nước và công ty tôi. Thêm vào đó, tôi có thể đi làm để cống hiến.
Vào thời điểm đó, mẹ tôi đã ngoài 80 tuổi. Bà bị bệnh cao huyết áp và bệnh tim. Anh trai tôi và chị gái cũng có sức khoẻ rất kém. Tôi đã thuyết phục họ tập Pháp Luân Công với tôi. Ban đầu, họ đã không tin tôi, nói rằng “Tôi không có thời gian. Tôi phải lo cho con tôi và đi làm. Tôi không có dư thời gian để học Pháp Luân Công”. Sau khi nhìn thấy sự thay đổi của tôi, họ cũng tin Pháp Luân Đại Pháp là tốt. Khi tôi mới bắt đầu tập, tôi sống tại nhà của mẹ tôi. Vào thời điểm đó, tôi đã dẫn một nhóm phụ nữ lớn tuổi để tập các bài công pháp mỗi sáng. Những phụ nữ này cũng có đủ loại bệnh tật. 3 đến 4 tháng sau đó, tất cả họ đã khỏe mạnh với sắc da hồng hào. Kết quả toàn bộ điều này đã làm cho mọi người xung quanh chúng tôi tin tưởng. Mẹ tôi, hai chị gái, và chị dâu tôi cũng đã bắt đầu tập Pháp Luân Công. Hai cháu gái cũng đã đến với Đại Pháp sau đó, và họ đã được hưởng lợi ích thể chất và tinh thần.
Lòng từ bi của Sư Phụ chăm sóc và bảo vệ mỗi đệ tử Đại Pháp vào mỗi thời khắc. Địa điểm tập công của chúng tôi ở dưới một cái sảnh đường trong công viên. Mỗi ngày, chúng tôi tập bài số 5 đầu tiên trong 1 tiếng, và sau đó chúng tôi tập từ bài số 1 đến bài số 4. Một người phụ đạo sử dụng loa để mở nhạc tập công; người phụ đạo khác phụ trách dạy mọi người tập công. Một ngày nọ, tôi dậy muộn và vội vã đến điểm tập công. Trên đường đi đến địa điểm tập công, có 2 con đường đất, bên cạnh có 2 ao cá lớn. Khi tôi đi ngang đó, tôi nghe tiếng nhạc tập công và sau đó tôi cảm thấy cần phải khẩn trương. Tôi vội vã đạp xe, nhưng tôi không để ý đến một ống nước lớn ở giữa đường. Ngay khi tôi đi qua ống nước, tôi mất thăng bằng trên xe và ngã vào ao cá. Tôi phát hiện rằng tôi cách xa bờ khoảng 1 met, tôi tự hỏi làm thế nào để đến bờ. Nếu tôi la lên để nhờ sự giúp đỡ, các học viên sẽ đến cứu tôi, nhưng sẽ làm ảnh hưởng đến việc tập công của họ. Thật ngạc nhiên, tôi cảm thấy như thể ai đó đỡ tôi lên. Tôi đứng trong nước. Tôi cố gắng chạm vào đáy nhưng không thể chạm được; chứng tỏ rằng ao cá không phải cạn. Sau đó tôi nghe nói rằng ao cá có độ sâu hơn 20 feet. Tôi nắm một cành cây ở trên bờ, và tôi cảm thấy rằng tôi không thể chịu đựng được lâu, bởi vì đó là tháng 9 trời lạnh. Ngay lúc đó, một thanh niên mặc đồ thể thao màu trắng nhìn thấy tôi và kéo tôi lên bờ. Cậu ấy đã giúp tôi sửa lại chiếc xe đạp để tôi có thể đạp xe về nhà. Sau khi tôi về nhà, tôi nhận thấy rằng tôi đã bị thương khá nặng, với các vết thương ở khắp toàn cơ thể tôi. Tôi nghĩ rằng nếu không có Sư Phụ bảo vệ, có thể tôi đã mất mạng.
Trong suốt 11 năm qua kể từ khi Giang Trạch Dân, các tay sai của ông ta và ĐCSTQ bắt đầu bức hại Pháp Luân Công, tôi tập Pháp Luân Công với sự che chở từ bi của Sư Phụ và niềm tin kiên định vào Sư Phụ và Đại Pháp. Tôi rất biết ơn sự cứu độ từ bi của Sư Phụ! Tôi rất nhớ Sư Phụ!
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2010/7/10/226779.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2010/7/16/118623.html
Đăng ngày 07-08-2010: Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản