Bài viết của một học viên Pháp Luân Công tại Trung Quốc
[MINH HUỆ 28-03-2020] Trong 23 năm tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi đã chứng kiến nhiều kỳ tích. Vợ tôi đã khỏi bệnh đau thắt ngực, và bà ấy không có bệnh tật gì kể từ đó. Tôi đã khỏi bệnh viêm loét dạ dày, và không còn cảm thấy đau chút nào nữa. Tôi biết Sư phụ Lý, nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp, luôn bảo hộ chúng tôi. Mặc dù bây giờ chúng tôi đều đã ngoài 80, nhưng chúng tôi trông trẻ hơn nhiều so với tuổi.
Thiên binh
Hồi tôi còn nhỏ, gia đình tôi sống ở một thôn làng. Có một đêm, tôi đang nằm trên kháng (giường đắp bằng gạch hoặc đất, bên dưới có ống lò để sưởi ấm) nhưng không thể ngủ được. Khi nhìn ra ngoài cửa sổ, tôi thấy một người trên bầu trời mặc áo giáp màu trắng xám, trên lưng mang ba cây giáo nhọn. Ông mở to mắt trừng trừng nhìn tôi. Sau ông ấy là một vài thiên binh nữa trông giống hệt người đầu tiên. Họ làm tôi nhớ đến tướng quân thời nhà Tống là Nhạc Phi (1103-1142 sau công nguyên), cùng với quân của ông chiến đấu với kẻ địch trên chiến trường. Từ đó về sau, cảnh tượng đó đã làm tôi bất an trong nhiều năm vì không ai có thể giải thích tại sao tôi lại thấy điều này.
Năm 1996, một người em họ của tôi đã đến thăm và đưa cho tôi cuốn Chuyển Pháp Luân, cuốn sách chính của Pháp Luân Đại Pháp. Sau khi đọc “Luận ngữ”, phần giới thiệu về Chuyển Pháp Luân, và bài giảng đầu tiên, bỗng nhiên trong tâm tôi rất đỗi hân hoan. Bí ẩn không thể giải thích khiến tôi lo lắng trong nhiều năm qua cuối cùng cũng được khai mở. Tôi đã tìm được lời giải trong cuốn sách này! Nhìn vào bức ảnh chụp của Sư Phụ Lý, tôi cảm thấy như mình đã gặp Ngài ở đâu đó trước đây. Do đó, tôi nói với người em họ rằng tôi muốn giữ lại cuốn sách. Tôi cũng hỏi xin những cuốn sách khác của Sư phụ.
Đại Pháp dạy tôi nhiều điều – tôi hiểu được rằng tất cả mọi người đều đến từ thiên thượng. Mặc dù dường như thế giới này là hỗn loạn, nhưng hết thảy những gì xảy ra đều là có nguyên nhân, và mọi thứ trong nhân thế đều là do những sinh mệnh tầng thứ cao hơn an bài.
Được bảo hộ trong một tai nạn
Kể từ khi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) phát động cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1999, nó đã vu khống Đại Pháp, và bịa đặt để đầu độc tâm trí người dân. Được thụ ích từ Đại Pháp, tôi tin rằng mình có trách nhiệm giúp mọi người hiểu Đại Pháp thực sự là gì. Để làm điều được này, tôi đã thực hiện việc lắp đặt các đĩa vệ tinh cho mọi người để họ có thể thu được chương trình phát sóng từ Đài truyền hình Tân Đường Nhân, một kênh truyền thông tại hải ngoại đưa tin không bị kiểm duyệt về Trung Quốc.
Một ngày, trên đường đi lắp ăng-ten cho khách hàng, tôi bị một chiếc ô tô đâm phải. Mặc dù tôi không nhớ chính xác tai nạn xảy ra như thế nào, nhưng tôi biết có ai đó đang ôm lấy đầu của mình và lặng lẽ trông chừng bảo hộ tôi.
Tôi không thể cử động được nên cũng không thể quay lại để xem ai đang ôm lấy đầu của mình. Tôi cảm giác như thể cơ bắp, xương và gân của mình đều bị tách rời ra, nhưng đầu óc tôi vẫn thanh tỉnh – tôi rất bình tĩnh, và hoàn toàn không lo lắng.
Khi tôi được đặt xuống vệ đường, tôi nhận thấy mình có thể ngồi dậy được mà không hiểu làm thế nào mà tôi lại làm được, bởi vì thân thể tôi rất yếu ớt. Tôi cũng không biết người đàn ông tốt bụng kia đã rời đi từ lúc nào, hoặc ông ấy trông như thế nào. Sau đó tôi nhận ra đó có thể là Sư phụ đã bảo hộ tôi.
Người học viên đi cùng tôi để lắp đĩa vệ tinh đứng chờ ở đó. Không để anh ấy đợi quá lâu, tôi muốn đứng dậy, nhưng không thể. Vì vậy, tôi nghĩ nếu tôi có thể làm các ngón chân mình cử động thì tôi sẽ có thể cảm nhận được bàn chân của mình, và khi đó chân tôi sẽ có thể bước đi được. Tôi đột ngột đứng dậy, và bắt đầu bước đi rất nhanh. Vị học viên ấy bước theo sau để trông chừng tôi khỏi ngã. Tôi leo lên cầu thang mà chẳng cần vịn lan can. Mặc dù chân và bàn chân của tôi vẫn còn run, nhưng tôi đã leo một mạch lên đến tận tầng sáu mà không cần ai giúp đỡ.
Sư phụ giảng:
“Bởi vì [khi] một cá nhân mong muốn tu luyện [thì] thực tế rất khó khăn; chân tu mà không được Pháp thân của tôi bảo hộ, thì chư vị hoàn toàn không thể tu thành; hễ ra khỏi cửa là chư vị có thể gặp những vấn đề [liên quan] đến sinh mệnh [sống chết].” (Bài giảng thứ sáu, Chuyển Pháp Luân )
“Nợ thì phải hoàn [trả]; do vậy trên đường tu luyện có thể phải gặp một số điều nguy hiểm. Nhưng khi gặp những sự việc loại này, chư vị sẽ không sợ hãi, cũng không để cho chư vị thật sự gặp nguy hiểm.” (Bài giảng thứ ba, Chuyển Pháp Luân)
Sư phụ giữ túi giúp tôi
Tháng 11 năm 2011, các con đường đã bị đóng băng trong vài ngày. Tôi chỉ hy vọng băng sẽ sớm tan để tôi có thể ra ngoài giảng chân tướng về Đại Pháp cho mọi người. Đến ngày thứ tư, tâm tôi bỗng xuất một niệm rằng ban đêm chính là thời điểm tốt để ra ngoài tặng tài liệu Đại Pháp, vì lúc đó không có nhiều người ở ngoài đường.
Sau bữa tối, tôi đã lấy hơn 200 cuốn lịch bàn có thông tin chân tướng về Đại Pháp, rồi bỏ vào hai cái túi, sau đó khoác một túi trên vai và túi còn lại để phía sau xe đạp. Mục tiêu của tôi là sẽ phát những cuốn lịch bàn này cho các hộ gia đình trong một ngôi làng cách nhà khoảng 10 km.
Vì không thể đạp xe đạp trên đường đóng băng nên tôi đã phải đẩy xe. Đột nhiên, cái túi khoác trên lưng rơi xuống, vì vậy tôi phải dừng lại để nhặt những cuốn lịch bàn lên và cất lại vào trong túi, rồi tiếp tục đi tiếp.
Khi tôi đến làng, tôi bắt đầu phân phát lịch để bàn cho mỗi nhà, bắt đầu từ một nhà ở cuối làng. Tới cuối đường, tôi tự nhủ vẫn còn nhiều ngôi nhà ở làng bên kia. Vì vậy, tôi quay lại, và lúc ấy, tôi thấy Pháp thân của Sư phụ. Ngài đang giữ cái túi ở phía sau xe đạp của tôi để ngăn nó trượt ra. Tôi vô cùng cảm động, và hiểu rằng Sư phụ luôn ở cạnh và bảo hộ tôi.
Sau khi phát hết các cuốn lịch bàn, tôi đạp xe về nhà vì khi đó đường không còn trơn nữa. Tôi cảm giác như có người đẩy mình từ phía sau, vì thế tôi đã về đến nhà vào lúc 11 giờ đêm mà không thấy mệt chút nào.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/3/28/402621.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/6/9/185446.html
Đăng ngày 11-07-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.