Bài viết của Yến Tử, một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc

[MINH HUỆ 21-04-2020] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, còn gọi là Pháp Luân Công năm 12 tuổi. Sau đó, khi tốt nghiệp trung học cơ sở, tôi theo học một trường trung học nghề hai năm chuyên ngành máy tính.

Không lâu sau tôi bắt đầu đi làm và vài năm sau đó thì kết hôn. Bước vào thùng thuốc nhuộm lớn là xã hội người thường, tôi đã không cuốn theo trào lưu mà vẫn kiên định tiếp tục tu luyện Đại Pháp.

Tôi biết điều này không thể tách khỏi sự bảo hộ từ bi của Sư phụ. Tôi rất cảm ân Sư phụ.

Tu Nhẫn

Nhà tôi là một điểm tu luyện từ năm 1996 đến 1999. Mọi người đến nhà tôi để học Pháp và luyện công vào buổi tối. Cứ sáng chủ nhật, chúng tôi đến chợ nông sản luyện công để hồng dương Đại Pháp.

Mùa Đông trời rất lạnh, một số học viên đeo găng tay và một số thì không. Tôi nói rằng mình không sợ lạnh, vì vậy đã không đeo găng tay. Một vết phồng lớn từng xuất hiện trên tay tôi. Tôi nghĩ rằng Sư phụ đang thanh lý những vật chất xấu cho mình, nên vẫn không đeo găng tay.

Người lớn khen tôi dũng mãnh. Vào mùa Hè, tôi ngồi trong sân dưới một gốc cây để đả tọa. Ngay sau khi ngồi xuống, tôi đã bị muỗi đốt. Tôi đã chịu đựng và nghĩ rằng chúng đang giúp tôi tiêu nghiệp.

Tại thời điểm đó ngồi song bàn trong một giờ không hề bị đau. Có lần tôi đã thử thách mình ngồi đả tọa trong hơn ba giờ. Đặc biệt tôi thích học thuộc Hồng Ngâm, và tôi vẫn còn nhớ như in những bài thơ tôi đã học.

Thể ngộ về tu luyện của tôi khi đó chủ yếu là về luyện công và tu Nhẫn. Tôi rất mơ hồ đối với Chân và Thiện. Tôi biết rằng, khi bị ai đó làm cho bực mình, tôi sẽ vượt qua khảo nghiệm nếu tôi chịu đựng và không oán hận. Tự nhiên tôi trở nên rất tốt.

Cùng cha chứng thực Pháp

Niềm hạnh phúc nhất đối với tôi là học Pháp vào mỗi Chủ nhật tại điểm học Pháp nhóm. Sau đó mấy chục học viên đã chia sẻ kinh nghiệm của mình. Một vài học viên trẻ bằng tuổi tôi và tôi rất phấn khích mỗi khi tới đó.

Chúng tôi được thông báo rằng sau ngày 25 tháng 4 năm 1999, Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) sẽ sớm cấm Pháp Luân Công. Điểm học Pháp tại nhà tôi đã bị cấm kể từ khi cuộc bức hại chính thức bắt đầu vào ngày 20 tháng 7 năm 1999.

Vài chục học viên trong đó có tôi và cha đã xếp hàng, lặng lẽ chờ trên đường bên ngoài tòa thị chính để thỉnh nguyện cho Đại Pháp.

Các học viên địa phương đã quyết định tới Bắc Kinh để thỉnh nguyện cho Pháp Luân Công. Hai bố con tôi đều không thể cùng đi vì lý do gia đình. Tôi đã nắm được cơ hội và đi cùng với các học viên địa phương nhưng giữa chừng thì chúng tôi đã bị bắt và đưa trở lại.

Vì còn trẻ, tôi đã không nhận ra rằng mình có thể cố gắng đi thêm một lần nữa. Điều đó trở thành sự hối tiếc lớn nhất trong đời tôi. Nhưng tôi chưa từng dao động tín tâm đối với Đại Pháp.

Hai cha con tôi đã ra ngoài phát tờ rơi về Đại Pháp vào những năm mà cuộc bức hại diễn ra nghiêm trọng nhất. Có lần chúng tôi bị một chiếc xe công an đuổi theo. Chúng tôi chạy vào nghĩa trang và nằm trên một ngôi mộ, công an đã không thể nhìn thấy chúng tôi.

Một lần khác diễn ra vào một buổi tối khi hai cha con tôi đi dán biểu ngữ về Đại Pháp trong làng. Sau khi làm xong việc, chúng tôi đi về phía làng bên và khi đang treo biểu ngữ trên con đường giữa hai làng thì nhìn thấy đèn pha. Chúng tôi nhận ra rằng mình đang gặp nguy hiểm, vì vậy chúng tôi đi bộ ngược trở lại.

Công an lái xe về hướng các biểu ngữ Đại Pháp cho đến khi họ không thể tìm thấy ai và sau đó họ quay lại. Chúng tôi không có nơi nào để trốn nên đã chạy. Khi chúng tôi đến cổng làng, có hai người đi bộ qua đường và xe công an tới. Vì đèn rất sáng, chúng tôi chỉ đứng đó, lại là trong một nghĩa trang. Công an đã không nhìn thấy chúng tôi.

Đi học xa nhà

Sau khi tốt nghiệp trung học, tôi theo học một trường nghề trong hai năm. Trường nằm trong một thành phố cách nhà hơn 160 km.

Tôi đã mang một cuốn Chuyển Pháp Luân tới trường. Một người bạn cùng phòng tôi đã nhìn thấy và báo cáo tôi với giáo viên. Giáo viên yêu cầu bạn cùng phòng bí mật theo dõi tôi và báo lại cho cô. Một năm sau tôi mới biết điều đó.

Trong khi đó, giáo viên không để cho tôi làm cán sự lớp, mặc dù tôi đạt điểm cao nhất khi được nhận vào trường. Tôi coi việc này như một khảo nghiệm tâm tính và bản thân vẫn chiểu theo pháp lý Chân-Thiện-Nhẫn.

Một năm sau, giáo viên yêu cầu tôi đảm nhiệm nhiều vị trí: cán sự lớp môn Toán, môn tiếng Anh, bí thư chi đoàn (thời điểm đó còn chưa có thoái Đảng, Đoàn, Đội), và phụ trách học tập. Tôi còn đảm trách việc tổ chức các cuộc họp lớp.

Sau khi tốt nghiệp trường nghề, tôi làm việc tại một nhà máy trong hai năm và vẫn mang theo cuốn Chuyển Pháp Luân.

Thiết lập một điểm sản xuất tài liệu

Từ khi học ở trường nghề cho đến khi kết hôn đã sáu năm trôi qua. Thời gian đó tôi đã buông lơi tu luyện. Sau đó tôi đã liên lạc với các học viên tinh tấn trong vùng. Thấy họ tu luyện vững vàng, tôi đã thức tỉnh.

Betty thấy bản in rất đẹp và chờ để lấy 30 bản, nhưng cô ấy muốn lấy nhiều hơn nữa. Ann đã lên tiếng: “Tôi không thể đưa tất cả chúng cho cô được. Còn những người khác thì sao?“ Thái độ của cô ấy đã làm tôi sốc.

Sau khi Betty rời đi, tôi nói với Ann: “Tại sao chị không đưa cho cô ấy nhiều hơn? Chị có thể in thêm mà.”

Ann trả lời không mấy vui vẻ: “Tôi còn phải cung cấp cho người khác nữa. Điều đó không thể được nếu tôi đưa hết cho cô ấy!” Tôi bối rối và bất an.

Sau đó tôi nghĩ về việc thiết lập một điểm sản xuất tài liệu tại nhà mình, vì tôi không cần sự giúp đỡ về mặt kỹ thuật.

Khi đến lúc sản xuất đĩa DVD Thần vận, tôi phụ trách in mặt đĩa và bìa, việc này tốn rất nhiều thời gian. Tôi ngồi ở bàn máy tính và ngủ thiếp đi. Khi thức dậy, tôi tiếp tục in, thường thì đến nửa đêm.

Tôi có rất ít thời gian để học Pháp. Hàng năm tôi chỉ có sáu đến bảy ngày nghỉ và mỗi ngày tôi làm việc từ 8 giờ sáng cho đến khi trời tối. Tôi phải ở trong cửa hàng ngay cả trong giờ ăn trưa. Việc này diễn ra hết năm này qua năm khác.

Tôi ước mình có một ngày để nghỉ ngơi, ít nhất một ngày trong một tháng. Tôi đang mang thai em bé thứ hai nên đã nói chuyện với anh họ về việc nghỉ phép. Anh họ đã đồng ý cho tôi làm việc nửa ngày, sau đó tôi có thể tham gia vào nhóm học Pháp trong vùng. Những lúc khác, tôi có thể ở nhà học Pháp hoặc sản xuất tài liệu Đại Pháp.

Chứng thực Pháp trong lúc mang thai và sinh con

Tôi nhớ khi mình mang thai hơn tám tháng, chính quyền ĐCSTQ đã viết nhiều biểu ngữ trên tường làng để bôi nhọ Đại Pháp. Các học viên trong vùng đã làm việc theo nhóm để xóa chúng đi.

Chúng tôi muốn xóa những biểu ngữ lăng mạ trên một bức tường, nhưng ngôi nhà đối diện với bức tường có đèn sáng và chúng tôi sợ rằng người bên trong nhà có thể báo cáo chúng tôi. Chúng tôi do dự: “Chúng ta nên làm gì đây ? Có xóa hay không xóa?” “Vì chúng ta ở đây, hãy xóa nó đi.”

Karen yêu cầu tôi giữ xe đạp, cô ấy sơn màu đen lên những khẩu hiệu. Khi cô sơn gần xong, một tiếng hét phát ra từ sân trong của ngôi nhà có ánh sáng: “Ai đang ở đó? Các vị đang làm gì đấy?”

Chúng tôi vội vã lùi lại khoảng 20 mét. Hai bánh xe đạp ngập trong bùn nên chúng tôi không thể tiến lên, cộng với có một hố bùn khác khiến con đường trở nên gập ghềnh. Tôi ngã xuống cùng với chiếc xe đạp, Karen chạy về phía trước. Tôi cầu xin Sư phụ giúp đỡ và từ từ nâng chiếc xe đạp lên. May thay, người đàn ông la hét đã không bắt chúng tôi.

Cha tôi tới và nói: “Tốt nhất con không nên làm việc này vì con sắp sinh cháu. Hãy để các học viên khác làm. Nếu con bị thương, làm sao chúng ta có thể giải thích điều đó với chồng con và gia đình cậu ấy?

Thật ra, tôi chưa bao giờ lo lắng cho bản thân mình, vì cảm thấy rằng đứa bé trong bụng tôi đến vì Pháp. Thật may mắn cho cháu khi chúng tôi có thể cùng nhau chứng thực Pháp.

Không lâu sau, con gái tôi đã chào đời chỉ trong nửa giờ! Một người phụ nữ khác trong phòng sinh gặp khó khăn và khóc. Một vài bác sỹ đã được gọi đến để trợ giúp.

Một bác sỹ lo lắng đi lại xung quanh phòng. Tôi nói với cô ấy: “Xin hãy nhẩm “Pháp Luân Đại Pháp hảo. Chân-Thiện-Nhẫn hảo.“ Đây là Phật Pháp. Nếu chị chân thành, nó sẽ khởi tác dụng. Nhiều bệnh nhân nguy kịch đã hồi phục bằng cách nhẩm các cụm từ này.

Kiện Giang Trạch Dân

Phong trào nộp đơn kiện họ Giang bắt đầu vào tháng 5 năm 2015. Tôi nhận ra rằng đây là một nỗ lực mới trong Chính Pháp.

Đó là vấn đề buông bỏ sinh tử. Khi mới nghe về nó, tôi tự hỏi liệu mình có thể buông bỏ gia đình, công việc và cuộc sống hạnh phúc nếu bị bắt hay không. Những suy nghĩ này không phù hợp với Pháp.

Tôi tưởng tượng mình ở trong tù và thấy mình đã không thể tự do ra sao. Tôi nhận ra rằng mình có thể buông bỏ mọi thứ mà không hề bận tâm. Tôi đã rất vui, với một tâm thái bình tĩnh. Nhưng tôi đã không biết định dạng của bức thư.

Các học viên đã đưa cho tôi một bức thư mẫu. Ngay lập tức tôi viết ra những trải nghiệm của mình trong hồ sơ vụ kiện và gửi đi bằng chuyển phát nhanh. Tôi là người đầu tiên trong huyện gửi đơn kiện Giang.

Sau đó, tôi đã giúp các đồng tu muốn nộp đơn nhưng không biết cách viết bài và gửi thư cho họ. Nhiều học viên nhận ra tầm quan trọng của việc kiện Giang và tất cả họ đều đề nghị tôi giúp vì tôi đã đánh máy nhanh.

Mỗi ngày, có từ 12 đến 20 người tới cửa hàng tôi để nhờ giúp đỡ. Sau đó tôi nhận ra rằng hành xử như vậy là không lý trí vì rất nhiều học viên đi cùng nhau. Nhờ có Sư phụ đã bảo hộ chúng tôi.

Giải thể bức hại

Cửa hàng của tôi đã mua nhiều máy in mới nhất và bán giá gốc cho các học viên. Kết quả là, nhiều học viên từ bảy quận và các thành phố lân cận đều mua máy in và mực in của tôi.

Họ có thể tiết kiệm được vài trăm nhân dân tệ khi mua máy in của tôi. Thậm chí tôi đã cho họ địa chỉ của nhà cung cấp và đề nghị họ mua trực tiếp từ nguồn đó. Nhưng họ vẫn thích giao dịch với tôi.

Một ngày, một điều phối viên từ một thành phố khác gửi cho tôi một tin nhắn cảnh báo, nói rằng công an thành phố đang điều tra xem ai đã mua quá nhiều máy in.

Khi nghe điều này, tôi đã bị sốc và chán nản. Tôi nghĩ rằng mình sẽ bị bắt bất cứ lúc nào; cảm giác thật tồi tệ. Điều phối viên địa phương đã giúp tôi tĩnh lại, nói rằng chúng tôi cần phải có chính niệm và chúng tôi có Sư phụ bên cạnh.

Đồng thời, tôi đã đưa địa chỉ nhà cung cấp cho các đồng tu cũng là khách hàng của tôi và yêu cầu họ mua máy in trực tiếp. Tôi cũng phát chính niệm và học Pháp nhiều hơn. Dưới sự bảo hộ của Sư phụ, đã không có chuyện gì xảy ra.

Ngoài việc sản xuất các tài liệu Đại Pháp tại nhà và giúp các đồng tu giải quyết các vấn đề kỹ thuật, ba học viên và tôi đã thành lập một nhóm đi phát tờ rơi và dán các miếng dán có thông tin về Đại Pháp.

Tôi đã mua một chiếc xe ô tô điện chỉ để làm việc đó. Nếu tôi thấy bất kỳ khẩu hiệu bôi nhọ Đại Pháp nào, chúng tôi sẽ xóa ngay vào tối hôm đó.

Dần dần tâm sợ hãi của tôi càng ngày càng yếu. Vì còn trẻ và kiên nhẫn, tôi làm bất cứ việc gì có thể để giúp các học viên truyền bá thông tin về Đại Pháp.

Dù tôi có làm gì đi nữa, điều đó sẽ không thể thực hiện được nếu không có sự bảo hộ và gia trì của Sư phụ.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/4/21/404145.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/6/7/185408.html

Đăng ngày 11-07-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share