Theo phóng viên Minh Huệ Xin Yu

[MINH HUỆ 20-04-2010] Các học viên Pháp Luân Công gồm những người thuộc các dân tộc, nghề nghiệp, tầng lớp xã hội và hoàn cảnh cá nhân khác nhau. Cô Nghênh Xuân từ Trung Quốc đến Mỹ cách nay 12 năm. Sinh trưởng trong một gia đình tín ngưỡng Phật giáo, cô trở thành một học viên Pháp Luân Công năm 1999 sau cuộc thỉnh nguyện ngày 25 tháng 4. Dù tuyên truyền tiêu cực của ĐCSTQ đã đưa đến nhiều hỗn loạn và hiểu lầm trong dân chúng, sự kiện 25 tháng 4 đã giúp Nghênh Xuân biết được sự thật về Pháp Luân Công, và đã khuyến khích cô trở thành một học viên.

Một ký giả Minh Huệ (MH) đã phỏng vấn cô Nghênh Xuân (NX) nhân kỷ niệm năm thứ 11 của ngày 25 tháng 4 năm 1999.

MH: Xin cô giới thiệu về bản thân?

NX: Tôi đến Mỹ cách nay 12 năm, và sau khi đến đây sức khoẻ của tôi rất kém. Tôi bị nhức đầu, đau bao tử kinh niên và bị táo bón. Tôi bị mất ngủ cả chục năm. Đời sống tôi như địa ngục. Hôn nhân của tôi như ác mộng. Cha mẹ tôi an bài hôn nhân của chúng tôi, và chúng tôi có rất ít tình cảm. Chúng tôi cuối cùng ly dị khi con trai của chúng tôi lên một tuổi. Tôi trở thành bà mẹ độc thân. Nhiều năm sau tôi không có khả năng tài chính để lo cho con trai tôi đi học đại học, vì vậy tôi hỏi ý kiến của em gái tôi.

Em gái tôi ở Mỹ và khuyến khích tôi nộp đơn xin visa. Lúc bấy giờ cơ hội được nhận visa đi thăm em gái tôi là rất ít. Nhưng trước sự ngạc nhiên của mình, tôi nhận được visa. Sau khi đến Mỹ tôi giúp các em tôi chăm sóc con họ. Một vài năm sau, tôi bắt đầu cảm thấy ốm. Các bác sĩ tìm thấy hai khối u trong ngực tôi, và tôi phải đến bệnh viện để cắt bỏ nó. May mắn đó là các khối u lành.

Để cải thiện sức khoẻ, tôi nghĩ đến việc tập luyện một môn khí công. Nó có thể giúp nâng cao sức khoẻ của tôi và cũng để tôi có việc gì đó để làm vào ngày cuối tuần. Một người bạn nói với tôi có một khí công sư dạy và đòi 300 đôla mỗi người. Cho dù giá không rẻ, chúng tôi vẫn quyết định tham gia. Nhưng một vài ngày sau, em tôi nói với tôi về một mẩu quảng cáo Pháp Luân Công trên một tờ báo Trung Quốc địa phương, và lớp học đó miễn phí. Khi tôi nghe nói đến “Pháp Luân Công”, tôi nghĩ ngay đó liệu có phải là điều mà tôi đang đi tìm? Tôi thực sự phải học nó. Vì vậy em gái tôi và tôi đi đến nơi tập công Pháp Luân Công thay vì đi nghe giảng khí công.

MH: Năm đó là năm nào?

NX: Năm 1999.

MH: Cô đã nghe nói về Pháp Luân Công trước đó phải không?

NX: Phải, một ngày nọ tôi đang đi chợ vào cuối tháng 4 năm 1999. Tôi đọc được tựa một bài báo Trung Quốc “Pháp Luân Công bao vây Trung Nam Hải.”

MH: Đó có phải là sự kiện xảy ra ngày 25 tháng 4 khi hàng ngàn học viên Pháp Luân Công thỉnh nguyện để có được sự đối đãi công bằng cho Pháp Luân Công không?

NX: Phải. Tờ báo cũng đăng một hình lớn của Sư Phụ Lý Hồng Chí. Tiêu đề bài báo bao phủ cả trang bìa. Tôi bị chấn động. Câu chuyện rất tiêu cực, nhưng tôi không nhớ các chi tiết. Tôi vẫn có một ý muốn mạnh mẽ học Pháp Luân Công.

MH: Như vậy sự kiện 25 tháng 4 đã thúc đẩy sự tò mò của cô , và cô muốn biết nhiều hơn về tu luyện, để xem nó có thể giúp cho sức khoẻ của cô hay không, phải vậy không?

NX: Đúng vậy. Tôi đã học một loại khí công tại Trung Quốc, nhưng tôi có một số câu hỏi mà vị thầy không thể giải đáp. Vì vậy, tôi luôn muốn tìm một sư phụ mà biết các câu trả lời. Đầu tiên tôi nghĩ là có lẽ tôi phải đi Đài Loan và tìm thầy nơi đó. Nhưng hóa ra vị Sư phụ thật sự của tôi lại ở Mỹ. Sau khi tôi xem băng thâu hình chín ngày giảng Pháp và tập Pháp Luân Công trong hai tháng, tôi cảm thấy sức khoẻ tôi được tăng cường rất nhiều. Không bao lâu, tất cả các bệnh của tôi đều được trị lành. Thật là một cảm giác sung sướng. Lần đầu tiên tôi cảm được niềm vui của người hoàn toàn khoẻ mạnh.

MH: Cô cảm thấy thế nào sau khi tập Pháp Luân Công? Cô đã qua các trải nghiệm như thế nào?

NX: Trước tôi sức khoẻ rất kém. Không thuốc men gì có thể trị các bệnh của tôi. Không có thuốc gì có thể trị bệnh bao tử, nhức đầu và mất ngủ của tôi. Sau khi tập luyện Pháp Luân Công, tất cả các bệnh của tôi đều biến mất.

Tôi có một lần bị bệnh kiết lỵ nặng tại Trung Quốc. Trong nhiều ngày tôi ói mửa và tiêu chảy, và không thể ăn gì cả. Tôi yếu đến nổi tôi chỉ nằm dài trên giường. Mẹ tôi nói với tôi là trong nhà chúng tôi có một tượng Bồ tát Quán Âm và gợi ý tôi xin Bà ban phước. Khi còn nhỏ, tôi mộng ảo về biển Nam Hải và hy vọng có một ngày nào tôi sẽ đến được nơi đó và gặp được Bồ tát. Vì vậy, bằng một tâm trong sáng, tôi đã xin Bồ tát Quán Âm giúp tôi. Không bao lâu, các triệu chứng dứt. Tôi rất ngạc nhiên nhưng không hiểu vì sao. Nhiều năm sau, sau khi tôi tập luyện Pháp Luân Công, tôi bắt đầu hiểu ra điều này và nhiều câu hỏi phức tạp khác.

MH: Cô đã có những trải nghiệm cuộc đời không vui, bây giờ sau khi cô bắt đầu tập luyện Pháp Luân Công, cô có sự thay đổi nào về mặt đó không?

NX: Quả thật, tôi đã trải qua một sự biến đổi căn bản sau khi tập luyện Pháp Luân Công. Trong quá khứ, tôi mang một gánh nặng cuộc sống ghê gớm. Tất cả những điều không vui đều xảy qua. Tôi đã một lần tự vẫn, mà không để lại một lời nào cho gia đình. Nhưng tôi đã được cứu thoát, may thay.

Sau khi tôi học tập Pháp Luân Công, tôi hiểu được ý nghĩa của đời người. Bây giờ tôi quí trọng cuộc đời tôi rất nhiều.

MH: Cô hiểu được điều gì qua kinh nghiệm bản thân?

NX: Trước khi trở thành một học viên, tôi sống một cuộc sống ích kỷ. Tôi mơ một đời sống hạnh phúc và có lúc vô tình làm hại người khác, nhưng tôi không cảm thấy có tội. Khi xung đột xuất hiện, tôi luôn đổ lỗi cho người khác. Cả trong gia đình, trong tâm trí tôi người khác luôn là sai. Sau khi trở thành một học viên, tôi bắt đầu sửa chữa điều đó từ căn bản. Các nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn đang dẫn dắt tôi thay đổi các tư tưởng và hành vi, vì vậy tôi có thể trở thành người tốt hơn.

MH: Sống ở xứ này, đời sống cô có bị ảnh hưởng bởi cuộc đàn áp không?

NX: Phải, thậm chí ở đây. Để tôi cho bạn một ví dụ. Trong khi chúng tôi ở New York, một ngày sau khi cuộc đàn áp bắt đầu, ba người, gồm có tôi, đi đến một công ty để phỏng vấn tìm việc. Người chủ Trung Quốc sẵn sàng thuê tôi và kêu tôi bắt đầu làm việc ngày thứ hai tuần sau đó. Nhưng chiều tối ngày Chủ nhật, ông ấy gọi điện thoại và cho tôi biết đừng đến làm. Thì ra ông đã từ chối thuê một học viên Pháp Luân Công vì ông ta tin vào tuyên truyền của ĐCSTQ.

MH: Cha mẹ của cô, có phải họ sống tại Trung Quốc không? Cô đã có dịp nào đi thăm họ chưa?

NX: Tôi thường nói chuyện với họ. Cha tôi kêu tôi cẩn thận đừng nói gì khác hơn là chuyện gia đình trong điện thoại. Cha tôi có một căn bệnh đã đến giai đoạn cuối và phải phẫu thuật, nhưng hộ chiếu Trung Quốc của tôi đã mãn hạn. Tôi đi đến Lãnh sự quán Trung Quốc để gia hạn hộ chiếu của tôi vào mùa hè năm 2008, như vậy tôi có thể đi viếng thăm cha tôi. Nhân viên Lãnh sự quán nói rằng Trung Quốc đang tổ chức Thế Vận Hội, và họ bảo tôi trở lại sau ba tháng.

Ba tháng sau tôi trở lại. Một người đàn bà hỏi, “Phải cô tập luyện Pháp Luân Công không?” Tôi nói “Phải.” Bà nói là tôi phải viết một tờ kê và giải thích các hoạt động nào mà tôi đã tham gia vào. Bà đưa cho tôi một tờ giấy. Tôi viết lên cái lý do tôi tập luyện Pháp Luân Công và một số kinh nghiệm của tôi.

Khi bà ta nhìn thấy câu trả lời của tôi, bà nói với tôi, “Hãy chờ một phút, tôi phải đi gọi một cú điện thoại.” Sau một lúc, bà nói với tôi,”Không, bà không thể có hộ chiếu lại. Họ đã gửi nó đến Bộ Công An Trung Quốc.” “Tại sao?” Tôi hỏi. “Tôi không biết,” bà ta trả lời.

Cuộc đàn áp đã làm hại gia đình tôi tại Trung Quốc. Một người họ hàng gần thậm chí sợ trả lời điện thoại của tôi và nói, “Đừng bao giờ nói về Pháp Luân Công trong điện thoại. Khi chị nói về Pháp Luân Công, điện thoại của chúng ta sẽ tức thời bị theo dõi. Xin đừng nói về Pháp Luân Công, như vậy chúng tôi có thể tiếp tục sống một cuộc sống bình thường.

MH: Các học viên Pháp Luân Công đã kiên định trong việc phơi bày cuộc đàn áp, và nói với người dân về môn tập Pháp Luân Đại Pháp và vì sao họ chống lại cuộc đàn áp. Trong hành trình này, có bao giờ cô nghi ngờ nào về chọn lựa của mình không?

NX: Không. Tôi không bao giờ có một chút nghi ngờ về con đường tu luyện của tôi. Có nhiều người Trung Quốc, tại Trung Quốc và ở hải ngoại, không biết sự thật và vẫn còn tin vào các lời dối gạt của chính phủ. Chúng tôi hy vọng rằng dân chúng sẽ tìm biết được sự thật và thay đổi tư tưởng của họ. Đối với những người mà muốn thay đổi cuộc đời họ và có một sức khoẻ tốt hơn – nếu họ có thể biết được sự thật với sự chân thật, họ sẽ được một phần thưởng vô giá, mà không thể nào có được ở bất cứ nơi nào.

MH: Xin cám ơn đã chia sẻ kinh nghiệm của cô với các độc giả của chúng tôi.
________________________________________
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2010/4/20/221824.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2010/4/27/116372.html
Đăng ngày: 05-07–2010; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai cho sát hơn với nguyên bản.

Share