Bài của một học viên từ Anh Quốc

[MINH HUỆ 07-09-2009] Christopher năm nay gần 25 tuổi. Anh đeo một cặp kính trắng và xuất hiện trong dáng vẻ ôn hoà, tự tin, chính trực. Anh đứng trên đường phố giải thích cho khách qua đường về cuộc đàn áp mà Pháp Luân Công và những người tu luyện Pháp Luân Công đang phải chịu đựng ở Trung Quốc. Chỉ 5 tháng trước, Christopher là một con người hoàn toàn khác.

Hơn 3 năm trước, Christopher bị trầm cảm nặng. Anh tự nhốt mình trong nhà và dành hầu hết thời gian ở trên giường. Anh rất ít liên hệ với thế giới bên ngoài và không có hứng thú làm bất cứ việc gì. Anh còn phải đối mặt với các triệu chứng của căn bệnh “rối loạn ám ảnh cưỡng chế”: anh liên tục kiểm tra xem cửa đã khoá chưa hoặc các đồ vật đã được đặt đúng chỗ chưa. Christopher theo học cao đẳng ngành dịch vụ du lịch. Sau khi tốt nghiệp, anh tìm được việc làm trong một khách sạn. Sau đó ít lâu, anh tìm được một công việc khác ở tổng đài chuyên giải quyết các vấn đề phúc lợi. Anh cảm thấy ngày càng nhiều hơn những áp lực từ công việc của mình: hàng ngày anh liên tục phải nghe những lời phàn nàn, khiến cho anh vô cùng mệt mỏi và không thể nào chịu đựng được. Một năm sau, anh hoàn toàn suy sụp.

2009-9-6-christopher--ss.jpg
Christopher tại ban công của ngôi nhà của mẹ

Bệnh trầm cảm của Christopher trầm trọng đến mức đã vài lần anh tự tìm đến cái chết. Mẹ của anh không thể chịu đựng được nữa và ném anh ra khỏi nhà và anh trở thành kẻ vô gia cư. Anh sống trong một ngôi nhà tạm bợ của địa phương trong suốt 9 tháng rồi dọn về ở cùng cha mình trong 9 tháng nữa. Người cha cũng không thể chịu đựng được anh. Thật may mắn vì sau đó, chính quyền thành phố cấp cho anh một căn hộ mà anh sống ở đó cho đến bây giờ. Anh nói rằng: “Đó là một khoảng thời gian khó khăn trong cuộc đời tôi

Vậy điều gì đã khiến Christopher có được sự thay đổi lớn lao đến vậy, đã biến một bệnh nhân trầm cảm nghiêm trọng thành một chàng thanh niên hoàn toàn bình thường, vui vẻ và tự tin?

Một buổi sáng thứ bảy, tháng tư năm 2009, Christopher đang đi dạo trên con phố đông đúc trong khu buôn bán Newcastle và tình cờ bắt gặp một cuộc triển lãm đặc biệt. Có rất nhiều tấm áp phích miêu tả những người tu luyện đang ngồi thiền và có cả các bức tranh vẽ cảnh tra tấn dã man. Anh nhận được một tờ rơi, cũng là lời giới thiệu đầu tiên về Pháp Luân Công dành cho anh. Anh biết được về cuộc đàn áp Pháp Luân Công ở Trung Quốc và việc ĐCSTQ mổ cắp nội tạng của các học viên đang còn sống. Bao nhiêu phẫn nộ trào dâng khi anh được nghe về những hành động tàn ác đó. Vượt trên cả sự lương thiện trong trái tim mình, anh muốn biết nhiều hơn về Pháp Luân Công và giúp những người học viên còn đang bị tra tấn dã man. Anh gọi điện tới số điện thoại liên lạc trong tờ rơi và thu được một số thông tin, sau đó anh mua cuốn sách Chuyển Pháp Luân và Pháp Luân Công về đọc. Anh cũng ghé vào các trang web liên quan khác để học hỏi thêm. Sau đó, anh đi tới địa điểm tập công chung của các học viên địa phương để tu luyện Pháp Luân Công.

Sau khi đến điểm tập công chung 3, 4 lần, anh cảm thấy rất khác. Thái độ tích cực và niềm hạnh phúc mà anh đã mất từ lâu bỗng nhiên quay trở lại, anh bỏ thuốc, bỏ rượu và tất cả các chứng bệnh trầm cảm, rối loạn ám ảnh cưỡng chế đều biến mất. Anh thậm chí không hề nhận ra điều đó và trở thành một người tích cực, vui vẻ.

Là một học viên mới, khi được hỏi tại sao anh lại thích dành nhiều thời gian và nỗ lực để nói cho mọi người biết sự thật về Pháp Luân Công, anh trả lời: “Thật khó để giải thích bằng lời nói. Chỉ đơn giản tôi cảm thấy thật tuyệt vời, thật mãn nguyện. Tôi muốn giữ mãi cảm giác này. Tôi muốn dành nhiều nhất thời gian có thể cho công việc này. Và tôi muốn làm bất kỳ điều gì tôi có thể. Tôi thích tu luyện Pháp Luân Công. Tôi muốn tới thành phố để tham gia vào các hoạt động này. Tất cả điều đó khiến tôi thấy thật tuyệt vời, tôi thấy mình tràn trề năng lượng. Tôi thực sự đang có một cuộc sống khác hẳn trước kia.”

Christopher đọc sách Pháp Luân Công và tập các bài công pháp hàng ngày. Anh nói rằng anh đã đọc Chuyển Pháp Luân nhiều lần. Mỗi lần đọc lại, anh đều thu được những hiểu biết mới, anh cố hết sức để hiểu những khái niệm của người châu Á mà anh chưa bao giờ nghe tới.

Quan hệ của Christopher với bố mẹ giờ đây đã cải thiện rất nhiều. Anh nói : “Thực sự mà nói, tôi cảm thấy cuộc sống của mình bây giờ thật tốt, ngoài việc tôi phải ở yên đây và không thể đến nhiều nơi hơn nữa để làm nhiều việc hơn nữa.”

Ngày 18 tháng 7 năm nay, Christopher đã tham gia hoạt động biểu tình ở Luân Đôn để phản đối ĐCSTQ bức hại các học viên Pháp Luân Công. Ngày mùng 9 tháng 8, anh tham gia cuộc diễu hành tại Liên hoan Nghệ thuật Edinburgh.

Christopher nghĩ rằng cuộc sống hiện tại của anh tràn đầy niềm tin, hạnh phúc và ý nghĩa.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2009/9/7/207899.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2009/9/19/110957.html
Đăng ngày: 15-10-2009; Bản dịch có thể được chỉnh sửa trong tương lai để sát hơn với nguyên tác.

Share