Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Thiên Tân, Trung Quốc

[MINH HUỆ 02-05-2020] Hàng năm, người mẹ gần 90 tuổi của tôi đều tổ chức bữa tiệc đại gia đình vào ngày mồng 2 Tết. Gia đình tôi rất đông người nên chúng tôi luôn phải đặt chỗ trước tại một nhà hàng. Trước Tết (ngày 25 tháng 1) anh họ tôi và cả gia đình 8 người của anh đã đến từ miền Nam Trung Quốc và ở tại một khách sạn.

Sự bùng phát bất ngờ của vi-rut Trung Cộng (vi-rut corona) đã phá vỡ các kế hoạch của chúng tôi bởi vì chính phủ ban bố lệnh cấm mọi cuộc tụ tập.

Lệnh cấm gây ra sự náo động trong gia đình chúng tôi và chúng tôi phải hủy mọi kế hoạch của mình. Nếu một lễ kỷ niệm với trăm người tham dự mà có một người bị nhiễm vi-rut Trung Cộng, toàn bộ gia đình sẽ bị cách ly.

Một số họ hàng lặn lội từ xa tới đã không hiểu được: “Chúng tôi đã đi một quãng đường xa như vậy để tới thăm các vị. Bây giờ các vị tránh gặp chúng tôi như thể chúng tôi đang mang dịch. Chúng tôi không đến từ tâm chấn của tỉnh Hồ Bắc. Hàng ngày, chúng tôi ăn uống với bạn bè tại nhà hàng, họ không hề sợ gặp chúng tôi. Vậy tại sao các vị lại sợ?”

Một số thành viên trong gia đình tôi sống gần đó đã gọi điện cho họ để giải thích tình hình: “Các anh chị có thể gánh trách nhiện nếu ai đó bị nhiễm bệnh không? Đây không phải là quyết định của gia đình chúng tôi mà là lệnh của Chính phủ.” Do đó, những người họ hàng ở xa và những người họ hàng ở tại địa phương đã cãi cọ qua điện thoại và trên phương tiện truyền thông xã hội trong vài ngày.

Tôi không buồn khi lễ kỷ niệm của gia đình mình bị hủy bỏ. Tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp và hướng nội mỗi khi có điều gì bất thường xảy ra. Tôi cảm thấy bệnh dịch sẽ không ảnh hưởng đến tôi.

Sư phụ đã giảng:

“Con đường của chư vị đã an bài xong rồi, không cho phép thân thể chư vị có bệnh, thật sự không cho phép thân thể chư vị có bệnh. Vì bệnh kia đã không thể xâm hại chư vị được nữa, bệnh độc sẽ bị năng lượng ‘chính’ của chư vị giết chết.” (Giảng Pháp tại Pháp hội New York 2019)

Vì họ đã ở đây, tôi nghĩ mình nên gặp những người họ hàng từ xa tới vì hai người trong số họ vẫn chưa thoái Đảng và các tổ chức liên đới của nó. Bởi vì chúng tôi không dễ mà gặp được nhau, tôi không nên bỏ lỡ cơ hội này.

Tôi nói với mẹ và chị mình vào ngày 29 tháng 1: “Cả ba chúng ta đều là học viên Pháp Luân Đại Pháp. Bệnh dịch không can hệ gì đến chúng ta. Chúng ta cần gặp họ hàng và giảng chân tướng cho họ. Chúng ta nên nói với họ rằng họ sẽ được phúc báo và không bị nhiễm vi-rut Trung Cộng nếu họ thoái ĐCSTQ.”

Mẹ và chị tôi đồng ý. Chúng tôi đã chuẩn bị những món quà nhỏ cho năm đứa con của họ và tới khách sạn của họ.

Ngay khi anh họ chúng tôi nhìn thấy chúng tôi, anh thốt lên: “Những người khác không dám đến gặp gia đình anh, nhưng các em đã đến. Các học viên Pháp Luân Đại Pháp khác với mọi người. Đến thời điểm mấu chốt mới thấy được. Các em thật xuất sắc!”

Tất cả họ hàng đều cảm động khi chúng tôi đến thăm họ. Tôi khuyên những ai vẫn chưa thoái Đảng hãy thoái xuất. Họ hỏi nhiều câu hỏi về Pháp Luân Đại Pháp. Sau khi chúng tôi đến thăm họ, họ đã dừng phàn nàn việc bữa tiệc bị hủy bỏ.

Loại vi-rut corona mới này còn được gọi là vi-rut Trung Cộng bởi chiến dịch che đậy và che giấu thông tin liên quan đến dịch bệnh một cách có chủ ý của ĐCSTQ đã dẫn đến một đại dịch toàn cầu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/5/2/404662.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/5/5/184345.html

Đăng ngày 28-05-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share