[MINH HUỆ 2-9-2005] Một ngày vào giữa tháng tư 2004, nhiều học viên Pháp Luân Đại Pháp bị bắt giam cầm tại Đội số hai Trại lao động cưỡng bách Vương Thôn nữ tại tỉnh Sơn Đông, họ đã làm một hành động hết sức can đảm. Họ gồm có Bà Zheng Meiying, cô Zhang Zhenhua, cô Zhou Huifen và cô Liu Xixiang. Họ thực hiện hành động của họ một cách không sợ để phản đối cuộc khủng bố. Họ chứng thực Pháp Luân Đại Pháp bằng cách la lớn lên, ‘Pháp Luân Đại Pháp vĩ đại!’ Tiếng của họ chấn động tà ác ở cõi trời và người. Nhưng chính quyền trại lao động phát khởi sau đó một đợt khủng bố chưa từng thấy trong sự tà ác của họ đẻ chống lại các học viên. Bắt đầu, các viên chức cảnh sát đàn ông với những cây gậy cảnh sát, cùi điện, và các khí cụ hành hình khác được mang đến. Tất cả các học viên Pháp Luân Công trong trại lao động sau đó bị mang vào phòng khách và được tuyên bố rằng hình phạt nặng nề sắp bắt đầu. Họ nói rằng nhất là các học viên mà đã la lớn là sẽ bị nhốt vào trong xà lim.

Các viên chức cảnh sát sau đó còng tay các học viên lại, kéo lôi và xô đầy họ một cách mạnh bạo rồi mang họ đi. Sự kinh hoàng đến bởi những tiếng kêu thét khủng khiếp của các viên chức cảnh sát khó mà diễn tả nổi. Giữa các viên chức cảnh sát, Zhao Wenhui, một nữ Trưởng Nhóm, là đặc biệt tà ác. Zhao kéo lôi học viên cô Zhou Huifen và kêu tên riêng của cô ra khỏi nhóm. Sau đó họ còng tay các học viên trong phòng tắm, gần cầu thang, hoặc còn tệ hơn, nhốt họ trong các xà lim đặc biệt xây cất lên để khủng bố các học viên Pháp Luân Đại Pháp.

Có nhiều cách mà các cai tù dùng để còng tay các học viên. Các phương pháp kể cả còng tay và treo lên, và còng tay sau lưng với một tay bẻ ngược lên trên vai. Cách sau này, một số lính canh nhét một cái tấm chấn to vào giữa lưng và tay của học viên khiến cho họ không thể nào đứng thẳng. Nếu cô động đậy, thì cái tấm đệm sẽ cuộn quanh đầu, làm cho rất khó thở. Một số kẻ tà ác cả còng tay học viên một cách mạnh bạo đến đỗi họ không thể đứng dậy hoặc ngồi xuống. Tay một số học viên bị kéo thẳng ra, làm cho trở thành tàn tật. Khi bị còng như thế, không thể nào rửa mặt hoặc đánh răng, càng không thể đi tắm. Cả dùng nhà cầu cũng rất khó khăn.

Bà Zheng Meiying, vào khoảng 60 tuổi, bị còng tay và giữ trong xà lim trong thời gian lâu nhất. Người ta it thấy bà trong hơn ba tháng. Những người mà đã nhìn thấy bà nói rằng tay của bà bị sưng húp với những dấu cắt to lớn dễ sợ khắp nơi vì bị còng tay. Bàn chân và chân của bà cũng bị sưng lên nặng nề khiến bà không thể đứng thẳng.

Học viên cô Shao Xirong đã bị còng tay vào trong cầu thang trong một thời gian dài. Khi mới vào nơi này, cô có thân hình rất đẹp với một gương mặt dể mến, nhưng bây giờ cô ốm gầy bởi sự tra tấn tàn bạo.

Cô Sun Kezhen bị cấm không được ngủ trong nhiều ngày và hoạt động của cô bị hạn chế. Xie Yunqiu, một ‘cộng tác viên’ giúp Wang Huili khủng bố các học viên Pháp Luân Công. Khi nhìn thấy cô Sun bị ngủ thiếp, y thị kẹp hai mí mắt cô với một cái nhíp. Các cộng tác viên mà theo dõi và hạn chế các hoạt động của các học viên nặng nề gồm có Jiao Fangyu của công ty sắt quốc tế Laiwu Sơn Đông, Song Guorong từ huyện Shouguang, và Lu Yutao từ thành phố Zibo. Họ làm đủ loại hành động tà ác trong trại lao động. Vì bị họ theo dõi và giúp các người làm ác, các học viên phải chịu tra tấn chỉ vì một cái mắt liếc nhìn nhau thôi.

Khi vừa bị gữi đến trại lao đông, cô học viên Xu Jinying liền bị giữ trong một căn phòng dưới cầu thang và bị bí mật tra tấn. Cô Xu cầm đầu một hành động ngay chính với chính niệm bằng cách thực hiện một cuộc tuyệt thực để phản đối sự khủng bố. Các lính canh, như thường lệ, nhét một cái óng vào trong lỗ mũi của cô và cố ép ăn cô. Cái cảnh máu chảy nhỏ giọt khắp nơi thật khủng khiếp. Khi cô Xu lấy tay kéo cái óng ra, tên trưởng dân biểu đội Li Ling liền còng tay cô lại để không cho cô làm như thế nữa và tiếp tục ép ăn cô. Cái hành hình này tiếp tục trong hơn 20 ngày, và cô Xu bị gần chết. Vì sợ trách nhiệm, các chính quyền trại lao động thả cô ra.

Trong trại lao động cưỡng bách Vương Thôn, hành động chân chính của các học viên Pháp Luân Đại Pháp để phản khán cuộc khủng bố tà ác đã xuất hiện đây đó không ngừng.

Sau khi tên trưởng đội Wang Huili về hưu tháng chín 2004, Zhao Wenhui giữ chức vụ của y thị. Zhao Wenhui không bao lâu đắc được cái danh hiệu là ‘con quỷ khát máu.’

Zhao Wenhui cao vào khoảng 1.8 thước. Y thị thường xuất hiện sau lưng người ta hoặc bên cạnh cữa sổ mà không báo trước, do thám và bí mật báo ghi chép tên của những người mà vi phạm cái gọi là luật lệ và kỷ luật của trại lao động, như vậy để chứng minh các hình phạt càng nặng nề hơn đối với các học viên bằng cách kéo dài thời hạn giam cầm của họ họăc gia tăng công tác lao động đối với họ. Có lúc, y thị cũng làm điều này một cách công khai để thu nhặt chứng cớ để khủng bố hơn thêm. Zhao một lần gởi học viên Cheng Aiyun, khoảng 30 tuổi, đến ‘nhóm già’ như vậy để giao cô cho những tên tù như là Hu Yanan để hành phạt nghiêm hơn và cả khủng bố nặng nề hơn.

Nhóm người già được thành lập bởi tên trưởng đội trước Wang Huili. Các học viên bị bắt giữ nơi đó vào khoảng 50 tuổi, với người lớn nhất khoảng 70. Các học viên nằm trong nhóm này là đã từ chối hợp tác với kẻ ác bằng cách không làm lao động hoặc viết bất cứ điều gì. Thay vì vậy, họ đôi lúc còn tập Pháp Luân Đại Pháp công. Khi Wang Huili còn giữ chức vụ, y thị đã khủng bố các học viên nhiều lần. Cuối cùng, vì sợ trách nhiệm nếu có người chết, y thị lập ra nhóm người già, với mục đích dùng một hình thức khác biệt để khủng bố các bà bô lão.

Sau khi Zhao Wenhui lãnh chức vị trưởng đội, y thị gia tăng chính sách khủng bố tà độc đối với nhóm già. Đầu tiên y thị làm là báo cáo tin tức mà y thị đã thu thập về cô Cheng Aiyun cho chính quyền trại lao động, nói rằng cô này làm biếng và không thể làm xong các công tác chỉ định cho cô. Sau đó y thị nói rằng cô Cheng không lưu ý vấn đề vệ sinh. Sự thật là, họ khủng bố các học viên Pháp Luân Công bằng cách không cho dùng nhà cầu. Nhưng báo cáo của Zhao nói rằng cô Cheng Aiyun yêu cầu ngưng làm việc để đi nhà cầu và bị từ chối, vì vậy cô tiểu tiện vào trong thùng rác mà không được phép. Y thị nói rằng cô Cheng Aiyun đã vi phạm luật phép của trại lao động và phải bị phạt. Kết quả là các chính quyền trại lao động chuẩn y hình phạt nặng nề đối với cô Cheng Aiyun.

Cô Cheng Aiyun bị cấm dùng nhà cầu trong một thời gian lâu. Trong mùa đông lạnh, cô bị còng tay vào hai óng lạnh như nước đá trong một tư thế mà cô không thể ngồi họăc đứng thẳng người. Họ cũng không cho phép cô mặc áo ấm và cô bị lạnh và run không ngừng. Cô bị giam cầm trong một trạng thái lạnh cóng trong hơn một tháng. Dùng nhà cầu cũng hết sức hạn chế. Cô bị buộc tiểu tiện trong quần khi cô không cầm được nữa. Theo lời những người tù mà nhìn thấy cô, ‘Cheng Aiyun đã chịu đựng những khó nạn nhất. Áo quần của cô hôi thối như vậy và cơ thể cô bị ngứa ngáy nhiều như vậy, nhưng cô không thể gãi ở nơi nào vì hai tay cô bị còng. Sự thật, chúng không còn được gọi là tay nữa. Hơn nữa, cô không còn có thể đứng thẳng vì bị buộc cong người trong một thời gian lâu như vậy.’

Đôi lúc chính quyền cột cô lên và kéo thẳng người cô ra bằng sức mạnh, nói rằng như vậy tốt cho cô thẳng lưng. Vì Wang Huili đã bỏ đói cô Cheng Aiyun trong sáu ngày trong quá khứ, tên tà ác Zhao theo đấy lâu lâu lại không cho cô Cheng được ăn uống gì trong nhiều ngày. Sau đó thình lình, chúng ép cô Cheng ăn tất cả những thức ăn mà chúng đã thu thập trong những ngày đó. Cơ thể và tinh thần của cô Cheng bị tàn phá nghiêm trọng bởi sự tra tấn đang hiện hành và bắt đầu cho thấy dấu hiệu của sự suy sụp tinh thần.

Giữa các học viên bị giữ trong nhóm già, bà Zheng Meiying bị gữi đi một đội khác để tẩy não và khủng bố. Bà Ma Yulian, khoảng sáu mươi tuổi, bị giữ trong văn phòng làm việc, cô Wang Lulian bị giữ trong văn phòng, và cô Zhang Zhenhua và cô Wu Peixiang bị giữ những nơi khác để tẩy não và khủng bố.

Zhao Wenhui buộc các học viên Pháp Luân Đại Pháp làm công việc nặng nhọc. Y thị buộc họ làm thảm trong ban ngày và bao giấy bạc những lúc khác. Số lượng công tác mà y thị chỉ định là không thế nào hoàn tất cho được cho dù người ta có làm việc từ 5:30 sáng đến 11:00 giờ đêm hoặc nữa đêm. Thường thường các học viên phải thức dậy lúc 2:00 hoặc 3:00 giờ sáng để bắt đầu làm việc. Nếu có ai mà vẫn không có thể xong, Zhao Wenhui sẽ phạt họ bằng cách gia tăng thời hạn giam cầm, hoặc các cách khác. Một mặt, y thị chỉ định thêm công việc cho họ, và mặt khác y thị sẽ nói mĩa mai, ‘Cái lý do duy nhất mà các người không thể làm xong là vì làm việc quá chậm. Các người bắt buộc phải xong nếu làm việc mau hơn. Chính quyền trại lao động không khuyến khích làm thêm giờ, vậy các người tất cả phải đi theo lệ thường và đi ngủ vào lúc 10:00 giờ đêm và không quá 11:00 giờ đêm.’

Wang Huili và Zhao Wenhui chuyển các học viên Pháp Luân Đại Pháp mà phản đối cuộc khủng bố bằng cách từ chối làm lao động đi đến nhóm kiểm soát thuốc và gia tăng thời hạn của họ cho đến sáu tháng. Sau đó họ tiếp tục cấp công việc cho họ, nhưng chia nó ra giữa các người ghiện thuốc. Họ biết rằng các tù nhân không dám từ chối cả nếu họ không thích, và chỉ có thể xả nổi giận của họ lên các học viên. Họ không những thêm công việc làm cho tù nhân ghiện thuốc, mà cũng dùng một số trong họ để khủng bố các học viên Đại Pháp. Khi cô học viên Zhang Wanxia bị các tù nhân đánh và bị thương nặng nề, tên tà ác Wang Huili không phạt các tù nhân. Trái lại, y thị còn còng cô Zhang Wanxia vào trong nhà cầu và chưỡi mắng cô. Một học viên khác, cô Lu Renjuan, cũng bị chuyển đến nhóm ghiện thuốc. Các tên tù thường chưỡi mắng và làm nhục cô. Các tù nhân đánh cô Zhang Wanxia gồm có Zhang Hui, Hu Yanan, Han Miao, Hu Xiaojing và Liu Jia. Thúc đầy bởi cảnh sát, chúng hoàn toàn vô pháp luật.

Các hành động tà ác bởi các tên Wang và Zhao mà chúng tôi vừa mới trình bày chỉ là chút mẩu nổi lên của tảng băng trong cài trại lao động cưỡng bách này. Các học viên kể trên chỉ là một vài trường hợp mà được biết đến. Cách mà các vị đó bị vi phạm, hành hạ và tra tấn trong cuộc khủng bố là còn bị che dấu. Vì vậy nhiều phương cách tra tấn là chưa được biết.

Các lính canh chịu trách nhiệm cuộc khủng bố tàn độc là Wang Huili, Zhao Wanhui, Li Ling, Fang Xiuzhen, Dong Xinying, Zhao Li, Sun Zhenhong, Shi Wei, Wang Yin, Liu Ying, Li Qilian và Song Lijuan.

 

Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2005/9/2/109656.html.

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2005/10/13/65846.html.

Đăng ngày 24-12-2005; bản dịch có thể được chỉnh sửa trong tương lai để sát hơn với nguyên tác.

Share