Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Giang Tô, Trung Quốc
[MINH HUỆ 16-12-2019] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào cuối năm 1998. Mặc dù hai thập kỷ tu luyện chỉ là quãng thời gian ngắn ngủi, nhưng sinh mệnh của tôi đã được tẩy tịnh và hồi sinh nhờ Đại Pháp.
Từ khi còn nhỏ, tôi đã ôm giữ tâm oán hận sâu nặng đối với cha mẹ. Tôi cho rằng họ không công bằng. Dường như cha mẹ luôn luôn thiên vị em gái hơn tôi. Đặc biệt tôi không thể chịu được tính vô lý và hay tranh cãi của mẹ.
Khi bắt đầu tu luyện, mỗi khi nghĩ đến cha mẹ mình, tất cả các loại oán trách lại nổi lên trong tâm trí tôi. Ngay trước khi em gái tôi chào đời, tôi, một đứa trẻ 13 tháng tuổi đã được đưa đến nhà bà ở một thành phố khác. Có vẻ như tôi luôn luôn phải sống dưới mái nhà của người khác. Khi lên tiểu học, tôi trở về nhà với bố mẹ nhưng điều tôi nhận được là sự chào đón lạnh nhạt. Tồi tệ hơn nữa khi mẹ lấy quần áo mới mà bà đã mua cho tôi để mặc cho em gái. Tôi dần nhận ra rằng mình đã trở nên dư thừa trong chính ngôi nhà của cha mẹ mình.
Khi tôi đủ tuổi đi làm, cha mẹ đã yêu cầu tôi đưa toàn bộ tiền lương cho họ. Tuy nhiên đến lúc tôi kết hôn, họ không cho tôi một xu nào.
Khi bắt đầu tu luyện tôi nhận ra rằng cha mẹ chỉ đơn giản đang trả cho tôi những gì tôi hẳn đã làm với họ trong một đời khác. Tâm oán hận của tôi dần phai nhạt. Khi chú của tôi hỏi liệu tôi có chăm sóc cha mẹ khi họ già đi, một cách bản năng tôi đã lắc đầu. Nhưng tôi đã tự nhắc nhở bản thân rằng tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp, tôi nên cân nhắc tới những người khác trước. Tôi quyết tâm tuân theo những nguyên lý của Đại Pháp và tôi phải đảm đương trách nhiệm chăm sóc cha mẹ mình.
Lúc đó tôi đang sống trong một căn hộ có hai phòng ngủ: một phòng dành cho tôi và phòng còn lại dành cho con trai. Cha mẹ tôi thích sống riêng. Vì thế tôi đã gợi ý họ bán căn nhà hiện tại và mua một căn nhà mới gần nơi tôi ở. Họ đã vui mừng đồng ý. Cha mẹ tôi có ba căn hộ. Hai căn hộ lớn họ dành cho em gái và em trai tôi. Căn hộ nhỏ hơn có một phòng chỉ bán được 300.000 nhân dân tệ. Nhưng căn hộ mới lại trị giá tới 700.000 đến 800.000 nhân dân tệ, vì thế tôi đã bán một căn hộ của tôi để có đủ tiền mặt mua cho cha mẹ căn hộ mới.
Việc bán căn hộ cũ của cha mẹ khá dễ dàng nhưng mua một căn mới lại rất khó. Cha mẹ tôi không bao giờ hài lòng mặc dù chúng tôi có đủ khả năng mua một căn hộ lớn hơn. Chúng tôi đã kết thúc việc tìm kiếm sau sáu tháng mà không tìm được gì. Bố chồng tôi đã cho con trai tôi căn hộ mà chúng tôi hiện đang sống. Khi con trai tôi đi học ở nước ngoài, bố mẹ tôi nằng nặc đòi chuyển vào ở trong phòng của con trai tôi. Vào kỳ nghỉ, khi con trai tôi về nhà, cháu không có chỗ để ở, vì thế cháu đã phải ở trong một nhà trọ gần nhà. Cháu phàn nàn và nói: “Mặc dù ông nội đã cho con căn hộ này nhưng con lại chẳng có nơi nào để ở.” Tôi cảm thấy buồn và hứa với con chúng tôi sẽ mua một căn hộ mới sớm nhất có thể. Cháu không nói gì cả nhưng từ đó rất hiếm khi về nhà. Bố mẹ tôi đã không bao giờ đề cập đến việc mua một căn hộ khác và đã sống ở đây hơn 10 năm.
Tôi nghĩ rằng mọi thứ sẽ kết thúc ở đây. Tôi không muốn cha mẹ lại đối xử với tôi một cách tệ bạc như ngày trước. Đầu tiên cha mẹ tôi phàn nàn rằng phòng quá nhỏ và không thoải mái. Sau đó họ nói tôi đã lừa họ và lấy tiền của họ (cha mẹ tôi đề cập đến 300.000 nhân dân tệ, tiền bán căn hộ).
Khi một người bắt đầu kêu ca phàn nàn, người còn lại sẽ lặp lại lời phàn nàn đó: Từ việc cái TV có vấn đề đến chất lượng của tủ lạnh kém. Ngay khi tôi thay một chiếc TV mới, cha mẹ tôi lại phàn nàn về nó. Tôi đã thay TV tất cả ba lần.
Ban đầu, tôi khóc và chịu đựng cách đối xử tồi tệ này của cha mẹ. Khi tôi không thể tiếp tục im lặng được nữa, tôi đã bình tĩnh giải thích với họ. Nhưng mọi việc vẫn tiếp tục diễn ra như thế, cuối cùng tôi không còn quan tâm nữa.
Cho tới một ngày mẹ tôi nói với vợ chồng em trai tôi rằng tôi đã lừa lấy tiền của bà. Em trai tôi, một người đàn ông kiệm lời, bỗng nhiên trở nên giận dữ và nói với mẹ tôi rằng: “Không phải mẹ nói căn hộ ấy thuộc về chị cả vì chị ấy chăm sóc mẹ hay sao? Hơn nữa mẹ đã cho chị hai và con mỗi người một căn hộ rồi. Mẹ đừng gây rắc rối một cách vô cớ như thế nữa.” Mẹ tôi đáp lại: “Mẹ quên.”
Sau khi em trai tôi rời đi, những dòng nước mắt và sự oán hận của tôi bùng lên. Tôi liên tục xin Sư phụ: “Xin giúp con, con không thể chịu đựng được điều này thêm nữa!” Đột nhiên tôi nhớ lại những lời Sư phụ giảng:
“Vì con người có ‘tình’, nóng giận là ‘tình’, ưng ý là ‘tình’, yêu là ‘tình’, hận cũng là ‘tình’; vui thích làm điều [nào đó] là ‘tình’, không thích làm điều [nào đó] cũng là cái ‘tình’ ấy; thấy người này hay người kia dở, yêu thích làm gì đó hoặc chẳng yêu thích làm gì đó, hết thảy đều là ‘tình’; người thường chính là vì cái ‘tình’ ấy mà sống. Như vậy làm một người luyện công, một người siêu thường, thì không thể dùng cái [đạo] lý ấy để nhận định được, cần đột phá điều này.” (Bài giảng thứ sáu, Chuyển Pháp Luân)
Tôi bị chấn động và nhẩm:
“Như vậy làm một người luyện công, một người siêu thường, thì không thể dùng cái [đạo] lý ấy để nhận định được, cần đột phá điều này.” (Bài giảng thứ sáu, Chuyển Pháp Luân)
Đột nhiên một luồng nhiệt ấm áp chảy khắp cơ thể tôi. Tôi là một học viên! Không phải tôi nên tuân theo các Pháp lý hay sao?
Tôi bình tĩnh và hướng nội. Chấp trước vào tình của tôi thực sự đã dẫn đến cách hành xử của cha mẹ tôi. Tôi luôn cảm thấy họ không công bằng. Tôi quên mọi điều mà tôi từng ngộ ra: Tôi tật đố và cảm thấy oán hận vì cha mẹ tôi thiên vị em gái hơn. Tôi không có tâm từ bi của một người tu luyện vì thế tôi đã coi thường mẹ mình.
Cha mẹ tôi luôn phàn nàn về tôi – không phải đó là vì tôi vẫn còn những chấp trước cần loại bỏ sao?
Khi tôi tự hỏi bản thân: “Tại sao cha mẹ lại luôn nói tôi đã lừa lấy tiền của họ?” Tôi nhận ra rằng có vẻ như tôi đã coi 300.000 nhân dân tệ là tiền của mình. Không phải chính chấp trước vào tiền bạc đã mang đến cho tôi rắc rối hay sao? Tôi quyết định trả lại số tiền đó cho cha mẹ.
Buổi sáng hôm sau, tôi gặp em trai và em dâu. Chúng tôi đi cùng mẹ đến ngân hàng. Tôi đã gửi số tiền vào tài khoản ngân hàng dưới tên của mẹ. Nhìn gương mặt hạnh phúc của mẹ tôi, tâm oán hận đè nặng lên tôi trong mấy chục năm qua đã tan biến ngay lập tức.
Trên đây là chút thể ngộ của tôi trong quá trình tu luyện, nếu có điểm nào không đúng, xin các đồng tu từ bi chỉ rõ!
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/12/16/396528.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/3/13/183621.html
Đăng ngày 14-04-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.