Bài viết của một đệ tử Đại Pháp tại tỉnh Hắc Long Giang, Trung Quốc Đại Lục

[MINH HUỆ 05-10-2019] Đã hơn hai tháng kể từ khi tôi hoàn thành việc chỉnh sửa và gửi các bài chia sẻ của các đồng tu cho Pháp hội Trung Quốc lần thứ 16 trên Minh Huệ Net, nhưng trải nghiệm đó vẫn rất sống động trong ký ức của tôi, tôi muốn viết xuống để chia sẻ cùng mọi người.

Nắm bắt thời gian để kịp gửi bài

Sau hơn hai tuần làm việc căng thẳng, bận rộn, với sự gia trì của Sư phụ và sự giúp đỡ của các đồng tu, cuối cùng tôi đã hoàn thành việc sắp xếp các bài chia sẻ thể ngộ tu luyện của các đồng tu cho Pháp hội Trung Quốc năm nay (Pháp hội trực tuyến thường niên dành cho các học viên ở Trung Quốc), và gửi bài tới Ban biên tập Minh Huệ vào ngày 15 tháng 9. Năm 2019, đúng vào ngày hết hạn.

Tôi quyết định cũng nộp bài chia sẻ của mình. Mặc dù tôi đã không làm tốt ba việc mà người tu luyện cần phải làm, tôi cảm thấy đây là một cơ hội để nhìn lại tình trạng tu luyện của mình trong thời kỳ Chính Pháp. Nếu không có sự bảo hộ của Sư phụ và sự dẫn dắt của Đại Pháp, tôi sẽ không thể bước tới ngày hôm nay.

Từ lần đầu đọc yêu cầu về bài chia sẻ cho tới ngày cuối cùng của hạn nộp bài, rất nhiều việc đã xảy ra khiến tôi rất khó để tĩnh tâm lại để viết bài.

Họ hàng ở quê đến thăm, một lão nhân trong gia đình có tiệc sinh nhật, Lễ hội Trung thu, chấp trước vào tình hình ở Hong Kong, và nhiều điều khác, tất cả đã cản trở tôi có thể tĩnh tâm xuống để viết bài chia sẻ kinh nghiệm của mình. Ngày nào tôi cũng cảm thấy lo lắng.

Một đồng tu đến đưa cho tôi xem bản thảo bài viết của cô ấy một vài ngày trước ngày 1 tháng 9, và hỏi liệu tôi có thể đánh máy giúp cô ấy không. Sau đó một đồng tu khác tới đưa tôi hai bản thảo và nhờ tôi sửa bài và gửi cho Minh Huệ Net.

Theo kinh nghiệm trong quá khứ, tôi biết rằng sẽ có nhiều đồng tu mang bài viết tới cho tôi, vì vậy tôi muốn hoàn thành bài chia sẻ của mình nhanh nhất có thể. Điều này càng khiến tôi lo lắng hơn.

Sáng sớm hôm sau, một đồng tu đến và nhờ tôi giúp. Vì cô ấy không biết chữ, tôi không muốn điều này ảnh hưởng tới mạch suy nghĩ của cô, nên tôi đã ghi âm lại những gì cô ấy nói sau đó viết xuống và sắp xếp lại thành một bài viết trôi chảy, mạch lạc hơn.

Từ đó trở đi, các đồng tu thay nhau đến nhờ tôi giúp sửa bài chia sẻ của họ. Một số bài đã được đánh máy nhưng cần kiểm tra và sắp xếp lại; một số bài là bản viết tay và cần đánh máy; một số đồng tu không biết viết, vì vậy tôi phải ghi âm bài chia sẻ của họ, sau đó đánh máy và sắp xếp lại. Tất cả đều khiến tôi quay cuồng.

Nếu vợ tôi hoặc bất cứ một đồng tu nào tình cờ nói chuyện với tôi, tôi sẽ coi đó là can nhiễu và thậm chí cảm thấy căng thẳng hơn. Sau đó tôi đã không giữ được tâm tính của mình và dần mất kiểm soát. Tôi cố gắng nhắc nhở bản thân mình rằng tôi là một người tu luyện đang thực hiện một nhiệm vụ rất quan trọng, để giữ vững chính niệm trong khi làm việc.

Cuối cùng tôi đã có thể viết bài chia sẻ của mình trong những ngày cuối cùng.

Việc truy cập mạng internet thời gian này rất khó. Ngay cả khi đã kết nối được thì nó cũng bị ngắt không lâu sau đó. Tôi cần có mạng internet để gửi các bài chia sẻ tới Minh Huệ Net. Vợ tôi và tôi bắt đầu phát chính niệm.

Khi kết nối mạng internet thành công, chúng tôi gửi các bài chia sẻ từng bài từng bài cho tới khi tất cả các bài viết đều được gửi thành công, và tôi dự định hoàn thành nhiệm vụ trước hạn cuối là nửa đêm ngày 15 tháng 9 năm 2019. Bài chia sẻ của tôi đúng là bài cuối cùng được gửi.

Ngay khi vừa đăng xuất khỏi máy tính, đồng hồ hẹn giờ phát chính niệm của tôi báo đúng lúc 11 giờ 55. Tôi thấy mình giống như đang vội vàng bắt một chuyến tàu, vừa mới trèo lên tàu ngay trước khi nó chuyển bánh. Đó quả là một trải nghiệm xúc động.

Nếu không có sự trợ giúp của Sư phụ, tôi đã không thể nộp toàn bộ các bài chia sẻ đúng hạn. Vợ chồng con vô cùng cảm tạ sự giúp đỡ của Sư tôn.

Lòng cảm ân của các đồng tu đối với Sư phụ khiến tôi chấn động

Các đồng tu đã đặt niềm tin ở tôi, và gửi những chia sẻ quý báu của họ cho tôi để nộp lên Minh Huệ Net. Vì tôi là người được đọc đầu tiên, tôi rất xúc động về những điều chia sẻ chân thành từ đáy lòng của các đồng tu và lòng cảm ân chân thành của họ đối với Sư phụ.

Điều đó giúp tôi thấy được sự vĩ đại của Sư phụ và sự phi thường của Đại Pháp. Thái độ của các đồng tu đối với Đại Pháp và Sư phụ thể hiện rõ ràng trong tất cả các bài chia sẻ. Sư phụ đã mang đến cuộc đời mới cho các đệ tử Đại Pháp và thậm chí gia đình của các đệ tử Đại Pháp cũng được hưởng phúc lành từ môn tu luyện.

Cuộc đàn áp tàn bạo đối với Pháp Luân Đại Pháp đã diễn ra trong rất nhiều năm, nhưng các học viên vẫn luôn kiên trì nỗ lực cứu độ chúng sinh. Trong khi đó, các học viên mới lần lượt gia nhập môn tu luyện này. Tại sao vậy? Bởi vì họ đều hiểu rằng Pháp Luân Đại Pháp hảo.

Các học viên đã trải nghiệm những cải thiện to lớn về sức khoẻ, cả về thể chất lẫn tinh thần. Trước khi tu luyện, rất nhiều người phải chịu nhiều loại bệnh tật và bế tắc trong những mâu thuẫn gia đình. Sư phụ và Đại Pháp đã dạy cho chúng ta biết về ý nghĩa của sinh mệnh, và làm thế nào để hành xử chiểu theo nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn của Đại Pháp. Chúng sinh sẽ được bảo hộ khi họ biết được chân tướng và vẻ đẹp của Đại Pháp.

Chính niệm chính hành của các đồng tu khiến tôi chấn động

Thời gian đầu của cuộc bức hại, nhiều đồng tu đã bất chấp rủi ro lên Bắc Kinh để cầm băng rôn và hô lớn “Pháp Luân Đại Pháp hảo!” Họ đã dùng mọi biện pháp để giảng chân tướng và khuyên người dân thoái khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và các tổ chức liên đới của nó. Một số đã thiết lập điểm sản xuất tài liệu để làm những tài liệu thông tin để phát cho người dân. Thậm chí các học viên lớn tuổi cũng học cách sử dụng máy tính và truy cập internet, nhờ vậy họ có thể in nhiều tài liệu cho các học viên khác sử dụng.

Các hạng mục Đại Pháp ngày càng trở nên toàn diện và vươn xa hơn. Các học viên phát các tài liệu giảng chân tướng, nói chuyện trực diện với mọi người và sử dụng điện thoại di động để giúp mọi người minh bạch chân tướng về Đại Pháp.

Các học viên bắt đầu giảng chân tướng tại các địa phương, sau đó đi tới các vùng lân cận và sau đó đi xa hơn tới những thành phố, thị trấn và thôn làng ở những vùng hẻo lánh.

Họ đã trải qua nhiều khó khăn, và tất cả đều không thể thiếu sự bảo hộ che chở của Sư phụ. Có rất nhiều điều kỳ diệu được chia sẻ bởi các học viên.

Một đồng tu tập trung chủ yếu vào việc gọi điện thoại. Cô ấy đến gặp nhóm của mình hàng tuần, đi xe máy đến địa điểm họp. Trong nhiều năm qua, cô ấy chưa bao giờ lỡ một buổi họp nào. Thỉnh thoảng khi cô ấy đến, áo khoác đã bị ướt đẫm và tay của cô đã lạnh cóng. Tuy nhiên, ai cũng thấy cô ấy hạnh phúc khi cầm trên tay danh sách những người đã đồng ý thoái đảng.

Một học viên khác thường ra ngoài buổi tối cùng các học viên khác để gọi điện thoại. Một lần, cô ấy không tìm được đồng tu nào đi cùng, và cô ấy không chắc mình có nên đi hay không. Nhưng sau đó cô ấy nghĩ: Cứu độ chúng sinh là điều mà Sư phụ đã yêu cầu các đệ tử phải làm. Nếu mình là đệ tử Đại Pháp duy nhất trong khu vực, mình có làm không?

Câu trả lời rõ ràng là có, điều đó khiến cho cô ấy có thêm chính niệm và thúc đẩy cô ấy thực hiện công việc của mình.

Để tránh bị cảnh sát phát hiện, cô ấy đi vào giữa những con hẻm nhỏ trong khi gọi điện thoại.

Một học viên đi phát tài liệu chân tướng vào buổi tối ở vùng nông thôn và làng quê hẻo lánh. Một lần cô ấy gặp phải một con chó to lớn hung dữ chặn đường mình và nghe thấy tiêng chó sói hú khiến cô rất sợ hãi. Cô ấy phải cẩn thận băng qua một cây cầu đơn trong khi dòng nước chảy xiết đang gào thét bên dưới. Mặc dù vậy, cô ấy vẫn có thể đi đến đích mà không gặp vấn đề gì, và phân phát hết toàn bộ tài liệu giảng chân tướng, sau đó về nhà.

Một học viên không thể gọi điện thoại ở một vùng núi, bởi vì điện thoại của cô ấy hết pin. Nhưng chiếc điện thoại đã đầy pin sau khi người học viên này cầu xin sự giúp đỡ của Sư phụ. Sau đó cô ấy đã có thể tiếp tục gọi điện thoại.

Một câu chuyện xúc động khác diễn ra vào mùa xuân, khi tuyết đang tan. Hai học viên đi về vùng nông thôn vào buổi tối để phân phát tài liệu. Khắp nơi bị đóng băng và có nhiều vũng bùn khiến việc đi lại trong làng khó khăn. Giầy và tay họ dính đầy bùn, nhưng khi họ làm xong việc và trở về nhà, họ phát hiện ra tất cả đều sạch sẽ và khô ráo.

Một học viên đi đến một phòng khám. Có khoảng 10 khách hàng ở đó. Cô ấy đã giảng chân tướng cho họ.

Một phụ nữ nói: “Cô thật dũng cảm. Cô không sợ tôi sẽ báo công an sao?”

“Không phải là tôi dũng cảm”, người học viên đáp, “Điều quan trọng là chị thật may mắn khi có mối tiền duyên lớn với Đại Pháp”.

Người phụ nữ cười lớn và đáp lại: “Được lắm, nói hay lắm, nói tiếp cho tôi nghe đi”. Cuối cùng, tất cả mọi người tại phòng khám đều thoái đảng và các tổ chức liên đới của nó.

Vững tin vào Sư phụ và Đại Pháp giữa cuộc bức hại và nghiệp bệnh

Một đồng tu bị cảnh sát bắt cóc vào năm 2002. Sau đó anh ấy chia sẻ những trải nghiệm ở đồn cảnh sát.

Một viên cảnh sát đặt một biên bản trên bàn và cố gắng thuyết phục anh điểm chỉ lên biên bản đó. Anh lập tức nghe thấy một âm thanh bên tai “Lao động cải tạo! Lao động cải tạo!”

Anh hiểu ra rằng đó là sự điểm hoá của Sư phụ. Anh hỏi viên cảnh sát: “Anh định làm gì với tờ biên bản này?”

“Đó chỉ là thủ tục”, viên cảnh sát đáp. Anh nói: “Vậy thì tôi không làm!”

Sau đó anh nắm chặt hai tay vào nhau và viên cảnh sát không thể tách chúng ra được. Viên cảnh sát không thể làm gì khác, cuối cùng anh ấy cầm tờ biên bản và rời đi.

Một lát sau, anh ấy quay lại với một nữ cảnh sát muốn chụp ảnh người học viên. Anh đã không phối hợp với cảnh sát và dùng chính niệm của mình khiến camera không hoạt động. Kết quả là viên cảnh sát không có được thứ họ muốn, và không thể đưa người học viên này vào trại lao động cưỡng bức.

Một câu chuyện khác về một nữ học viên bị bức hại trong trại lao động. Viên lính canh đưa cô đến văn phòng vào sáng ngày 27 tháng 10 năm 2006 và bắt cô viết một số “biên bản”. Viên lính canh nói: “Nếu cô viết theo những gì chúng tôi yêu cầu, chúng tôi sẽ để cô yên. Nếu không, cô sẽ bị biệt giam năm ngày.”

Nữ học viên đáp lại: “Tôi sẽ không làm điều đó”. Lính canh trở nên lo lắng. Cô hô lớn: “Pháp Luân Đại Pháp hảo.”

Khoảng sáu viên lính canh liền chạy về phía cô và bắt đầu đánh cô. Họ tát vào miệng cô, kéo tóc và trói cô vào một chiếc ghế sắt trong năm ngày.

Bị trói lâu như vậy thật kinh khủng. Chỉ một cử động nhẹ thôi cũng gây ra đau đớn khôn cùng.

Nhưng kề từ hôm đó trở đi, các lính canh không còn ép cô hay bất cứ một học viên nào viết các biên bản trái với ý muốn của họ.

Một lần, học viên Đường trải qua quan nghiệp bệnh. Trong khi đang học Pháp nhóm, bà đột nhiên cảm thấy choáng váng và buồn nôn. Bà phải chạy ra ngoài để nôn, sau đó còn bị tiểu tiện không kiểm soát được. Khi trở về nhà, bà cảm thấy không khỏe và phải nằm xuống nghỉ.

Khi bà thức dậy, bên ngoài trời đã tối. Bà nhờ các đồng tu phát chính niệm để loại bỏ can nhiễu. Gia đình muốn bà đi bệnh viện nhưng bà nói thân thể bà đang được tịnh hóa và mọi việc sẽ ổn.

Bà Đường đã hoàn toàn bình phục vào ngày hôm sau. Bà đã có thể ngồi dậy để phát chính niệm đúng giờ và thậm chí làm bữa sáng cho cả nhà. Gia đình bà rất kinh ngạc.

Nỗ lực hướng nội của các học viên khiến tôi chấn động

Các học viên đã nỗ lực rất nhiều trong việc hướng nội để loại bỏ các chấp trước. Nỗ lực của họ luôn đem đến những chuyển biến tích cực trong cuộc sống.

Học viên Vương đã lên kế hoạch cùng học viên Trần ra ngoài phát tài liệu giảng chân tướng. Bà Trần mang theo một số túi để đựng những tài liệu giảng chân tướng này nhưng bà Vương cảm thấy chúng quá nhỏ và nói rằng người ta có thể sẽ vứt chúng đi nếu nhìn chúng không đẹp mắt. Điều này khiến bà Trần cảm thấy buồn, bà cho rằng đó là quan niệm người thường và suy nghĩ tiêu cực.

Bà Vương cảm thấy khó chịu với câu trả lời đó và tỏ ra bực bội. Bà nghĩ: “Chị thật cứng đầu và tự cho mình là trung tâm. Chị không có những suy nghĩ tiêu cực sao?” Lúc đó, những lời giảng của Sư phụ xuất hiện trong đầu bà:

“‘tìm bên trong’ là một Pháp bảo” (Giảng Pháp tại Pháp hội quốc tế Washington DC năm 2009Giảng Pháp tại các nơi IX)

Các đồng tu cũng như những tấm gương, có thể phản chiếu các vấn đề của chúng ta. Những năm qua, bà Vương là người duy nhất quyết định họ sẽ đi đâu để giảng chân tướng cho mọi người về Đại Pháp và cũng là người đưa ra mọi quyết định. Có phải bà ấy cứng đầu và cho mình là trung tâm?

Bà Vương nhận ra mình không nên như vậy. Bà Trần cũng nói rằng về phần mình lẽ ra bà cũng không nên hành xử như vậy.

Hai người đã buông bỏ tự ngã của bản thân và tiếp tục phối hợp cùng đi phân phát tài liệu.

Kết luận

Tôi nhận thấy mình đã được thụ ích rất nhiều từ việc giúp các đồng tu sắp xếp, chỉnh sửa các bài chia sẻ của họ. Những câu chuyện của họ giống như những viên đá quý đối với tôi. Tôi thấy được những thiếu sót của bản thân thông qua kinh nghiêm tu luyện của họ và học được nhiều bài học.

Tôi sẽ tiếp tục tinh tấn học Pháp và tu luyện bản thân mình tốt hơn nữa.

Con xin cảm tạ Sư tôn.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/10/5/整理同修法会征稿的经历与感受-394203.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/11/27/180874.html

Đăng ngày 12-04-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share