Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc
[MINH HUỆ 15-02-2020] Được xác định xuất hiện đầu tiên tại thành phố Vũ Hán vào dịp Tết Nguyên đán, chủng virus mới (coronavirus) đã nhanh chóng lan rộng. Các học viên địa phương khác và tôi rất lo lắng. Tôi đã tải các thông tin về ổ dịch này và bắt đầu làm các tờ rơi. Các học viên đã sớm phân phát thông tin và quay lại để lấy thêm. Vào thời điểm này, hai trong số máy in của chúng tôi đã ngừng hoạt động. Ngay sau đó, cái thứ ba bị hỏng nốt.
Tôi đã rất lo lắng đến mức muốn khóc. Mọi người có nguy cơ tử vong và tôi phải giúp đỡ họ! Khi tôi hướng nội, tôi đã nhận ra sơ hở trong tu luyện của mình. Tôi nhận ra rằng tôi đã tức giận với bạn gái của con trai tôi. Tôi đã chỉ trich cô bé sau lưng và khiến gia đình bực bội với cô ấy. Tôi cảm thấy xấu hổ.
Vài ngày sau, con trai tôi cho biết bạn gái của cháu đã trở về nhà của cô ấy và đó là lỗi của tôi. Khi tôi hỏi lý do, con trai tôi nói rằng cuộc trò chuyện của chúng tôi đã bị theo dõi khi tôi nói chuyện với cô ấy qua điện thoại về Pháp Luân Đại Pháp. Số máy điện thoại của cô ấy đã bị ngưng hoạt động, và tất cả thông tin của cô đã bị mất. Cô ấy đã rất tức giận. Tôi biết tôi đã tu luyện không được tốt.
Vì không có máy in nào hoạt động, tôi đã phải đưa chúng đến nhà của một học viên bên ngoài thành phố để sửa chúng. Vì dịch bệnh, không có taxi, và cảnh sát thì kiểm soát mọi người đi lại qua các vùng lân cận, nên tôi đã cầu xin Sư phụ giúp đỡ.
Tôi bảo con trai thuê một chiếc ô tô riêng cho tôi. Tôi mang theo ba chiếc máy in và tài xế chở tôi đến trạm kiểm soát. Cảnh sát kiểm tra thân nhiệt của tôi và muốn ghi lại số thẻ căn cước (ID) và số điện thoại của tôi. Tôi nghĩ rằng tôi đang làm việc chân chính nhất trên thế giới và không thể bị can nhiễu. Tôi đã nhờ Sư phụ gia trì giúp tôi. Tôi cho cảnh sát biết tên và số điện thoại của tôi nhưng nói rằng tôi không có ID. Viên cảnh sát nói rằng không sao. Sau đó, một cảnh sát khác yêu cầu kiểm tra những gì tôi có trong xe. Tôi rất bình tĩnh và để cho họ xem các máy in. Cảnh sát nói tôi có thể rời đi. Tôi đã có thể dễ dàng đi qua trạm kiểm soát và đến gặp đồng tu. Tôi bảo tài xế quay về và nói sẽ gọi cho anh ấy đến đón tôi.
Ba ngày sau, máy in đã được sửa và tôi gọi cho tài xế đến đón tôi. Tôi phải đi qua trạm kiểm soát một lần nữa và tôi lại xin Sư phụ giúp tôi. Người lái xe gọi điện cho tôi và nói rằng thành phố đã bị cách ly và không ai được phép ra vào. Nhưng anh ta sẽ đợi tôi ở phía bên kia của trạm kiểm soát. Tôi hỏi một người đàn ông tôi gặp trên đường rằng liệu anh ta có thể chở giúp tôi và các máy in đến trước cổng vào thành phố được không? Anh ấy đã tìm một người lái xe ba bánh giúp tôi. Tôi rất vui và đặt máy in lên xe. Người lái xe nói rằng anh ta chỉ có thể đưa tôi đến trạm kiểm soát.
Tuy nhiên, khi chúng tôi đến trạm kiểm soát, dường như người tài xế này đã không nhìn thấy trạm, và anh ta lái xe qua đó ngay. Các nhân viên cảnh sát dường như không chú ý đến chúng tôi và cho chúng tôi đi qua. Người lái xe chở tôi suốt quãng đường đến chiếc xe riêng đang đợi tôi. Tôi đã trở về nhà một cách suôn sẻ mà không bị kiểm tra một lần nào! Tôi vô cùng biết ơn Sư phụ đã giúp tôi. Sư phụ nhìn thấy dụng tâm muốn cứu người của tôi và đã trải thảm con đường này cho tôi. Sư phụ luôn ở bên chúng ta. Chúng ta cần phải tu luyện tinh tấn và cải thiện tâm tính. Chỉ khi làm được vậy, chúng ta mới có thể cứu được nhiều người hơn.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/2/15/401225.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/2/20/183325.html
Đăng ngày 03-04-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.