Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 16-12-2019] Sư phụ Lý Hồng Chí bắt đầu truyền dạy Pháp Luân Đại Pháp vào tháng 5 năm 1992. Vài năm sau, Pháp Luân Đại Pháp đã phổ truyền tới ngôi làng nhỏ của chúng tôi, và nhiều cư dân địa phương bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Họ đã thụ ích rất nhiều từ môn tu luyện.

Tin tưởng vững chắc vào Pháp Luân Đại Pháp

Chồng tôi tên Ngọc Kiệt, năm nay 77 tuổi. Ông ấy là một bác sỹ thú y. Tôi 79 tuổi và đã nghỉ hưu. Cả hai chúng tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1997. Chúng tôi thấy từng câu trong cuốn Chuyển Pháp Luân đều có lý, và đọc sách đã trở thành một phần trong cuộc sống hàng ngày của chúng tôi. Tất cả con cái chúng tôi đều ủng hộ chúng tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Vợ chồng tôi sống một mình, nên chúng tôi không là gánh nặng cho lũ trẻ. Mặc dù chúng tôi đã gần 80 tuổi, chúng tôi đều không bị nghễnh ngãng hay mắt mờ. Chúng tôi không cần đeo kính để đọc sách. Bản thân việc này đã là phi thường.

Khi chúng tôi đi xa, chúng tôi cố gắng không ở lại nhà của những người khác để chúng tôi có thể duy trì việc học Pháp hàng ngày của mình. Nếu chúng tôi cần ở lại trong vài ngày, chúng tôi sẽ luôn nhớ giảng chân tướng về Đại Pháp cho mọi người và dán những tờ thông tin chân tướng để giúp mọi người biết về Đại Pháp bất cứ khi nào chúng tôi có thể.

Khi chồng tôi tiêm cho lợn, ông ấy vẫn khéo léo như hồi còn trẻ.

Ông ấy bị ngã xe máy vài lần, nhưng lần nào ông cũng không bị thương. Một lần, ông tới một nơi xa và bị đâm ngã bởi một cậu thanh niên trong một con hẻm. Ông ấy bị ngất đi hơn 10 phút, nhưng khi tỉnh lại, ông ấy cảm thấy khỏe. Ông ấy chỉ có một vết xước nhỏ trên tay. Tôi biết rằng Sư phụ đang bảo vệ đệ tử của Ngài, và đó là lý do tại sao chồng tôi vẫn an toàn và khỏe mạnh.

Một ngày năm 2010, mũi của tôi chảy máu ồ ạt, và có những cục máu lớn. Khi tôi bịt mũi, máu chảy ra từ miệng, và khi tôi ngậm miệng lại, máu chảy ra từ tai tôi. Khi tôi không thể kịp nhổ máu ra, nó chạy xuống bụng tôi. Máu vương khắp nơi dưới sàn. Khi đó, chị dâu đang ở chỗ chúng tôi. Chị vô cùng sợ hãi và thúc giục tôi tới bệnh viện ngay lập tức. Tôi không lo lắng và rất tỉnh táo khi mọi việc xảy ra. Tôi bị chảy máu suốt một ngày, và sau đó tất cả trở lại bình thường.

Nếu tôi không phải là một học viên Đại Pháp, việc này hẳn sẽ thành một vấn đề gì đó to tát, nhưng Sư phụ chăm sóc cho chúng ta. Tôi có niềm tin vững chắc vào Sư phụ và Đại Pháp, vì thế tôi cảm thấy hoàn toàn khỏe mạnh vào ngày hôm sau.

Khi các con tôi biết chuyện, tất cả chúng đều nói: “Đại Pháp thực sự phi thường.” Con gái tôi rất biết ơn Đại Pháp và cũng giúp chúng tôi dán các tờ giảng chân tướng.

Trả cho tôi bao nhiêu cũng được

Tôi tên là Thục Cầm, 58 tuổi. Tôi điều hành một xưởng may mặc, là và sửa quần áo. Đôi khi, tôi cũng làm dịch vụ giặt khô và may vá nhỏ khác. Với quá nhiều việc đến tay, thật không dễ để quản lý. Tôi từng nóng tính và có xu hướng phớt lờ những khách hàng thô lỗ hoặc không dễ nói chuyện.

Mọi chuyện đã thay đổi khi tôi đề cao tâm tính của mình. Tôi cảm thấy cảm thông hơn với mọi người và giúp họ bằng mọi cách có thể. Khi các khách hàng từ nhà dưỡng lão tới xin trợ giúp, tôi sẽ không tính tiền họ. Tôi cũng làm miễn phí cho những người cao niên không có nhiều tiền.

Một cụ ông đã tới vài lần và cảm thấy áy náy vì không trả tiền cho tôi. Ông ấy lục ví và đưa tôi một Nhân dân tệ. Mặc dù nó là số tiền nhỏ bé, tôi đã trân trọng nhận nó để ông ấy không cảm thấy áy náy mà không đến để được giúp đỡ.

Một số công việc rất mất thời gian, tuy nhiên mọi người trả cho tôi rất ít tiền. Tôi không để tâm tới việc đó mà nghĩ: “Mọi người có thể trả cho tôi bao nhiêu cũng được.” Tôi không còn quan tâm nhiều đến tiền bạc và lợi ích cá nhân.

Tôi cũng trở nên chu đáo hơn trong công việc của mình, nói với khách hàng những việc cần phải làm. Việc này giúp họ không phải đi lại lần nữa. Tôi luôn quan tâm đến nhu cầu của khách hàng và trở thành một người tốt hơn rất nhiều nhờ có tu luyện Đại Pháp và sự dẫn dắt của Sư phụ, Ngài đã dạy chúng ta luôn phải nghĩ cho người khác trước.

Chúng tôi chỉ muốn giúp bạn biết được sự thật để bạn được an toàn

Tên tôi là Vĩnh Hoa, một phụ nữ 70 tuổi đã nghỉ hưu. Thị trấn nhỏ chúng tôi có một hội làng vào ngày 18 tháng 4 hàng năm, là ngày sinh của Hải thần nương nương theo phong tục địa phương. Sự kiện kéo dài 3 ngày này luôn thu hút nhiều người từ các vùng lân cận tới mua sắm, thắp hương hoặc chỉ để có một thời gian vui vẻ. Thị trấn của chúng tôi tuy nhỏ, nhưng luôn đông đúc trong những ngày đó.

Đây cũng là một cơ hội tuyệt vời để nói với mọi người về Đại Pháp và cuộc bức hại. Trước mỗi mùa lễ hội, chúng tôi sẽ lên kế hoạch để tận dụng tốt sự kiện này. Đôi khi, chúng tôi thậm chí không có thời gian để ăn trước khi vội vàng đến chợ. Chúng tôi nghĩ: Nếu chúng tôi có thể cứu thêm một người, vậy thì một người sẽ ít gặp thảm họa hơn trong tương lai.

Kể từ khi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) bắt đầu bức hại Pháp Luân Công vào ngày 20 tháng 7 năm 1999, nhiều người Trung Quốc đã nghe theo tuyên truyền vu khống trên vô tuyến và trên các phương tiện truyền thông khác do nhà nước kiểm soát. Họ không biết rằng nếu họ tin vào những dối trá của ĐCSTQ và không biết chân tướng, họ sẽ trở thành nạn nhân khi đại nạn đến trong tương lai. Chúng tôi ở đây với sứ mệnh cứu những người vẫn đang trong mê. Thời gian cấp bách, chúng ta phải khẩn trương và cứu nhiều người hơn nữa.

Tôi rời khỏi nhà lúc 5 giờ sáng, gặp ai cũng giảng chân tướng về Pháp Luân Công và giúp họ tam thoái. Tôi mua thứ gì đó để ăn dọc đường, cắn vài miếng và tiếp tục giảng chân tướng. Khá nhiều người đồng ý thoái ĐCSTQ. Tôi bắt đầu trở về lúc hơn 1 giờ chiều. Tôi nhìn thấy một vài học viên cũng đang giảng chân tướng cho mọi người.

Ngay sau đó, tôi thấy một người đang tiến về phía tôi từ chỗ những học viên khác đang nói chuyện với mọi người. Lo rằng anh ấy có thể không nghe rõ chân tướng, tôi tiến tới chỗ anh ấy và cố gắng bắt chuyện. Tuy nhiên, ngay khi tôi bắt đầu, anh ấy giận dữ nói với tôi: “Cô không có gì tốt hơn để làm à? No cơm rồi rửng mỡ!” Thấy rằng anh ấy sẽ từ chối nghe bất cứ điều gì tôi nói, tôi dừng lại và rời đi.

Sau khi tôi trở về nhà, tôi nghĩ rằng mình sẽ giật quần áo bẩn trước, sau đó học Pháp. Khi tôi đang giặt quần áo, tôi cảm thấy khá đói. Tôi nhận ra rằng mình chưa ăn gì cả ngày hôm đó, vì vậy tôi ăn vài thìa cơm nguội. Trong lúc đang nhai, tôi nhớ lại điều người đàn ông đó đã nói với tôi: Cô không có gì tốt hơn để làm à? No cơm rồi rửng mỡ!

Nhưng tôi đã không ăn cả ngày. Nước mắt giàn giụa trên mặt tôi. Cứu người thật khó, tôi tự nhủ. Chúng tôi đang rất nỗ lực để cứu bạn, tuy nhiên bạn thậm chí không đánh giá cao những nỗ lực của chúng tôi. Sư phụ của chúng ta hẳn đã vô cùng vất vả để giảng Pháp cho chúng ta và cứu chúng sinh!

Mọi người nghĩ tôi đã chết, nhưng tôi vẫn sống và khỏe mạnh

Tên tôi là Thục Anh, một nữ công nhân 75 tuổi đã nghỉ hưu. Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào tháng 4 năm 1997. Trước đó, tôi đã mắc đủ loại bệnh, bao gồm chóng mặt, viêm quanh khớp, đau lưng dưới, đau đầu, thoái hóa đốt sống cổ, viêm amidan v.v… Tôi có tiếng ở nơi làm là người hay ốm.

Vào ngày mà tôi bước vào tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi đã có thể nâng được cánh tay lên. Tôi đã trải nghiệm uy lực của Pháp Luân Đại Pháp và trở nên tin tưởng vững chắc vào pháp môn. Không lâu sau, thông qua học Pháp và luyện công, tôi đã khỏi hết bệnh tật.

Những người biết tôi đã bị bệnh trong quá khứ đều nghĩ rằng sức khỏe của tôi sẽ sa sút từng ngày, và một số người thậm chí còn nghĩ rằng tôi đã qua đời lâu rồi.

Một ngày nọ tôi gặp một đồng nghiệp cũ. Cô ấy rất ngạc nhiên thấy tôi vẫn còn sống! Cô ấy không thể tin rằng tôi không những còn sống mà còn rất khỏe mạnh. Tôi kể cho cô ấy nghe tôi đã bình phục như thế nào thông qua việc tu luyện Đại Pháp. Cô ấy nói rằng cô ấy sẽ không bao giờ còn tin vào những lời dối trá của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ).

Năm ngoái, tôi đã tới một bệnh viện địa phương để thăm một người bạn. Trên đường đi, tôi thấy một người đàn ông đang đẩy mạnh xe đạp lên dốc. Tôi tới giúp ông ấy một tay, nhưng ông ấy lạnh lùng nói: “Tôi không cần cô giúp. Cô không ngừng nói từ sáng đến tối.” Tôi nhận ra rằng ông ấy đang nói tới nỗ lực của chúng tôi trong việc thuyết phục mọi người thoái ĐCSTQ. Tôi vẫn bình tĩnh và tiếp tục giúp ông ấy đẩy xe đạp.

Tôi nói: “Ông thô lỗ với tôi, nhưng tôi không để tâm và vẫn giúp ông. Những người khác sẽ không thể làm vậy, nhưng tôi là một học viên Đại Pháp. Ông không thấy những gì chúng tôi làm là vì lợi ích của ông sao?” Ông ấy lắng nghe và nghĩ điều tôi nói có lý. Tôi tiếp tục giảng chân tướng cho ông ấy, khuyến khích ông thoái ĐCTQ và ông đã thoái.

Có một phụ nữ bướng bỉnh từ chối thoái ĐCSTQ mỗi khi tôi giảng chân tướng cho bà ấy. Tôi đã không bỏ cuộc và vẫn kiên trì. Tôi cố gắng giúp bà hiểu được tầm quan trọng của việc thoái ĐCSTQ mỗi khi tôi gặp bà. Khi tôi nói với bà lần thứ 12, cuối cùng bà đã nhận ra rằng tôi thực sự muốn điều tốt nhất cho bà ấy, và bà đã đồng ý thoái ĐCSTQ.

Mẹ chồng tôi đắc Pháp ở tuổi 85

Tôi tên Thu, đã 61 tuổi. Mẹ chồng tôi hiện giờ 86 tuổi và sống cùng con trai út, em trai của chồng tôi. Vợ cậu ấy đã qua đời 17 năm trước đây. Cậu ấy làm việc trong một nhà máy tôm và bận rộn cả ngày, do vậy mẹ chồng tôi phải giúp làm mọi việc nhà quanh năm. Thời gian trôi qua, bà trở thành còng lưng và khó đi lại. Bà thậm chí không thể nhấc chân qua bậc thềm.

Sau đó, mẹ chồng tôi bị xuất huyết não và nằm viện 2 tuần. Bà không thể tự chăm sóc bản thân, do đó bà phải ở lại cùng gia đình con gái lớn. Khi gần đến năm mới, cậu út đã đưa bà lại nhà. Cậu ấy quá căng thẳng vì cậu phải làm việc vất và và đồng thời chăm sóc mẹ nên huyết áp của cậu đã lên đến 220/180.

Vợ chồng tôi tới thăm mẹ chồng tôi vào năm mới. Bà phải sử dụng một ống hút để uống nước và đi vệ sinh vào một cái bô. Khi em chồng tôi đi làm, bà phải ở nhà một mình.

Chồng tôi là con trai thứ trong gia đình, và bởi vì anh ở rể nên mẹ chồng tôi đã không cho chúng tôi thứ gì khi chúng tôi cưới. Nhưng bây giờ tôi là một học viên Đại Pháp, và tôi nên luôn quan tâm đến nhu cầu của người khác trước. Do vậy, chúng tôi quyết định đưa mẹ chồng tôi tới ở với chúng tôi để chúng tôi có thể chăm sóc bà.

Nghĩ rằng con trai út của bà không muốn bà ở lại nữa, mẹ chồng tôi đã thực sự buồn và khóc nhiều vào buổi tối. Chồng tôi nói với bà rằng chúng tôi chỉ muốn giúp đỡ. Bà nói rằng bà sẽ chỉ ở lại với chúng tôi trong nửa tháng hoặc 10 ngày. Chồng tôi nói: “Không sao. Mẹ có thể đi bất cứ lúc nào mẹ thích.”

Do đó, vào một ngày đầu tháng 5 năm 2018, em chồng tôi đã đưa mẹ tới chỗ chúng tôi. Bà mang theo một số thuốc men và thuốc nhỏ mắt. Em chồng tôi để lại 3.000 Nhân dân tệ để mua thuốc cho bà.

Bắt đầu từ ngày 13 tháng 5, tôi bật các băng ghi âm các bài giảng của Sư phụ Lý cho mẹ chồng tôi nghe. Khoảng 40 ngày sau, bà dừng uống thuốc và không dùng thuốc nhỏ mắt. Sáu mươi ngày sau, lưng còng của bà thẳng trở lại. Bà rất vui mừng và nói: “Môn tu luyện này thật tốt. Mẹ sẽ tu theo pháp môn.” Dần dần, bà đã có thể tự chăm sóc bản thân.

Một số đồng tu khích lệ mẹ chồng tôi học các bài công Pháp của Pháp Luân Đại Pháp. Ban đầu, bà chỉ có thể luyện công khi ngồi, sau đó bà cố gắng luyện bằng cách dựa vào giường. Động tác của bà cũng không chính xác. Mỗi lần bà luyện công, mồ hôi ướt đẫm quần áo, nhưng bà vẫn tiếp tục luyện. Ba ngày sau, bà nói bà có thể nghe thấy âm thanh và có thể nhìn thấy cái gì đó đang quay. Tôi nói với bà rằng tất cả những điều này là các dấu hiệu tốt. Một vài ngày sau, mẹ chồng tôi nói với tôi rằng bà có kinh nguyệt trở lại, một chút thôi. Khi tôi giúp bà đi lại, bà nói chân của bà cảm thấy như thể chúng đang bị một con dao nhỏ cứa vào. Bà cũng đổ mồ hôi rất nhiều.

Một ngày nọ, bà nói với tôi bà cảm thấy chóng mặt, và răng giả của bà rơi ra. Bà không ăn hay uống trong ba ngày. Tôi hỏi liệu bà có muốn uống thuốc hay gọi cậu út đến không. Bà nói với tôi không cần gọi cậu ấy, còn nói: “Nó sẽ không thể hiểu được.” Sau đó, bà có thể ăn trở lại và bắt đầu luyện tĩnh công cùng với tôi. Bà có thể ngồi song bàn trong 1 tiếng đồng hồ mà không thấy đau. Pháp Luân Đại Pháp thực sự tuyệt vời!

Sau đó, em chồng tôi tái hôn, và vợ mới của cậu ấy luôn giữ cho nhà của họ sạch sẽ gọn gàng. Họ tới đón mẹ chồng tôi về lại nhà của họ. Mẹ chồng tôi đi xuống cầu thang dễ dàng, và chúng tôi chỉ cần giúp bà một chút. Em chồng đã cố đưa tôi 3.000 Nhân dân tệ nhưng tôi đã không nhận tiền.

Sau đó em chồng đã nói với tôi rằng mẹ dậy lúc 3 giờ sáng để luyện công. Các cháu của bà đều nói: “Hãy để yên cho bà luyện công.”


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/12/16/397108.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/1/11/182135.html

Đăng ngày 10-03-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share