Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, còn được gọi là Pháp Luân Công, vào năm 1996, và năm nay tôi 76 tuổi.

Lớn lên trong một môi trường thù địch

Tôi sinh ra ở một thị trấn nhỏ thuộc tỉnh Hà Bắc vào những năm 1940. Gia đình chúng tôi là phú hộ, khá giàu có, gia tộc trưởng bối đều rất thiện lương. Ngày lễ Tết chúng tôi ăn gì đều cấp cho người ở ăn cái đó. Ông nội tôi thuê rất nhiều người làm việc cho gia đình chúng tôi. Ông đối xử với mọi người bằng sự kính trọng và tốt bụng.

Khi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) lên nắm quyền vào năm 1949, toàn bộ đất đai và tài sản của gia đình tôi đã bị tịch thu. Thoáng cái gia sản đều không có. Chúng tôi bị liệt vào phần tử “phú nông”, bị kỳ thị và cô lập. Sau này, chúng tôi chuyển đến sinh sống ở vùng Đông Bắc, tình huống này cũng không cải biến. Cuộc Đại cách mạng văn hóa xảy ra cũng là lúc tôi bắt đầu đi làm, và dù tôi có làm xuất sắc đến mấy thì bao giờ cũng kém một bậc. Tôi sợ nhất là lúc phải điền vào bảng kê khai, mỗi lần điền “thành phần” đều đặc biệt sợ bị người khác chứng kiến mà nhục nhã, vậy nên tôi đặc biệt tự ti, thân thể tôi cũng trở nên không tốt.

Sức khỏe của tôi bắt đầu xấu đi. Năm tôi 22 tuổi, vào một ngày tôi bỗng dưng ngã xuống đất và bất tỉnh, qua hơn một giờ mới dần dần tỉnh lại. Sau đó, tôi mắc nhiều bệnh hơn, sỏi thận, sỏi mật, đau cổ, bệnh tim, và tăng huyết áp. Tôi phải nhập viện mỗi năm, và tiêu tốn rất nhiều thuốc. Tôi đã tới bệnh viện nổi tiếng nhất Bắc Kinh, nhưng bệnh tình cũng không thuyên giảm.

Tôi nghỉ hưu năm 40 tuổi do sức khoẻ yếu. Mỗi đêm khi đi ngủ, tôi đều không chắc liệu sáng mai mình còn có thể thức dậy hay không?

Tu luyện Pháp Luân Đại Pháp

Em gái tôi đã giới thiệu Pháp Luân Đại Pháp cho tôi vào năm 1996, khi tôi 53 tuổi. Cô ấy đã dạy tôi các động tác luyện công. Chúng thật nhẹ nhàng, chậm rãi, và thanh nhã. Sau đó, em gái đã gửi cho tôi cuốn sách Chuyển Pháp Luân. Tôi bắt đầu học Pháp và luyện công hàng ngày. Tôi nhìn thấy Pháp thân của Sư phụ Lý mỗi khi tôi luyện công. Tôi minh bạch được rằng đây chính là Phật Pháp chân chính.

Sau một giai đoạn tu luyện, những thay đổi ở tôi thật đáng kinh ngạc. Tôi tràn đầy năng lượng và có thể mang những vật nặng mà không gặp trở ngại nào.

Tôi có một căn nhà rộng, cho phép tôi mở được một nhóm học Pháp. Chúng tôi có hơn 50 người học Pháp mỗi ngày. Chồng tôi luôn làm ấm căn phòng vào mùa đông trước khi mọi người đến học. Những người khác muốn giúp chúng tôi trả tiền than sưởi, nhưng tôi bảo với họ rằng Sư phụ đã cho tôi cơ hội được giúp đỡ người khác, vì thế tôi không thể lấy dù chỉ một xu của họ. Một vài người mới chỉ bắt đầu tu luyện nên đôi khi gây ra một mớ hỗn độn trong nhà tôi. Ban đầu, tôi cảm thấy khó chịu về điều đó. Nhưng em gái đã nhắc nhở tôi rằng, tôi cần mở rộng lòng mình và buông bỏ chấp trước sợ bẩn. Tôi đã có thể đối mặt với tình huống này với một tâm thái bình tĩnh hơn.

Tôi tới thăm con gái mình sau dịp Tết Nguyên đán năm 1997. Căn hộ của cháu nằm trên tầng ba, nhưng cầu thang lại đặt bên ngoài trời. Khi tôi đi xuống, tôi đã bị trượt chân trên cầu thang đóng băng và ngã từ tầng hai xuống mặt đất. Tôi bị bất tỉnh và được đưa đến bệnh viện. Cuộc kiểm tra không chỉ ra được vết xương gãy nào, nhưng tôi không thể di chuyển, và cơn đau vô cùng dữ dội.

Tôi nhớ lời giảng của Sư phụ:

“Nợ thì phải hoàn trả; do vậy trên đường tu luyện có thể phải gặp một số điều nguy hiểm. Nhưng khi gặp những sự việc loại này, chư vị sẽ không sợ hãi, cũng không để cho chư vị thật sự gặp nguy hiểm”. (Bài giảng thứ ba, Chuyển Pháp Luân)

Tôi biết tôi sẽ không gặp vấn đề gì bởi tôi là người tu luyện. Tôi đã hồi phục sau 10 ngày luyện công và học Pháp.

Tôi trở lại nhà mình vào mùa hè năm 1997. Vì căn nhà của tôi khá rộng, nên tôi đã dùng nó lưu trữ các sách Đại Pháp để cung cấp cho toàn thành phố và hai quận gần đó. Một ngày nọ, tôi nhận được ba thùng container đựng sách, mỗi thùng nặng một tấn. Tôi đã tự mang chúng tới nơi cất giữ sách. Em gái tôi đã bị sốc! Sách được xếp chồng cao lên nhau trong căn phòng. Làm thế nào mà tôi có thể làm được việc đó? Tôi biết Sư phụ đã giúp tôi.

Đến Bắc Kinh chứng thực Pháp

Các quan chức của chính quyền cộng sản bắt đầu điều tra các học viên ở điểm luyện công. Bắt đầu từ ngày 20 tháng 7 năm 1999, các học viên đã bị bắt giữ. Chúng tôi đã tới Bắc Kinh để thỉnh nguyện quyền được tập Pháp Luân Đại Pháp. Em gái, tôi và một số học viên đã đến một huyện gần đó để bắt xe buýt tới Thiên Tân và chuyển sang một chuyến khác để tới Bắc Kinh.

Ngay sau khi chúng tôi đi, mẹ tôi 75 tuổi đã gọi điện cho tôi, để báo rằng nhà chúng tôi đã bị lục soát, và cảnh sát đang tìm kiếm tôi. Tôi quyết định sẽ ở lại Bắc Kinh.

Chúng tôi đều mang theo một nguyện vọng mạnh mẽ muốn nhanh chóng kết thúc cuộc bức hại này. Lúc đó, Tổng Thư ký Liên Hợp Quốc đang có chuyến thăm tới Bắc Kinh. Chúng tôi đã chuẩn bị một số tài liệu về Pháp Luân Đại Pháp và lên kế hoạch phân phát chúng cho ngài Thư ký. Nhưng chúng tôi đã không thành công.

Hai học viên và tôi đã tới Văn phòng Kháng cáo quốc gia vào tháng 1 năm 2000. Ngay khi nhân viên ở đó phát hiện ra chúng tôi là học viên Pháp Luân Đại Pháp, họ yêu cầu chúng tôi điền vào một mẫu đơn. Sau khi chúng tôi điền xong, họ đưa chúng tôi tới đồn cảnh sát, và sau đó chuyển chúng tôi tới một trại giam. Một trong những học viên mà chúng tôi gặp tại đồn cảnh sát sau đó đã bị bức hại tới chết.

Trại giam có rất đông người. Phòng tắm chỉ như một cái lỗ trên mặt đất, nằm ở góc phòng, rất bẩn thỉu. Nếu không tu luyện Pháp Luân Công, tôi nghĩ mình không thể chịu đựng được chuyện này.

Trong số 17 người cùng một phòng giam, thì có đến 14 người là học viên Pháp Luân Đại Pháp. Khi các lính canh phát hiện chúng tôi luyện công, chúng tôi bị đưa đến một nơi khác trong trại giam, và bị còng tay trong hai ngày. Một học viên đã cho chúng tôi ăn và giúp chúng tôi đi vệ sinh.

Tôi mang theo người một cuốn Hồng Ngâm khi bị đưa tới trại giam. Mọi người đang bị lục soát khi chúng tôi đến, nhưng một lính canh đã cho tôi qua khi tới lượt tôi. Tôi đã có thể giữ lại cuốn sách của mình. Tôi học Pháp và ghi nhớ Pháp cùng với các đồng tu. Pháp đã gia trì chính niệm cho tôi. Và tôi được thả một tháng sau đó.

Buông bỏ chấp trước sợ hãi và phân phát tài liệu Đại Pháp

Tôi đã mua một căn nhà trong thành phố gần nơi con gái tôi sống vào năm 2003. Chúng tôi thuê một số công nhân xây dựng để tu sửa lại ngôi nhà, việc này mất ba tháng để hoàn thành. Tôi biết đây là một công việc nặng nhọc, vì thế tôi đã nấu ăn cho họ. Họ rất cảm động và nói với tôi rằng chưa có ai từng quan tâm đến họ như tôi đã làm. Tôi nói với họ về Pháp Luân Đại Pháp và cuộc bức hại. Tôi cũng thuyết phục họ thoái xuất khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó. Tất cả họ đều đồng ý. Tôi đã giành được lòng tin của họ bằng thiện tâm và sự chân thành của mình.

Một ngày nọ, một đồng tu đưa tôi bảy cuốn tài liệu Đại Pháp để phân phát. Tôi đã đi ra ngoài hơn hai giờ đồng hồ và không phát được cuốn nào. Tôi cảm thấy có ai đó đang theo dõi tôi bất kể tôi ở đâu. Miệng tôi khô khốc và chân tôi thì bước run rẩy.

Tôi học Pháp cả ngày tiếp theo và ra ngoài vào đêm thứ hai. Tôi dành thêm ba giờ nữa và vẫn trở về nhà với những tờ tài liệu. Khi tôi ra ngoài vào lần thứ ba, tôi trông thấy một chiếc xe cảnh sát ở trước cửa nhà mình. Tôi quá sợ hãi và quay đi ngay lập tức. Tôi nhận ra rằng nếu tôi không học Pháp tốt, tôi sẽ gặp vấn đề về tâm tính.

Khi tôi đọc Tinh Tấn Yếu Chỉ, mỗi một từ đều phát ánh vàng kim. Tôi biết Sư phụ đang khích lệ mình. Tôi cần phải theo kịp tiến trình Chính Pháp và vượt qua nỗi sợ hãi của bản thân.

Ban đầu, tâm trí tôi vẫn còn bất ổn, vì thế tôi đã cầu xin Sư phụ gia trì chính niệm cho mình. Dần dần, tôi có thể ra ngoài mà không còn cảm thấy sợ hãi nữa. Tôi liên tục nhắc nhở bản thân duy trì chính niệm, và mọi thứ trở nên thuận lợi hơn và ít bị can nhiễu hơn. Tôi cảm thấy mỗi bước đi của mình khi tôi đi ra ngoài đều có Sư phụ ở bên.

Những câu chuyện tu luyện thần kỳ

Hồi đó, tôi từng dùng một bì thư để cất các tài liệu. Khi tôi đang phát tài liệu thì bầu trời bị bao phủ bởi mây đen, và một cơn giông chuẩn bị ập đến. Tôi đã cầu xin Sư phụ giúp tôi bảo vệ các tờ tài liệu. Hoá ra mọi nơi đều mưa như trút nước chỉ trừ nơi tôi đang phát tài liệu! Con xin tạ ơn Sư phụ!

Có một lần tôi bị lạc đường sau khi phát xong tài liệu vào khoảng 11 giờ đêm. Tôi không mang theo tiền mặt trong người. Tôi đã cầu xin Sư phụ giúp tôi tìm đường về nhà. Tôi bước đi tiếp và khi tôi ngẩng đầu lên, tôi đã về tới nhà của mình!

Một lần khác, tôi đã bị một đặc vụ cao lớn mặc thường phục theo dõi. Tôi nghĩ: “Anh không thể theo kịp tôi”. Quả thực, anh ta đã không thể bắt kịp tôi!

(Còn tiếp)

(Bài chia sẻ được trình bày tại Pháp hội chia sẻ kinh nghiệm tu luyện Pháp Luân Đại Pháp Trung Quốc trực tuyến lần thứ 16 trên Minh Huệ Net).


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/11/7/395499.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/11/15/180728.html

Đăng ngày 27-02-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share