Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc

[MINH HUỆ 05-11-2019] Con xin kính chào Sư phụ tôn kính! Xin chào các bạn đồng tu!

Tôi năm nay 80 tuổi và tôi đã tu luyện Pháp Luân Công được 24 năm. Tôi không thể bày tỏ hết được lòng cảm ân sâu sắc và sự tôn kính của tôi đối với Sư phụ Lý, nhưng tôi muốn thưa cùng Sư phụ và chia sẻ với các đồng tu kinh nghiệm tu luyện của bản thân tôi trong những năm qua.

Việc tôi khỏi bệnh khiến tôi nổi tiếng trong làng. Tôi bị bệnh thoát vị đĩa đệm khi tôi 51 tuổi. Chân tôi đau đến nỗi không thể đi lại, và tôi gần như bị bại liệt. Con trai tôi đã phải cõng tôi trên lưng đến nhiều bệnh viện, nhưng không nơi nào có thể chữa khỏi cho tôi. Tôi đã nằm trên giường và khóc mỗi ngày. Em gái tôi sống ở thành phố đã nhờ chồng mình chở tôi đến nhà cô ấy để chăm sóc vào tháng 10 năm 1995.

Cô ấy nói Pháp Luân Công có thể làm điều kỳ diệu là chữa lành các bệnh tật. Họ muốn tôi thử tập và xem các video bài giảng Pháp của Sư phụ. Em gái tôi nói có thể luyện tập tại nhà một học viên ở tầng hai. Tôi thì e ngại việc tôi không thể nào lên đó được. Em tôi nói không vấn đề gì cả, vì thế tôi nói “Được rồi, chị sẽ đi”.

Tôi có thể đứng lên ngay lập tức khi tôi nói câu đó. Khi chúng tôi đến đó, hai học viên đã giúp đưa tôi lên tầng hai. Ngày hôm sau, tôi không thể di chuyển lưng của mình. Cháu tôi cõng tôi ra ghế sofa, và người tôi bắt đầu run lẩy bẩy mà không dừng lại được. Khi em tôi đi làm về thấy tôi như vậy, cô ấy nói “Đừng sợ”. Tôi nói “Chị chắc không đi xem được video bài giảng tối nay rồi”.

“Được chứ, chị làm được, miễn là chị muốn đi”, cô ấy nói.

“Được, vậy chị sẽ đến”, tôi nói.

Tôi cảm thấy ai đó đang ép gì đó vào tôi, trong khi em gái tôi nấu bữa tối. Sau đó, cơn run rẩy ngưng hẳn và tôi có thể cử động lưng trở lại.

Em gái tôi vô cùng bất ngờ khi tôi tự ngồi dậy ra khỏi giường. Sau khi tôi kể với cô ấy chuyện gì đã xảy ra, cả hai chúng tôi đều thấy vui mừng. Em tôi nói “Thật kỳ diệu! Sư phụ nhìn thấy mong muốn tu luyện của chị. Ngài đang chăm sóc chị đó”. Em gái tôi cùng người bạn đã trợ giúp đưa tôi lên tầng xem video bài giảng sau bữa tối. Tối đó, trong lúc nửa mơ nửa tỉnh, tôi nhìn thấy một người đàn ông mặc đồ đen nói rằng: “Cô đã cố gắng rất nhiều để học Đại Pháp. Cô đúng là một người tu luyện”.

Tôi kể cho em gái tôi việc đó và cô ấy nói “Đó là Pháp thân của Sư phụ động viên chị đấy”.

Vào đêm thứ ba, sau khi xem bài giảng xong, tôi bắt đầu nôn mửa. Sự việc này cứ lặp đi lặp lại cả đêm. Đó là một mớ hỗn độn màu đỏ, trông thật ghê rợn.

“Sư phụ đang thanh lọc cơ thể cho chị”, em gái tôi nói.

Cơ thể tôi đã hoàn toàn được thanh lọc sau khi tôi xem tất cả chín bài giảng của Sư phụ. Hai đêm cuối, tôi đã có thể tự đi đến điểm luyện công mà không cần hỗ trợ. Cho đến giờ tôi vẫn xúc động khi nghĩ lại quãng thời gian đó.

Tôi đã có thể tự ra khỏi xe và leo cầu thang khi về nhà. Nhìn thấy người mà gần như bị bại liệt trong 5 năm trời lại có thể tự đi vào nhà liền khiến gia đình tôi kinh ngạc. Tôi nói với họ rằng đó là do tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và đó là Sư phụ đã chữa lành cho tôi. Họ đều rất cảm kích. Tin tức về sự lành bệnh kỳ diệu của tôi đã lan truyền khắp xóm làng.

Nói cho mọi người biết chân tướng về Đại Pháp

Tôi rất biết ơn Sư phụ và muốn giúp nhiều người hơn cũng tu luyện Đại Pháp. Tôi kể cho bất kỳ ai tôi gặp về chuyện đã xảy ra với bản thân. Tôi nói cho họ biết rằng Đại Pháp đã chữa lành bệnh tật và giúp người ta trở nên tốt hơn. Tôi giục mọi người tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Khi ngày một nhiều người đến tập hơn, chúng tôi đã quyết định tổ chức một điểm luyện công ngay tại làng mình.

Tôi đến nói chuyện với trưởng làng và hỏi mượn một toà nhà trống. Trông thấy tôi đã biến đổi ra sao và biết được Đại Pháp tuyệt vời thế nào, ông ấy đã thu xếp một ngôi nhà cho chúng tôi. Tôi sửa chữa nó một chút và dọn sạch từ trong ra đến ngoài. Các học viên đến để luyện công vào buổi sáng và học Pháp vào buổi tối. Nhóm học Pháp của chúng tôi thường có khoảng 70 người học ở đó. Các học viên ở các làng lân cận cũng đến học cùng.

Tôi mang nước đến đó mỗi sáng để lau sạch chỗ học. Phòng vệ sinh thì cần được dọn kỹ vì nhiều người cùng dùng chung. Nhiều học viên mới có nhiều câu hỏi, tôi kiên nhẫn trả lời họ và giúp họ điều chỉnh động tác. Tôi chưa từng được đi học nên không biết chữ, và vì chúng tôi đều là nông dân không biết chữ nên việc học Pháp cũng gặp nhiều khó khăn. Tôi tìm thấy một học viên là giáo viên trung học. Anh ấy đọc Chuyển Pháp Luân thành tiếng trước để chúng tôi có thể đọc theo và dò từng chữ.

Cách này rất hữu ích khi phần lớn chúng tôi không biết chữ. Đôi khi tất cả các học viên trong các làng lân cận cùng tập hợp đến làng chúng tôi để học cùng nhau.

Tôi gom các bữa trưa mà họ mang đến và hâm nóng giúp họ. Tâm tính của chúng tôi đềcao lên sau khi tu luyện cùng nhau. Chúng tôi dọn sạch đường trục chính vào mùa đông khi trời đổ tuyết. Một quan chức ở làng kế bên đến chơi làng chúng tôi, thấy vậy bèn nói: “Sao lại có người dọn tuyết trong làng như vậy?”

Khi tôi nói với ông ấy rằng chúng tôi là học viên Pháp Luân Đại Pháp và chúng tôi tình nguyện làm như vậy, ông ấy đã nói “Pháp Luân Đại Pháp quả thật tuyệt vời!” Chúng tôi thường đi đến các làng khác để hồng Pháp. Chúng tôi cũng luyện công gần các siêu thị và tổ chức cho mọi người xem các bài giảng Pháp của Sư phụ.

Một học viên có quê ở cách làng chúng tôi 20 dặm, và cô ấy nói muốn hồng Pháp ở đó. Tôi tìm thấy một học viên biết đọc, và thế là cả ba chúng tôi đến đó. Tôi sắp xếp để sách Đại Pháp được gửi đến đó và hướng dẫn mọi người luyện công khi có người cần. Chúng tôi đều vui mừng và kiên định hồng Pháp, cho dù có xa đến đâu cũng không thành vấn đề.

Điểm luyện công được duy trì suốt 20 năm qua

Phe cánh Giang Trạch Dân đã bắt đầu bức hại Pháp Luân Đại Pháp vào tháng 7 năm 1999, và điểm luyện công ở làng chúng tôi bị ép buộc phải ngừng lại. Nhiều học viên ngần ngại, và nhiều người đã buông xuôi. Sau đó, chúng tôi đã có thể đọc trang web Minh Huệ, và vài người cho rằng chúng ta cần tìm lại các học viên chủ chốt và động viên họ quay trở lại tu luyện. Tôi đã liên hệ với những ai còn tu luyện và thiết lập một điểm luyện công ở nhà mình. Các học viên ở làng kế bên cũng đến tham gia.

Chúng tôi đã cùng nhau đi suốt 20 năm qua mà không gặp bất cứ trở ngại nào. Tôi chưa từng được đi học, vì thế tôi không thể tự đọc hoặc học Pháp. Điều này làm tôi lo lắng, nên tôi nhờ một học viên biết đọc giúp tôi. Tôi chỉ từng chữ và đọc thầm theo anh ấy. Dần dần tôi đã có thể tự đọc Chuyển Pháp Luân. Giờ tôi có thể đọc các sách Đại Pháp khác. Đây là điều không thể tưởng tượng được đối với một người ở lứa tuổi như tôi mà lại có thể đọc được lưu loát nếu không nhờ vào Đại Pháp. Là Sư phụ đã khai mở trí huệ cho tôi.

Cách đây hai năm, có một học viên tìm tôi nói dì của cô ấy bị liệt dây thần kinh mặt. Cô ấy muốn dì mình đến nhà tôi để tôi hướng dẫn luyện công. Chúng tôi học Pháp cùng nhau trong hai tháng trước khi cô ấy lành bệnh. Một học viên tại làng lân cận đã không tìm được nhóm học Pháp tại nơi đó, vì thế cô ấy tham gia cùng chúng tôi. Ban đầu, cô thường phạm lỗi khi đọc sách.

Tất cả chúng tôi đều kiên nhẫn chỉnh cho cô ấy và giúp cô đề cao tâm tính. Giờ thì cô ấy có thể đọc Pháp rất tốt. Một học viên ở nhóm chúng tôi đột nhiên nói rằng sẽ không đến nữa. Tôi cố hết sức để thuyết phục cô ấy tiếp tục đến, nhưng cô ấy quyết từ chối.

Tôi đã hát các bài do đệ tử Đại Pháp sáng tác cho cô ấy nghe. Trước đây, chúng tôi thường hát cùng nhau và thấy vô cùng hạnh phúc, nhưng lần này thì cô ấy đã bịt tai lại và không muốn nghe. Tôi khóc khi thấy cô ấy hành động như vậy, và rồi cô ấy cũng khóc. Chúng tôi ôm nhau và nước mắt cứ thể rơi xuống.

Có lẽ cô ấy đã cảm động trước sự nhẫn nại của tôi và tiêu trừ các can nhiễu của cựu thế lực. Cô ấy đã đồng ý tiếp tục đến học Pháp. Chúng tôi học Pháp cùng nhau, cùng phát tài liệu thông tin Đại Pháp, và nói cho mọi người sự thật về Đại Pháp ở chợ. Chúng tôi vẫn làm thế cho đến bây giờ.

Các học viên đều nói rằng trường năng lượng ở nhà tôi rất tốt. Họ thấy hoà ái và thân thiện khi đến đây học Pháp. Giống như Sư phụ giảng:

“Trường luyện công của chúng tôi là tốt hơn cả so với các trường luyện công của các công pháp khác; chỉ cần chư vị đến luyện công tại trường này, thì cũng tốt hơn nhiều so với điều [trị] bệnh của chư vị. Các Pháp thân của tôi ngồi thành một vòng tròn, trên không úp trên trường luyện công có Pháp Luân lớn, [và] Pháp thân lớn ở trên nắp trông coi trường này. Trường này không phải là một trường bình thường, không phải là một trường luyện công bình thường, mà là một trường tu luyện. Chúng ta có rất nhiều người có công năng đã thấy được trường này của Pháp Luân Đại Pháp chúng tôi, che phủ bằng ánh sáng đỏ, toàn là màu đỏ”. (Bài giảng thứ ba, Chuyển Pháp Luân)

Con xin cảm tạ sự bảo hộ của Sư phụ, điểm học Pháp của chúng con đã được giữ vững trong suốt 20 năm qua.

Làm theo những gì Sư phụ dạy

Chúng tôi thường ra ngoài dán áp phích để nhiều người biết đến sự thật về Đại Pháp kể từ sau khi cuộc đàn áp bắt đầu vào năm 1999. Một tối nọ, khi tôi đang dán áp phích lên cột đèn dọc con đường lớn thì cảnh sát nhìn thấy các tấm áp phích nên lái xe lần theo tôi. Tôi ẩn sau bụi cây, và xe cảnh sát dừng ngay trước mặt tôi. Tôi nín thở, bất động, và phát chính niệm: “Đừng để họ tìm thấy tôi”. Rồi họ đi vòng quanh một lượt rồi bỏ đi.

Sau đó, tôi hoàn thành việc dán các tấm áp phích đó. Nhiều học viên đã bị bắt khi cuộc bức hại diễn ra ở giai đoạn tệ hại nhất, và nhóm học Pháp chúng tôi đã thành lập một nhóm chuyên phát chính niệm. Các học viên ở lại nhà tôi sau khi học Pháp. Tôi thức suốt đêm và cứ mỗi tiếng đồng hồ, tôi lại đánh thức họ dậy để phát. Chúng tôi phát chính niệm cả đêm, một lượng lớn các nhân tố tà ác đã bị tiêu trừ ở các không gian khác.

Nhà tôi ở gần một chợ nông sản, nên chúng tôi đến đó để phát tài liệu chân tướng Đại Pháp trong 20 năm qua. Là một quân nhân hưu trí, em rể tôi vốn trung thành với Đảng Cộng Sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và tin vào những tuyên truyền dối trá của nó. Trước đây, tôi đã nói cho cậu ấy biết sự thật về Pháp Luân Đại Pháp, nhưng cậu ấy cứ lờ đi. Trong khi em họ tôi (vợ cậu ấy) thì bị bệnh gan và phải nhập viện vào tháng 11 vừa rồi. Bệnh của cô ấy khá nặng và tôi đã ghé thăm.

Bệnh viện cũng đã bó tay, nên thỉnh thoảng tôi đã phát chính niệm trợ giúp cô ấy. Tôi nói với em rể rằng “Em hãy bảo cô ấy niệm ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo. Chân-Thiện-Nhẫn hảo’. Rồi cô ấy sẽ khoẻ lại. Cậu cũng nên làm như thế”. Con trai tôi nói thêm: “Thật đó chú ạ. Mẹ con đã hồi phục chỉ bằng việc luyện các bài công pháp sau từng ấy năm bại liệt. Các bác sĩ đã phải chịu thua và mẹ cháu thì không tốn một viên thuốc nào trong 20 năm qua”.

Em rể tôi lắng nghe và điều mầu nhiệm đã đến. Em họ tôi dần hồi phục và đã được xuất viện.

Một tháng sau, tôi tình cờ gặp lại họ. Cô ấy bảo tôi: “Em niệm câu đấy mỗi ngày. Chồng em cũng thế. Pháp Luân Đại Pháp thực sự mầu nhiệm!”

(Bài viết trên Pháp hội Trung Quốc trực tuyến lần thứ 16)


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/11/5/395391.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/11/16/180741.html

Đăng ngày 16-02-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share