Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Hắc Long Giang, Trung Quốc

Con xin kính chào Sư phụ tôn kính!

Chào các đồng tu!

[MINH HUỆ 11-11-2019] Tôi là đệ tử Pháp Luân Đại Pháp (còn gọi là Pháp Luân Công) ở tỉnh Hắc Long Giang và đã tu luyện được 20 năm. Đây là lần đầu tiên tôi gửi bài tham gia Pháp hội Trung Quốc trên Minh Huệ Net.

Từ một kẻ phá phách trở thành học viên Đại Pháp

Tôi sống trong một thôn làng nhỏ thuộc vùng núi của tỉnh Cát Lâm. Mùa hè năm 1999, mẹ tôi đến chơi nhà tôi. Tôi thấy hàng ngày mẹ đều đọc sách và luyện công. Một hôm tôi tò mò hỏi mẹ và mẹ bảo tôi rằng đó là sách “Chuyển Pháp Luân” và mẹ tôi đang tu luyện Pháp Luân Công, là một pháp môn tu luyện của Phật gia. Tôi thích thú và tự hỏi liệu môn này có thể giúp tôi bỏ đi một số thói quen xấu hay không. Mẹ bảo tôi hãy thử xem sao.

Lúc đó, tôi có rất nhiều thói hư tật xấu: nào là hút thuốc, uống rượu, cờ bạc, quậy phá, và đánh vợ. Vì tôi dễ gây rắc rối, nên vợ tôi thường lo lắng cho tôi. Tôi biết những gì mình đang làm là sai, nhưng tôi không thể kiềm chế bản thân.

Sau khi bắt đầu đọc sách Chuyển Pháp Luân, tôi ấn tượng sâu sắc bởi các nguyên lý được giảng trong sách. Tôi tham gia nhóm học Pháp và luyện công mỗi ngày. Dần dần, tâm tính tôi được cải biến tốt hơn và đã loại bỏ được các thói quen xấu. Tôi cảm nhận xung quanh mình được bao bọc bởi một trường năng lượng hòa ái, từ bi.

Trong nhóm học Pháp của chúng tôi có người mắc bệnh tiểu đường nặng. Cô ấy hoàn toàn hồi phục sau khi tu luyện Đại Pháp chỉ trong một thời gian ngắn. Chứng kiến kỳ tích này càng khiến tôi tăng thêm tín tâm vào Đại Pháp.

Tuy nhiên, không lâu sau khi tôi bước vào tu luyện, cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp bắt đầu. Những tuyên truyền vu khống Đại Pháp tràn ngập trên các phương tiện truyền thông. Tất cả các học viên trong nhóm học Pháp của chúng tôi đều sợ hãi và từ bỏ nên tôi cảm thấy thật khó để tiếp tục tu luyện. Vợ chồng tôi đã giấu đi các sách Đại Pháp, nhưng từ thẳm sâu trong tâm, tôi không thể hoàn toàn cự tuyệt với Đại Pháp. Sau khi rời xa Đại Pháp, các thói quen xấu trước đây của tôi lại xuất hiện trở lại. Hàng ngày, tôi đều cảm thấy chán nản và bế tắc nhưng không biết phải làm gì để thay đổi tình trạng này.

Năm 2006, tôi chuyển đến một thành phố khác ở tỉnh Hắc Long Giang. Sư phụ đã an bài cho tôi gặp được các học viên địa phương và với sự giúp đỡ của họ, tôi đã quay trở lại tu luyện. Một lần nữa tôi đã loại bỏ tất cả các thói quen xấu. Mối quan hệ của tôi và vợ cải biến tốt hơn và chúng tôi chung sống hòa thuận. Tôi làm việc chăm chỉ và đối xử với mọi người bằng sự hòa ái và thiện lương.

Tôi có hai đứa con, một trai một gái. Con gái tôi có sức khỏe kém từ lúc cháu mới sinh ra, và cháu rất dễ mắc bệnh. Khi cháu lại mắc bệnh và không ngừng khóc lóc, vợ và con trai tôi quyết định đưa cháu đi khám bác sĩ. Trên đường đi, họ đã gặp một học viên, người đặt bùa hộ mệnh có dòng chữ “Pháp Luân Đại Pháp hảo” bên cạnh cháu. Cháu nín khóc ngay lập tức và ngủ thiếp đi. Thế là vợ tôi đưa hai con quay về thay vì đi gặp bác sĩ. Sau vài giờ, con gái tôi thức dậy hoàn toàn hồi phục và bắt đầu đùa nghịch.

Chứng kiến sự hồi phục thần kỳ của con gái, vợ tôi đã quyết định tu luyện Đại Pháp. Trước đây cô ấy từng mắc bệnh tim nặng và bệnh tăng sản xương, nhưng đã hồi phục sức khỏe sau khi tu luyện Đại Pháp trong vòng ba tháng.

Bước đi trên con đường Chính Pháp

Mùa đông năm 2006, học viên Minh rủ tôi đi phát tài liệu Pháp Luân Đại Pháp và giảng chân tướng với anh ấy. Tôi rất phấn khởi nhưng các học viên khác thì không vui khi nhìn thấy tôi, một người mà họ không quen biết đi cùng với họ vì lý do an toàn. Tôi cảm thấy ngượng ngùng, nhưng Minh nói anh ấy sẽ đi cùng tôi.

Trên đường đi, chúng tôi phát chính niệm để loại bỏ những can nhiễu. Thông qua thiên mục, tôi nhìn thấy Pháp Luân đang bao phủ tại địa điểm chúng tôi sẽ đến. Tôi biết Sư phụ đang khích lệ tôi.

Chúng tôi đi thành từng nhóm hai người. Khi tôi đặt cuốn tài liệu trước cửa nhà thứ nhất, tôi nhìn thấy nó phát sáng. Những người ở căn nhà đó thật may mắn khi nhận được tài liệu trân quý như vậy.

Khi chuẩn bị đặt cuốn tài liệu ở cửa nhà thứ hai, tôi nhìn thấy bên trong nhà có một con chó đang chuẩn bị sủa. Tôi nói với nó: “Ta đến đây là để cứu chủ của ngươi.” Con chó dường như hiểu được điều đó và không sủa nữa.

Trong một chuyến đi khác đến một ngôi làng, có một ngôi nhà nằm cách biệt khoảng 91 mét với tất cả ngôi nhà khác. Khi tôi sắp tiến đến nó thì một học viên khác cố ngăn tôi lại.

Tôi nói với cô ấy: “Đừng bỏ lỡ bất kỳ ngôi nhà nào.” Cô ấy nói: “Được rồi, tôi sẽ phát chính niệm cho bạn.” Khi tôi quay trở ra sau khi đặt một tờ rơi ở trước cửa nhà, đồng tu hỏi tôi người mà cô ấy nhìn thấy có hỏi tôi điều gì không. Tôi ngạc nhiên vì tôi không nhìn thấy ai cả, chỉ thấy một đống gạch. Nhưng đồng tu nói có một người đứng bên cạnh ngôi nhà. Khi tôi quay lại nhìn, đống gạch đã biến mất.

Sức mạnh của sự vô ngã

Chín người chúng tôi – gồm ba nam và sáu nữ – đi đến những vùng nông thôn để phát tài liệu Pháp Luân Đại Pháp vào tháng 7 năm 2009. Vợ tôi cũng tham gia trong đó.

Sau khi chúng tôi phát xong cho một vài ngôi làng, tôi đang trên đường về nhà để lấy thêm tài liệu thì nhìn thấy vài xe cảnh sát chạy vòng quanh các ngôi làng nơi chúng tôi vừa mới đến.

Học viên Linh nhìn tôi và nói: “Xe cảnh sát đang đến. Đi thôi.” Cô ấy leo lên xe máy của tôi và chúng tôi rời đi, nhưng một chiếc xe cảnh sát đã chặn ngang con đường phía trước. Linh nhảy xuống và chạy. Tôi bình tĩnh và vẫn chạy xe hướng về phía chiếc xe cảnh sát. Tất cả cảnh sát đều đuổi theo cô ấy mà không hề đoái hoài gì đến tôi cứ như thể tôi vô hình trong mắt họ.

Tôi dừng lại bên cạnh xe cảnh sát, tự hỏi làm cách nào để giúp Linh. Đột nhiên tôi nghe một tiếng động lớn từ bên trong chiếc xe. Một học viên khác bị nhốt bên trong và không thể hạ cửa sổ xuống. Tôi tìm một hòn đá lớn và khi chuẩn bị dùng nó để đập vỡ cửa sổ thì cửa sổ đã tự nó hạ xuống và học viên đó nhảy thoát ra ngoài. Tôi đưa cô ấy đến nơi an toàn và một học viên khác đến đưa cô ấy về nhà.

Tôi quay lại và tiếp tục tìm Linh và các học viên khác. Lúc này, tất cả điện thoại di động của chúng tôi đều tắt máy. Tôi chạy vòng quanh mà không suy nghĩ về an toàn cho bản thân hoặc lo lắng cho vợ tôi, nhưng tôi không tìm thấy ai. Một học viên gọi cho tôi vào khoảng 4 giờ chiều và bảo tôi về nhà. Sau đó, tôi được biết rằng ba học viên đã bị bắt, bao gồm cả vợ tôi.

Các nỗ lực giải cứu họ được triển khai ngay trong đêm đó. Điều phối viên lo rằng tôi sẽ bị can nhiễu bởi cái tình đối với vợ và đã đề nghị tôi không tham gia. Trở về nhà, tôi tĩnh tâm học Pháp. Tôi biết cái tình của con người sẽ không thể can nhiễu đến tôi và tôi nên tham gia vào nỗ lực giải cứu các đồng tu.

Ngày hôm sau, tôi nói chuyện với điều phối viên về những điều tôi suy nghĩ và nêu ý tưởng về việc mời giám đốc Phòng An ninh Nội địa dùng bữa tối. Cô ấy đồng ý. Vị giám đốc nhận lời mời của tôi và đưa vợ đi cùng. Hai học viên nữa cũng tham gia cùng chúng tôi.

Ngay sau khi bắt đầu nói chuyện, chúng tôi không nói vòng vo mà đi thẳng vào vấn đề. Vị giám đốc rất ngạc nhiên khi biết tôi là học viên Pháp Luân Đại Pháp. Ông ấy đồng ý rằng có đức tin là điều tốt. Chúng tôi chia sẻ các câu chuyện của chúng tôi với vợ chồng ông và nói với họ Đại Pháp tốt ra sao và tại sao chính quyền bức hại Pháp Luân Đại Pháp. Vợ ông ấy bày tỏ muốn đọc sách Chuyển Pháp Luân sau khi đã minh bạch chân tướng. Sau khi kết thúc bữa tối, vị giám đốc đã đồng ý thả các học viên.

Tất cả ba học viên đều được về nhà sau hai tuần.

Trải nghiệm uy lực của Đại Pháp

Tháng 5 năm 2009, hơn một chục học viên chúng tôi đi đến một vùng nông thôn để phát các tài liệu Pháp Luân Công. Chúng tôi đã bị báo cảnh sát và họ đã đến.

Bảy cảnh sát đuổi theo tôi cho đến khi tôi bị vấp và té ngã. Họ đứng chặn xung quanh trước khi tôi có thể đứng dậy. Ngay khi họ chuẩn bị đá tôi, tôi hét lớn: “Xin Sư phụ cứu con!” Chân của họ đứng im trong không trung, gần ngay sát mặt tôi. Sư phụ đã khiến họ bất động. Nếu không nhờ Sư phụ bảo hộ thì không biết hậu quả sẽ như thế nào.

Họ đưa tôi về đồn cảnh sát. Một học viên khác gọi điện cho tôi ngay sau khi tôi vừa vào đồn. Tôi nhanh chóng bảo anh ấy tôi đang trong đồn cảnh sát và cúp máy, nhét điện thoại vào túi. Cảnh sát ra lệnh cho tôi giao nộp điện thoại. Tôi từ chối vì có rất nhiều số điện thoại của các học viên nằm trong đó. Tôi nói: “Các anh sẽ không bao giờ lấy được nó.” Tất cả cảnh sát đều đi đến chỗ tôi và cố gắng giật lấy nó nhưng họ không thể. Họ cảm thấy khó hiểu. Sư phụ đã bảo hộ tôi lần nữa.

Sau đó, chỉ còn một cảnh sát tên Vương ở lại canh chừng tôi. Tôi nói với anh ấy chân tướng Pháp Luân Công và cuộc bức hại của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ). Và anh ấy đã thoái đảng.

Thêm hai học viên nữa bị đưa vào đồn. Vương được lệnh giám sát ba người chúng tôi. Khi tôi cần dùng nhà vệ sinh, Vương dẫn đường cho tôi. Tôi hỏi anh cái cổng có bị khóa hay không. Anh ấy nói cổng chính thì có nhưng cổng phụ thì không. Anh ấy cũng chỉ cho tôi vị trí cổng phụ.

Khi tôi quay lại, tôi để ý thấy chúng tôi đang bị giữ trong một căn phòng gần cổng phụ. Chúng tôi có thể dễ dàng nhảy ra khỏi cửa sổ và trốn thoát. Tôi bảo hai học viên còn lại hãy trốn đi. Sau đó tôi đi với Vương vào hành lang và tán gẫu với anh ấy. Chúng tôi nghe thấy tiếng sập cửa và cùng nhau mỉm cười. Năm phút sau, anh ấy ra hiệu cho tôi trốn thoát, nhưng khi tôi quay về phòng, tôi nhìn thấy học viên lớn tuổi tên Minh, vẫn còn ở đó. Ông nói ông quá mệt và bảo tôi nên trốn đi. Tôi không muốn bỏ ông ở lại và quyết định ở cùng ông. Vương bảo chúng tôi rằng ca trực của anh ấy sắp hết và chúng tôi sẽ không còn cơ hội để trốn thoát nữa. Nhưng tôi biết mọi việc đều nằm dưới sự kiểm soát của Sư phụ.

Cảnh sát Trần thay cảnh sát Vương đến giám sát chúng tôi. Tôi cũng giảng chân tướng cho cảnh sát Trần về Đại Pháp và sự tàn ác của ĐCSTQ. Tôi ngạc nhiên khi thấy anh ấy muốn nghe nhiều hơn về Phật Pháp và tu luyện. Anh ấy thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó và bảo chúng tôi “đừng trốn thoát” và đi chợp mắt một lát. Tôi hiểu và bảo Minh rằng chúng ta có thể trốn đi. Nhưng ông ấy vẫn còn khá mệt, nên tôi ở lại với ông. Khi Trần thức dậy và nhìn thấy chúng tôi vẫn còn ở đó, anh ấy lắc đầu bó tay.

Sau ca trực của Trần là đến ca trực của Trương. Anh ấy lắng nghe tôi giảng chân tướng Pháp Luân Công và đi ngủ. Khi anh ấy thức dậy vào sáng hôm sau và nhìn thấy chúng tôi vẫn còn ở đó, anh ấy nói: “Các anh không còn cơ hội để trốn thoát nữa đâu. Nhân viên của Phòng An ninh Nội địa đang đến để đưa các anh đi.”

Minh và tôi bị đưa đến trại tạm giam. Trong phòng giam, tôi bắt đầu phát chính niệm, nhưng Minh thì rất sợ. Tôi biết Sư phụ ở bên cạnh chúng tôi, nên tôi không cảm thấy sợ hãi. Khi đội trưởng phòng giam biết rằng tôi bị giam vì tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, anh ấy tỏ vẻ kính trọng.

Đêm đầu tiên, chúng tôi thức dậy luyện công. Khi luyện được giữa chừng, dây xích trên cửa phòng giam kêu leng keng, nên chúng tôi nhanh chóng đi về giường và giả vờ ngủ. Một lính canh đến và mắng chúng tôi. Tôi nhận ra mình còn tâm sợ hãi và quyết tâm sẽ làm tốt hơn vào hôm sau. Đêm hôm sau, mọi chuyện cũng xảy ra tương tự. Sau khi tôi nghe tiếng dây xích kêu, tôi mặc kệ và tiếp tục luyện các bài công pháp. Tôi nghe thấy tiếng bước chân nhưng không có gì xảy ra. Sau lần đó, tôi đều luyện công mỗi đêm.

Với sự giúp đỡ của các học viên địa phương, chúng tôi đã được thả trong vòng 15 ngày.

Tu nhẫn và tống khứ tâm tranh đấu

Tôi làm việc trong nhà máy đánh bóng sàn đá Hoa Cương vào năm 2010. Tôi thuê bốn nhân công làm việc. Họ hoàn tất công việc, nhưng khách hàng không hài lòng với độ sáng bóng và khăng khăng yêu cầu họ phải làm lại. Nếu không, anh ấy sẽ khấu trừ 4.000 nhân dân tệ trong tiền chi phí. Gần đến Tết Nguyên đán và những người lao động đó không muốn làm lại, nên tôi đề nghị họ cùng tôi chia khoản lỗ 4.000 nhân dân tệ và họ đồng ý.

Tuy nhiên, sau khi tôi quay lại sau kỳ nghỉ Tết, họ tìm tôi và yêu cầu tôi trả họ 4.000 nhân dân tệ. Tôi từ chối. Sau đó ba người trong số họ bắt đầu đánh tôi.

Tôi nhớ lại những điều Sư phụ giảng:

“Thế nào là tâm Đại Nhẫn? Đã làm người luyện công thì trước hết phải làm được ‘đả bất hoàn thủ, mạ bất hoàn khẩu’, phải Nhẫn. Nếu không, thì chư vị là người luyện công [loại] gì vậy?” (Bài giảng thứ chín, Chuyển Pháp Luân)

Là học viên Đại Pháp, tôi không đánh trả lại. Tôi chỉ đứng im. Vùng xung quanh mắt tôi bị thương và chảy máu khiến họ sợ hãi và dừng lại.

Tôi nói: “Các anh đánh vậy là đủ rồi.” Họ lưỡng lự. Tôi bảo họ: “Các anh không cần phải sợ, tôi không đánh lại bởi vì tôi là học viên Pháp Luân Đại Pháp. Nếu xong việc rồi, thì các anh nên đi đi.” Tôi cảm thấy mình thật cao lớn còn họ thì rất nhỏ.

Một người trong số họ đề nghị đưa tôi đến bệnh viện. Tôi cảm ơn anh ấy và đi về nhà anh trai. Anh tôi nổi đóa khi nhìn thấy tôi như vậy và muốn trả thù.

Tôi nói: “Nếu em mà đánh trả lại như trước đây, thì họ không phải là đối thủ của em. Bây giờ em tu luyện Đại Pháp rồi, không còn muốn đánh nhau với ai nữa.” Anh tôi nói tôi ngốc và cũng bảo tôi nên đi đến bệnh viện. Tôi nói với anh rằng tôi sẽ hồi phục sau khi tôi đọc một chương trong sách Chuyển Pháp Luân.

Anh ấy và những anh em khác của tôi rất ngờ vực điều này và họ theo dõi tôi đọc sách. Khi tôi đọc xong, máu ngừng chảy và vết bầm biến mất, vết thương hở cũng lành. Hết thảy họ đều nói: “Thật kỳ diệu.”

Giảng chân tướng cho cảnh sát đường sắt

Cách đây vài năm, tôi nhận việc ở Lhasa, Tây Tạng. Khi tôi lên tàu hỏa để đến Lhasa, hai cảnh sát đường sắt đến chỗ tôi để xác nhận số ghế ngồi và rồi ra lệnh tôi đi với họ. Trong đầu tôi chỉ có một niệm khi đi theo họ: “Tôi sẽ cứu cả hai anh.”

Đi đến toa tàu tiếp theo, họ dừng lại và bảo tôi mở hành lý. Một cảnh sát nói: “Anh vẫn còn cười được à? Để xem anh còn cười được trong bao lâu.” Họ thấy máy tính xách tay của tôi và bảo tôi mở nó. Tôi đồng ý. Người cảnh sát lớn tuổi bắt đầu kiểm tra máy tính. Người cảnh sát trẻ tuổi thì bảo tôi mở khóa điện thoại. Tôi làm theo và cậu ấy đưa điện thoại cho vị cảnh sát lớn tuổi, người hỏi tôi có còn tu luyện Pháp Luân Đại Pháp nữa hay không. Tôi nói: “Dĩ nhiên là còn rồi, môn tu luyện tốt đến thế mà.” Người cảnh sát lớn tuổi bảo người cảnh sát trẻ tuổi canh chừng tôi và bỏ đi.

Tôi bắt đầu nói chuyện với người cảnh sát trẻ tuổi: “Sao cậu lại chọn công việc này? Cậu còn rất trẻ.” Cậu ấy trả lời: “Các học viên Pháp Luân Đại Pháp đã tự thiêu chính mình.” Tôi biết là cậu ấy bị lừa bởi vụ dàn dựng tự thiêu trên Quảng trường Thiên An Môn. Tôi cầu xin Sư phụ giúp tôi loại bỏ những nhân tố tà ác đằng sau cậu ấy và cứu cậu. Tôi nói với cậu ấy sự thật về vụ tự thiêu. Cậu ấy chăm chú lắng nghe và đã minh bạch. Cậu ấy bảo tôi rằng cậu sẽ không bao giờ làm những chuyện như vậy nữa. Tôi nói cậu ấy nên ngừng công việc này. Cậu ấy đồng ý. Khi người cảnh sát lớn tuổi quay lại, cậu ấy rời đi. Tôi rất mừng khi thấy một sinh mệnh đã được cứu.

Người cảnh sát lớn tuổi bảo tôi đi theo ông ấy. Tôi vui vẻ đi theo và cầu xin Sư phụ giúp tôi cứu ông ấy. Chúng tôi dừng lại giữa các toa tàu và ông ấy nói: “Đừng có cố mà lên lớp tôi, tôi là Đảng viên lâu năm.” Tôi chỉ mỉm cười đáp lại. Ông ấy bảo tôi xóa các sách Pháp Luân Đại Pháp trên máy tính bảng và làm một đoạn phim tuyên bố từ bỏ Pháp Luân Đại Pháp thì ông ấy sẽ thả tôi ra.

Tôi bảo ông ấy: “Nếu tôi làm theo điều ông nói, thì sẽ rất tệ cho ông.” Ông ấy ngạc nhiên và hỏi tại sao. Tôi bảo ông ấy rằng Pháp Luân Đại Pháp là một môn tu luyện Phật gia và sẽ thực sự là một việc xấu nếu ông khiến một học viên đắc tội với Phật Pháp. Ông ấy sửng sốt trước những gì tôi nói và ngẫm nghĩ về nó.

Sau đó ông ấy nói: “Miễn là anh nói với tôi rằng anh sẽ từ bỏ tu luyện, thì tôi sẽ để anh đi.” Ông ấy nói tôi cứng đầu và chuẩn bị bôi nhọ Đại Pháp. Tôi ngăn ông ấy lại và nói với ông ấy nhiều hơn về Pháp Luân Đại Pháp và những điều tà ác mà ĐCSTQ đã gây ra.

Ông ấy lắng nghe chăm chú và hiểu Đảng xấu xa như thế nào. Ông ấy hỏi: “Tôi nên làm gì với anh bây giờ đây?” Tôi trả lời: “Đơn giản, hãy để tôi đi.” Ông ấy mỉm cười và thả tôi ra.

Tôi rất vui khi nhìn thấy ông ấy mỉm cười. Tôi cảm nhận được sự từ bi của Sư phụ, sự hiện diện và che chở của Sư phụ.

Hơn 20 năm tu luyện, tôi vẫn luôn có cảm giác phấn khởi này – thật tuyệt vời khi có Sư phụ.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/11/11/395393.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/11/19/180783.html

Đăng ngày 22-02-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share