Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp trẻ tuổi tại tỉnh Liêu Ninh, Trung Quốc

[MINH HUÊ 06-11-2019] Cháu 13 tuổi và cháu đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp 10 năm cùng với mẹ. Theo lời mẹ kể lại, năm cháu lên 3, cháu thường xuyên bị sốt. Tuần nào mẹ cũng đưa cháu đến bệnh viện. Kinh tế gia đình thì không được tốt. Dì cháu là một học viên, đã giới thiệu Đại Pháp cho mẹ cháu. “Pháp Luân Đại Pháp sẽ giúp chị, và con chị sẽ được phúc báo. Tu luyện là miễn phí. Sư phụ Lý sẽ bảo hộ chị.” Vì thế, mẹ cháu đã bước vào tu luyện.

Khi cháu bị sốt, mẹ sẽ mở nhạc hoặc các chương trình radio mà học viên sản xuất cho cháu nghe. Cháu thường sẽ chìm vào giấc ngủ, và khi thức dậy thì cơn sốt đã biến mất. Hàng ngày mẹ đọc Chuyển Pháp Luân, và cháu đều lắng nghe chăm chú. Từ lúc đầu cháu đã có thể ngồi song bàn và cùng phát chính niệm với mẹ. Khi cháu lớn hơn một chút, cháu cùng đọc Pháp với mẹ.

Sư phụ đã tịnh hóa thân thể của cháu khi cháu học các bài giảng. Vào mùa Đông trời lạnh, cháu thì thấy ấm. Cháu không cảm thấy lạnh ngay khi cháu chỉ mặc một chiếc sơ mi mỏng và ăn kem. Hàng xóm của cháu rất ấn tượng. Mẹ cháu nói, “Thân thể của học viên có năng lượng.” Khi cháu lên 5 tuổi, Sư phụ đã khai mở thiên mục cho cháu. Khi mẹ luyện tĩnh công, cháu thấy nhiều điểm sáng có nhiều màu sắc với kích thước to nhỏ khác nhau chung quanh mẹ. Nhìn thật kỹ, cháu thấy tất cả chúng đều là Pháp Luân. Cháu nói với mẹ, nhưng mẹ không nhìn thấy. Mẹ nói rằng Sư phụ đã mở thiên mục cho cháu. Ngạc nhiên và vui sướng, cháu nói, “Con xin cảm ơn Sư tôn.”

Trò chơi đất nặn đã giúp cháu đề cao tâm tính như thế nào

Môn học yêu thích của cháu tại trường là âm nhạc và mỹ thuật. Một ngày giáo viên mỹ thuật của cháu bảo rằng chúng cháu sẽ chơi đất nặn. Mẹ mua cho cháu một hộp và cháu đặt nó lên bàn học. Sau giờ ăn trưa cháu đi ra khỏi phòng học, một lúc sau quay lại thì chiếc hộp đã biến mất. Không ai biết là ai đã lấy nó đi.

Cháu nhờ cô giáo xem lại camera. Cô đồng ý nhưng cô đã không quay lại. Trong giờ mỹ thuật, cháu mượn bạn cùng lớp một mẩu đất nặn. Rồi có một cậu bạn khác quên đem đất nặn theo nên cháu đã chia cho cậu ấy phân nửa mẩu đất nặn mà cháu vừa mượn. Nhưng khi giáo viên nhìn thấy việc này, cô lại nghĩ rằng cháu đang chia sẻ đất nặn của cháu, cho dù trước đó cháu nói với cô rằng của cháu đã bị mất.

Cô giáo kiểm tra camera cũng thấy cháu đưa đất nặn cho một bạn trai khác, nên cô cũng nghĩ rằng cháu đang cố nói dối cô. Ngày hôm sau cô hỏi cháu. Cô không tin cháu nên đã phạt cháu đứng ngoài lớp học một giờ đồng hồ. Cháu tức giận nhưng không biết phải giải thích cho cô như thế nào. Cháu kể với cho mẹ nghe toàn bộ câu chuyện. Mẹ bảo cháu tha thứ và không nên tức giận với giáo viên. “Đó là cách xử sự của người thường,” mẹ giải thích.

Ngày hôm sau, mẹ mua 2 hộp đất nặn. Một hộp cho cháu và một hộp đưa cho giáo viên. Mẹ nói với cô giáo, “Cô hãy để hộp này trong phòng. Nếu có học sinh nào quên mang theo thì cô có thể cho chúng. Hãy yêu cầu những đứa trẻ không được lấy cắp nếu chúng quên mang đồ của chúng theo.” Cô giáo rất cảm kích.

Nếu không phải là học viên Đại Pháp, cháu và mẹ không xử lý xung đột theo cách này. Chúng cháu đã hành xử như những người tu luyện. Tạ ơn Sư tôn!

Thanh lý tâm sợ hãi

Càng trưởng thành, chính niệm của cháu càng mạnh mẽ. Một ngày, lưng của cháu bị chấn thương khi cháu học thể dục. Nó thực sự đau đớn. Ngay lập tức cháu nói, “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân–Thiện–Nhẫn hảo!” Cơn đau lập tức biến mất, nhưng giáo viên đã buộc cháu phải về nhà.

Trong lúc ngồi chờ mẹ rước ở phòng khách của nhà trường, cháu thấy một mảnh giấy trên bàn bảo vệ. Đó là một bài nói đã được duyệt cho buổi nói chuyện vào tuần sau. Tuy nhiên, nội dung bài nói là tấn công Đại Pháp bằng những hoang ngôn của ĐCSTQ. Cháu muốn ngay lập tức xé bỏ tờ giấy, nhưng người bảo vệ đang ở đó.

Sư phụ chắc hẳn đã nhìn thấy tâm của cháu và đã tạo ra cơ hội cho cháu. Người bảo vệ đứng dậy và đi vào phòng tắm. Cháu xé mảnh giấy ra làm đôi và dùng những tài liệu khác để trên bàn để che hai mảnh giấy đó lại. Sau khi cháu làm xong thì mẹ đến. Người bảo vệ cũng quay lại. Ông ấy chào mẹ cháu và không để ý gì đến chiếc bàn của ông ấy.

Ngày hôm sau, người bảo vệ thông báo với học sinh rằng ai đã ghé văn phòng của ông ấy vào hôm trước thì hãy đến gặp ông ấy. Ông ấy phát hiện ra bài nói bị hỏng. Ông ấy bảo chúng cháu ở lại và xem lại camera.

Camera được gắn dưới sàn, và cháu không thấy nó khi xé mảnh giấy. Trên video, chúng cháu thấy một đôi giày Nike cạnh bàn làm việc. Vào ngày hôm đó, cháu là người duy nhất mang giày Nike, nên họ tin rằng đó chính là cháu. Khi đó đang là giờ học nên họ để cháu đi.

Cháu kể cho mẹ nghe. Mẹ nói, “Nếu họ hỏi con lần nữa, con hãy giảng chân tướng.” Cháu đồng ý.

Ba ngày sau, họ dẫn cháu lên phòng bảo vệ. Hai cảnh sát đang ở đó chờ cháu. Họ hỏi rằng có phải cháu đã xé bài nói đó không và cháu đáp rằng đúng. Cảnh sát phỏng vấn bạn cùng lớp với cháu, hỏi rằng sau giờ học cháu làm gì và cháu thường nói về điều gì. Họ phân công một Sỹ quan mặc thường phục theo dõi cháu.

Cháu phát hiện người Sỹ quan mặc thường phục này, nên cháu đi đường vòng để vê nhà. Ở nhà, cháu và mẹ cùng phát chính niệm. Cháu liên tục nhẩm bài thơ của Sư phụ,

Nhĩ hữu phạ-Tha tựu trảo

Niệm nhất chính-Ác tựu khoa

Tạm diễn nghĩa:

Các vị mà sợ, nó sẽ bắt bớ

Niệm hễ chính, tà ác sẽ sụp

(Phạ xá – Hồng Ngâm II)

Kết nối với các học viên trẻ khác

Mẹ cháu làm món tráng miệng rất ngon. Mẹ đã mang một vài hộp đến trường cháu, và mọi người đều thích. Một vài người bạn cùng lớp đã mua món tráng miệng của cháu. Cháu kiếm được một số tiền. Cháu viết, “Pháp Luân Đại Pháp hảo” và thông tin giảng chân tướng lên những tờ tiền đó.

Cháu để ý thấy có một người bạn hàng ngày đều dùng những tờ tiền giống cháu. Một ngày nọ cháu hỏi cậu ấy những từ trên tờ tiền đó có nghĩa là gì. Cậu ấy nói cho cháu nghe về Đại Pháp. Cháu nói, “Ồ cậu giảng chân tướng thật tốt, đồng tu!” Cậu ấy ngạc nhiên, “Ôi cậu cũng là học viên ư?” Cháu đáp, “Vâng!” Cả hai chúng cháu đều rất hạnh phúc.

Cậu ấy sau đó bảo cho cháu biết một bạn cùng lớp khác cũng là học viên. Cháu rất ngạc nhiên. Cả ba chúng cháu đều học chung lớp sáu năm, nhưng cháu không biết về điều này. Cháu rất vui mừng. Từ đó mỗi cuối tuần chúng cháu cùng học với nhau.

Sau đó, chúng cháu có một bạn mới chuyển đến. Chúng cháu nhận ra rằng cô ấy cũng là học viên vì cô ấy cũng dùng những tờ tiền có thông điệp về Đại Pháp.

Bạn thân của cháu không tu luyện, nhưng cháu thường nói với cậu ấy về Pháp Luân Đại Pháp. Cháu giúp cậu ấy thoái Đội. Cậu ấy có vấn đề về mắt, đặc biệt là khi đi ra gió. Có lần cháu dẫn cậu ấy về nhà chơi, và mẹ cháu bảo cậu ấy rằng, “Nếu cháu thường xuyên nói, ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo; Chân – Thiện – Nhẫn hảo,’ mắt của cháu sẽ đỡ hơn.” Cậu ấy hứa sẽ thực hiện.

Chủ nhật sau đó, cậu ấy đến nhà cháu chơi. Đó là một ngày đầy gió, nhưng cậu ấy không bị chảy nước mắt nữa! Cậu ấy nói, “Nói ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo thật là hữu hiệu! Cháu không còn chảy nước mắt nữa.’”

Cậu ấy đã chứng kiến uy lực của Đại Pháp và biết chân tướng.

Bố đã giúp tôi thoát khỏi chứng nghiện chơi game

Cháu nghiện chơi game và thường xuyên lén mẹ để chơi. Cháu học hành chểnh mảng và điểm số tụt giảm. Mọi ý nghĩ của cháu đều là về game. Mọi câu chuyện cháu nói với các bạn đều là về game. Trong lớp cháu là người nghiện game nặng nhất. Thậm chí cháu rất vui vì cháu luôn luôn thắng. Thỉnh thoảng cháu nói với mẹ rằng cháu phải đến nhà bạn để học, nhưng kỳ thực là cháu đến đó để chơi game. Kết quả là khi học Pháp, cháu không bao giờ thực sự thanh tĩnh.

Tâm trí cháu tràn đầy những cảnh chém giết trong game. Cháu không còn nghĩ về tu luyện nữa. Mẹ nhiều lần cảnh báo về việc game thao túng cháu, nhưng cháu không thể dừng lại được.

Việc này kéo dài cho đến tháng Giêng năm ngoái. Một ngày nọ sau khi ăn tối, bố mẹ nói chuyện cùng nhau và bố hỏi cháu liệu cháu còn chơi game không. Cháu đáp rằng có. Bố hỏi liệu cháu có thể ngừng chơi không. Cháu đáp rằng không. Khi bố hỏi vì sao, cháu nói rằng cháu đã bị nghiện rồi và không thể bỏ nó được. Bố nói, “Bố khâm phục con vì đã dũng cảm và thành thật nói cho bố nghe việc này.” Sau một lúc, bố nói, “Còn bây giờ là thỏa thuận. Nếu con ngừng chơi game thì bố sẽ ngừng hút thuốc. Nếu con thấy bố hút thuốc, con có thể chơi game.” Mẹ bổ sung, “Đó là việc tốt. Con trai, con đồng ý không?” Cháu mỉm cười đồng ý. Cháu biết rằng chơi game thì xấu. Thật tuyệt nếu chúng cháu có thể bỏ được thói quen xấu. Đây là việc lợi cả đôi đàng.

Vì thế cháu đã ngừng chơi game và bố cháu ngừng hút thuốc. Mẹ khen ngợi cháu đã làm một việc tốt. Điểm số của cháu cải thiện, và bố cháu thì không còn ho nữa.

Mẹ và cháu thường đề nghị bố cháu tu luyện cùng chúng cháu mỗi khi bố cháu bị bệnh. Bố luôn nói không. Mặc dù bố thấy những thay đổi tích cực của chúng cháu, đặc biệt là từ mẹ, và bố biết Đại Pháp là tốt, nhưng bố vẫn sợ bức hại.

Một ngày, bố cháu gặp một học viên đã hơn 70 tuổi và trông ông trẻ hơn bố, tràn đầy năng lượng và gương mặt không có nếp nhăn. Ông kể cho bố nghe một vài câu chuyện tu luyện. Bố kể lại với mẹ. Mẹ nói, “Bây giờ anh đã tin vào uy lực của tu luyện chưa?” Bố nói rằng bố muốn tu luyện với chúng cháu và hỏi nhiều câu hỏi về tu luyện.

Cháu và mẹ rất vui. Bố nói rằng bố đọc khôg tốt vì có vấn đề về mắt và bố hỏi rằng bố có thể nghe các bài giảng của Sư phụ được không. Mẹ nói rằng mẹ có sách, băng tiếng và băng hình. “Miễn là anh muốn tu luyện, em có mọi thứ.” Mẹ nói.

Tháng 5 năm 2019, bố chính thức bước vào tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Hiện nay, cả gia đình cháu đều tu luyện và rất hạnh phúc.

Con xin tạ ơn Sư tôn!

Hợp thập!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/11/6/395386.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/11/14/180716.html

Đăng ngày 28-01-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share