Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 06-11-2019] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1998. Từ những lời giảng Pháp của Sư phụ, tôi hiểu được rằng chúng ta đã được Sư phụ Lý Hồng Chí (người sáng lập) lựa chọn. Chúng ta có sứ mệnh hỗ trợ Sư phụ trong việc cứu độ chúng sinh. Trong hai thập kỷ qua, dưới sự bảo hộ từ bi của Sư phụ Lý, tôi đã từng bước trưởng thành và thay đổi từ một người sống ích kỷ trở nên vị tha. Dưới đây là câu chuyện của tôi.

Tìm kiếm ý nghĩa của cuộc sống

Khi tôi còn rất nhỏ, hàng xóm nhìn tôi bằng ánh mắt thương hại. Vào những năm 1980, khi tôi tám tuổi, mẹ tôi đã bị đầu độc đến chết bởi các lãnh đạo hàng đầu của đơn vị làm việc của cha tôi. Cha tôi đã đi đến Bắc Kinh để đòi lại công lý cho mẹ tôi. Việc khởi kiện mất rất nhiều thời gian và vô cùng khó khăn. Ở Bắc Kinh, chúng tôi đã xin ăn và ngủ trên đường phố. Tôi đã trải qua nhiều gian khổ. Mặc dù còn nhỏ nhưng tôi thường tự hỏi: “Tại sao cuộc sống lại khó khăn đến vậy?”

Đơn khiếu kiện của cha tôi không được trả lời và chúng tôi trở về nhà. Một ngày, tôi nhìn thấy hai tấm biển trên đường: Bán con trai, bán con gái. Sau đó, tôi biết rằng cha tôi đã lên kế hoạch sẽ bán anh em chúng tôi. Những người hàng xóm khuyên cha tôi nên cố gắng nuôi các con của mình. Cha tôi nghĩ rằng cách duy nhất mà con cái của các gia đình nghèo có thể có một cuộc sống tốt hơn là cho đi học. Do đó, mặc dù chúng tôi rất nghèo và hầu như không có đủ thức ăn hoặc quần áo, nhưng cha tôi không bao giờ cho phép anh tôi hoặc tôi nghỉ học.

Khi tôi học cấp ba, cha tôi đã tái hôn. Gia đình tôi luôn xảy ra xung đột. Mẹ kế của tôi thường hay nghi ngờ và tranh cãi với cha tôi vì những chuyện nhỏ nhặt. Gia đình kiệt quệ. Tôi thường nhìn lên bầu trời đầy sao vào ban đêm và tự hỏi tại sao người ta sống trên đời này. Dường như cuộc sống còn đau đớn hơn cả cái chết. Tại sao người ta lại đau khổ? Tôi ước ao có một nhà thông thái sẽ từ trên trời xuống và chỉ cho tôi một lối thoát.

Không hiểu sao tôi cảm thấy rằng sự đau khổ của con người là đều đã được định trước. Tôi cảm thấy tôi khác với những người khác vì tôi có thể cảm nhận được mọi thứ. Tôi dường như đang chờ đợi một điều gì đó. Tôi muốn tìm câu trả lời cho câu hỏi của mình về lý do tại sao con người đến thế giới này.

Sau khi tôi đỗ vào trường đại học, tôi được cấp học bổng hạng nhất mỗi năm. Thành tích học tập của tôi luôn xuất sắc và tôi học một mạch đến học vị tiến sĩ. Tuy nhiên, xuyên suốt những năm học hành đó, câu hỏi ám ảnh tôi vẫn không được giải đáp. Tôi luôn ngây thơ nghĩ rằng không nên có sự gian trá và hối lộ trong lĩnh vực khoa học tự nhiên. Nhưng những gì tôi quan sát được chỉ là sự gian lận dữ liệu và cạnh tranh vì danh và lợi ích cá nhân.

Tìm kiếm câu trả lời, tôi đã đi đến một ngôi chùa, nhưng bức tượng Phật trang nghiêm ngồi im lặng và những cuốn sách kinh điển Phật giáo thì rất khó hiểu.

Một ngày vào tháng 9 năm 1998, trong một lớp học tiến sĩ, giáo viên yêu cầu mỗi chúng tôi kể một câu chuyện về bản thân mình. Một người bạn cùng lớp của tôi đã nói về Pháp Luân Công. Anh bạn đó đã khuyên chúng tôi đọc Chuyển Pháp Luân. Tôi đã có một cuốn và đọc nó.

Sư phụ giảng:

“Con người phải phản bổn quy chân, đó mới là mục đích chân chính để làm người; do vậy một cá nhân hễ muốn tu luyện, thì được [xác] nhận là Phật tính đã xuất hiện. Niệm ấy trân quý nhất, vì vị ấy muốn phản bổn quy chân, muốn từ tầng của người thường mà nhảy ra”. (Bài giảng thứ nhất, Chuyển Pháp Luân)

Ngay khi đọc nó, tôi như được truyền cảm hứng và nhận ra rằng đây là thứ mà tôi đang tìm kiếm. Tôi thật vui sướng.

Tiếp nhận nghiệp lực một cách nhẹ nhàng

Sau khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi luôn tuân theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn trong cuộc sống hàng ngày. Mỗi khi gặp khổ nạn và khó khăn trong những năm sóng gió của cuộc đàn áp, Sư phụ và Đại Pháp đã chỉ đường cho tôi. Có một vấn đề kéo dài gần hai thập kỷ. Chồng cũ của tôi và tôi là bạn học cùng trường. Một tháng sau khi chúng tôi kết hôn, tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công. Bởi vì tôi yêu cầu bản thân phải trở thành một người vợ tốt theo tiêu chuẩn Chân-Thiện-Nhẫn, nên giữa chúng tôi không có cãi vã và tranh chấp. Anh ấy nói: “Anh không thể tranh luận với em ngay cả khi anh muốn”. Tôi đã mỉm cười và nói: “Được như thế chẳng phải là tốt hay sao?

Chúng tôi đã kết hôn được gần 20 năm, nhưng chúng tôi sống xa nhau 14 năm. Khi con trai chúng tôi còn là một thiếu niên, bố của cháu đã về nhà trong những ngày nghỉ nhưng chỉ ở được vài ngày. Tôi đã phải một mình làm việc và nuôi dạy con trai của chúng tôi.

Trong những ngày đầu của cuộc hôn nhân, tôi có một điểm hóa trong một giấc mơ – cuộc hôn nhân này được sắp xếp để trả một món nợ giữa chúng tôi và cuối cùng sẽ kết thúc bằng ly hôn. Tôi đã kiệt sức vì những áp lực của cuộc sống và công việc. Sự bất bình và cảm giác oán giận của tôi trào dâng và nhanh chóng tăng lên. Tôi thường khóc mặc dù tôi vẫn nhắc nhở bản thân rằng tôi là một học viên.

Sư phụ dạy chúng ta:

“Nan Nhẫn năng Nhẫn, nan hành năng hành”. (Bài giảng thứ chín, Chuyển Pháp Luân)

Mặc dù tôi đã học Pháp, nhưng dường như đối với tôi vẫn thật khó để tôi sống theo các nguyên lý này. Tôi không thể thấy được nguyên nhân sâu xa của nghiệp lực. Tôi chỉ có thể chịu đựng một cách đau đớn. Bởi vì tôi không loại bỏ được các chấp trước của mình, cựu thế lực đã lợi dụng những sơ hở của tôi và bức hại tôi. Hàng tháng, kinh nguyệt của tôi thường kéo dài với việc mất máu nhiều, khiến tôi xanh xao và yếu ớt. Thậm chí, tôi còn đi bộ khó nhọc trong một giai đoạn thời gian.

Sư phụ giảng:

“Do đó thường hay xuất hiện vấn đề như vậy: coi những khổ [nạn] trong cuộc đời là bất công đối với mình; có nhiều người suy sụp mà rớt xuống. (Bài giảng thứ tư, Chuyển Pháp Luân)

Oán hận giống như lớp băng dày, cứng và khó bỏ. Tôi cảm thấy rất khó để thoát khỏi nó. Tôi biết rằng chỉ có Đại Pháp mới có thể giúp tôi. Vì vậy, bất cứ khi nào tôi bắt đầu cảm thấy phẫn nộ và phàn nàn, tôi sẽ nhẩm lời giảng của Sư phụ:

“Nếu ‘tình’ kia chẳng đoạn, thì chư vị không thể tu luyện được. Người ta nếu nhảy ra khỏi cái ‘tình’ này, thì không ai động đến chư vị được, tâm người thường không động đến chư vị được; thay vào đó là ‘từ bi’, vốn là điều cao thượng hơn”. (Bài giảng thứ tư, Chuyển Pháp Luân)

Tôi nhẩm Pháp cho đến khi tôi bình tĩnh lại và những lời phàn nàn của tôi không còn nữa. Dần dần, chính niệm của tôi trở nên mạnh mẽ hơn. Pháp lý của Sư phụ cũng giúp tôi hiểu rằng mối quan hệ của con người là dựa trên nghiệp lực luân báo. Tôi thường đánh giá người khác một cách hời hợt và chỉ tập trung vào những thiếu sót của họ và nỗi đau của chính mình.

Tôi đã rơi vào trạng thái này trong ba năm. Cuối cùng, Sư phụ đã giúp tôi loại bỏ hoàn toàn gốc rễ của việc khiến tôi trở nên uất hận như vậy. Cơ thể tôi ngay lập tức trở nên bình thường. Tôi đã có thể nhìn nhận người khác với lòng trắc ẩn và nhận ra rằng mọi người đều đang phải sống trong bể khổ.

Khi con trai tôi 11 tuổi, chồng tôi đề nghị ly hôn. Trước khi anh ấy đề cập đến điều đó, tôi cảm thấy rằng mối quan hệ tiền duyên của chúng tôi sắp kết thúc. Vì vậy, tôi đã không ngạc nhiên. Tuy nhiên, tôi vẫn khóc, vì cô đơn và vì sự bất công mà con trai tôi phải chịu. Sau đó, tôi đã ngộ ra rằng đây là một cơ hội tốt để loại bỏ các chấp trước của người thường trong tôi.

Tôi nhận ra các chấp trước ẩn giấu của tôi về ghen tuông, tranh đấu và danh tiếng. Tôi nhanh chóng loại bỏ chúng hết lần này đến lần khác. Sau khi thực hiện việc này trong hai tuần, toàn bộ cơ thể tôi như được thay mới. Sư phụ đã cho tôi cảm nhận được vẻ đẹp và sự kỳ diệu của từng cảnh giới khi tôi buông bỏ từng chấp trước.

Giờ đây, tôi không còn ghét bỏ hay oán giận chồng cũ mà chỉ có lòng khoan dung. Thật đáng tiếc làm sao khi người ta lạc vào cõi mê và không biết đi về đâu. Tôi đã bị chấp trước vào tình với chồng cũ của mình suốt hai thập kỷ qua. Sư phụ đã sử dụng mối quan hệ nghiệp duyên này để mở đường cho tôi tu luyện, điều này không chỉ cho phép tôi hoàn thành trả nghiệp mà còn sử dụng tình huống này để giúp tôi đề cao tâm tính và trở nên bao dung, biết nghĩ cho người khác hơn.

Ngay cả khi tôi cảm thấy vô vọng nhất, tôi chưa bao giờ cảm thấy Sư phụ rời bỏ tôi. Trong những ngày đầu của cuộc đàn áp, tôi đã có một giấc mơ trong đó tôi đã leo lên một ngọn núi. Tôi nhìn thấy một hình vuông to lớn khi tôi lên đến đỉnh núi. Một bàn tay khổng lồ rông lớn như hình vuông đang ở trước mặt tôi. Tôi cảm giác như mình được bao bọc trong sự từ bi vô hạn của Sư phụ và tôi hiểu rằng tôi giống như một đứa trẻ cần sự che chở của Sư phụ trong long bàn tay của Ngài.

(Còn tiếp)


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/11/6/395462.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/11/8/180647.html

Đăng ngày 09-02-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share