Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 07-08-2019] Vào giữa tháng 12 năm 1994, khi tôi đang sống ở thành phố Quảng Châu thì nhận được một cuộc điện thoại từ chị gái, chị nói với tôi rằng Sư phụ của pháp môn Pháp Luân Đại Pháp sẽ đến Quảng Châu để giảng Pháp và chị ấy nhờ tôi mua giúp 11 vé tham dự.

Chồng tôi chở tôi bằng xe máy đến Hiệp hội khí công Quảng Châu. Vé vào học Pháp Luân Đại Pháp được bán ở một bên cửa và vé học một môn khí công khác được bán ở phía đối diện. Tôi quan sát cả hai bên và hỏi cái nào thì tốt hơn.

Một số người nói rằng chúng khá giống nhau. Tôi đã mua 11 vé tham dự học Pháp Luân Đại Pháp cho chị gái và một vé cho chính mình.

May mắn đắc Pháp, tôi sẽ không bao giờ quên ơn cứu độ từ bi của Sư phụ

Ngày 21 tháng 12, ngày Sư phụ Lý Hồng Chí giảng Pháp tại sân vận động Quảng Châu, là một ngày tôi sẽ không bao giờ quên. Nhưng vào ngày hôm đó, trường học của tôi đã lên kế hoạch tổ chức một buổi lễ kỷ niệm, mà không ai được phép vắng mặt.

Nếu chúng tôi vắng mặt, chúng tôi sẽ không được nhận 8.000 Nhân dân tệ tiền thưởng của mình, khoản tiền này sẽ được phát trực tiếp cho mọi người. Tôi nói với chị gái tôi về điều đó, và chị ấy nói rằng: “Cái đó là tùy ở em thôi. Nó phụ thuộc vào việc em có sẵn lòng từ bỏ số tiền đó hay không. Nếu em không thể làm được, hãy đưa vé cho chị vì vẫn còn nhiều người đang đợi để có được một tấm vé”.

Mẹ chồng tôi nói rằng bà muốn thay tôi tới tham dự khoá giảng. Tôi có chút do dự, vì vậy trước khi lớp học bắt đầu, tôi đã tới sân vận động để kiểm tra. Nhìn từ cầu vượt xuống, tôi thấy nó chật ních người. Tôi nghe nói rằng có một số người đến từ nơi rất xa. Họ không có nơi nào để nghỉ nên họ chỉ ngủ ở trên sàn sân vận động. Tôi đã rất xúc động và nghĩ rằng: “Tôi không được bỏ lỡ cơ duyên nghe một bài giảng hay đến như vậy!”

Vào ngày diễn ra buổi lễ kỷ niệm ở trường, trời mưa như trút nên buổi lễ ngoài trời buộc phải hủy bỏ. Tôi đã đề nghị hiệu trưởng cho tôi được nghỉ, nhưng ông ấy không chấp nhận. Trong khi tôi đang lo lắng thì có ai đó nói rằng: “Chỉ cần làm theo điều trái tim bạn mách bảo”. Giọng nói này đã thức tỉnh tôi và tôi nghĩ: “Tôi sẽ từ bỏ khoản tiền thưởng”. Tôi đã kiên quyết rời khỏi trường. Ngày hôm sau, một trong những đồng nghiệp của tôi nói với tôi rằng toàn bộ buổi lễ đã bị hủy bỏ. Đó là một khảo nghiệm mà Sư phụ đặt ra cho tôi. Nhưng Sư phụ cũng đã giúp tôi.

Tôi nhớ rằng trong thời gian đó có rất nhiều khí công sư truyền công khác ở Quảng Châu. Vào thời điểm Sư phụ đang giảng bài, có một lớp học khí công khác diễn ra ở một sân vận động khác với nhiều người tham dự. Đây chính xác là điều mà Sư phụ đã giảng: “… [họ ở đó] chính là xem người ta tiến vào môn nào”. (Giảng Pháp tại Pháp hội Sydney)

Tôi mắc bệnh dạ dày kéo dài khiến tôi đau ốm nhiều lần trong năm. Vào ngày đầu tiên giảng Pháp, Sư phụ bắt đầu tịnh hóa cơ thể cho tôi. Tôi liên tục bài khí và các dòng khí trong cơ thể tôi được thông suốt. Tôi cảm thấy rất thoải mái. Sau khi buổi học kết thúc, tôi đã có sức khỏe tốt và cảm thấy thân thể nhẹ bẫng trên suốt quãng đường về nhà.

Mặc dù đang là giữa mùa đông vào tháng 12, nhưng tôi cảm thấy nóng đến mức không cần mặc quần áo mùa đông và hầu như không dùng đến chăn bông vào ban đêm. Bệnh đau dạ dày của tôi cũng biến mất.

Khi tôi thức dậy vào sáng hôm sau, tôi cảm thấy bị điện giật ở bất cứ nơi nào tôi chạm tay vào. Tôi cũng cảm thấy có một cái gì đó ở phía trước trán. Hai lần khi tôi đọc cuốn sách Pháp Luân Công, tôi thấy các ký tự trong cuốn sách di chuyển, và có một vầng hào quang đầy màu sắc giống như cầu vồng tỏa ra từ cuốn sách. Tôi vô cùng hạnh phúc. Tôi nghĩ rằng: “Đây quả là một cuốn sách trân quý”. Vì vậy, tôi quyết định chép tay lại cuốn sách.

Tu luyện Đại Pháp mang lại cho tôi niềm vui không thể diễn tả bằng lời. Tôi thật may mắn! Tôi vô cùng biết ơn Sư phụ và Đại Pháp.

Phản bổn quy chân và trợ Sư chính Pháp

Tôi nhớ lần đầu tiên tôi đến công viên để tìm điểm luyện công Pháp Luân Đại Pháp. Tôi trông thấy một phụ nữ lớn tuổi mang theo một chiếc đài cầm tay, vì vậy tôi đã hỏi bà ấy và hóa ra bà ấy là một phụ đạo viên Pháp Luân Đại Pháp đang trên đường đến điểm luyện công. Tôi đã giúp bà ấy cầm đài luyện công.

Không lâu sau đó, bà ấy không đến nữa, và tự nhiên tôi trở thành người tiếp quản và một phụ đạo viên tình nguyện.

Với tư cách là một phụ đạo viên, tôi phải đến điểm luyện công rất sớm mỗi ngày để bố trí biểu ngữ Pháp Luân Đại Pháp, chuẩn bị máy phát nhạc, hướng dẫn mọi người luyện các bài công pháp, tổ chức nhóm học Pháp, giúp thành lập các nhóm học Pháp tại gia, và thiết lập các điểm luyện công mới.

Thỉnh thoảng tôi đến nhóm học Pháp vào ban đêm và đi làm vào ban ngày. Nhưng tôi không bao giờ cảm thấy mệt mỏi. Thay vào đó, tôi cảm thấy tràn đầy năng lượng. Khi đó, con trai tôi vẫn còn nhỏ.

Đôi lúc tôi đưa cháu đi cùng và để cháu ngồi làm bài tập về nhà, trong khi những lần khác cháu ở nhà một mình. Khi tôi bận rộn, tôi trở về nhà rất muộn, và chồng tôi luôn phàn nàn về điều này.

Để hồng dương Đại Pháp và cứu độ chúng sinh, tôi sẵn lòng phó xuất những gì tôi có thể. Sư phụ đã dạy chúng ta sống theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn, đặc tính tối cao của vũ trụ, và tu luyện tâm tính của chúng ta và trở thành một người tốt hơn.

Tại điểm luyện công, một số người muốn trả công cho tôi, nhưng tôi không bao giờ nhận bất cứ thứ gì. Ở trường học, tôi được các học sinh ca ngợi và nhận được giải thưởng “nhà giáo tôn kính”.

Vào thời điểm đó, việc giáo viên nhận tiền từ phụ huynh là chuyện hết sức phổ biến, và tôi cũng không ngoại lệ. Tuy nhiên, sau khi bắt đầu tu luyện Đại Pháp, tôi không bao giờ nhận tiền của ai. Tôi cũng trả lại những gì tôi nhận được trước đó hoặc quyên tặng những thứ tôi không thể trả lại. Một phụ huynh đã viết cho tôi một lá thư cảm ơn và đích thân đưa con gái đến cảm ơn tôi. Cô ấy nói rằng ngày nay thật khó để tìm một giáo viên tốt như tôi.

Trong một Pháp hội giao lưu tâm đắc thể hội lớn ở thành phố chúng tôi, tôi đã chia sẻ kinh nghiệm tu luyện của mình. Sau đó, một đồng nghiệp nói với tôi rằng một trong những người quen của cô ấy đã nộp đơn xin học cho con cô ấy vào trường của chúng tôi sau khi nghe tôi chia sẻ. Cô ấy làm điều đó bởi cô ấy đã thấy trường của chúng tôi có một giáo viên tốt như vậy.

Tôi đã tu luyện được hơn 20 năm và trong suốt thời gian này, tôi không sử dụng một đồng nào của nhà trường cho các chi phí y tế. Vào thời điểm đó, nhà trường đã công bố một danh sách xếp hạng các giáo viên dựa trên chi phí y tế hàng năm và tôi luôn ở hàng cuối cùng với chi phí phát sinh bằng không.

Bởi cách hành xử của tôi thay đổi, một số học sinh của tôi cũng bắt đầu học Pháp Luân Đại Pháp.

Tôi rất may mắn vì đắc được Đại Pháp. Nếu không, tôi không biết mình sẽ trở thành một người như thế nào. Đại Pháp đã cải biến tôi và đưa tôi đi trên con đường phản bổn quy chân của mình.

Phản bức hại cứu độ chúng sinh

Vào tháng 7 năm 1999, sau khi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và Giang Trạch Dân khởi xướng cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp, tôi đã tới Bắc Kinh hai lần. Tôi bị bắt lần thứ hai và bị nhà trường đuổi việc trong một năm.

Dưới chính sách bức hại tàn bạo của Giang Trạch Dân: “Bôi nhọ thanh danh, vắt kiệt tài chính và hủy hoại thân thể”, nhà trường đã không cho tôi dạy học.

Thay vào đó, họ bắt tôi làm các công việc tầm thường và chỉ trả cho tôi 500 Nhân dân tệ mỗi tháng. Tôi đã chịu đựng áp lực rất lớn, và các học sinh của tôi quá sợ hãi để tới lớp học do tôi giảng dạy.

Để giảng chân tướng cho mọi người, tôi quyết định đến một phòng thu nhạc để dạy vào ngày nghỉ. Mặc dù tôi không kiếm được nhiều tiền, nhưng tôi có thể tiếp cận với mọi người để giảng chân tướng về Đại Pháp cho họ.

Mỗi lần tôi nhận một học sinh mới, tôi lại nói về Đại Pháp và cuộc bức hại. Một số học sinh đã thoái Đảng và các tổ chức liên đới của nó sau khi biết được chân tướng.

Ủy ban khu phố và đơn vị công tác của tôi lo sợ tôi sẽ đến Bắc Kinh để thỉnh nguyện lần nữa, vì vậy họ đã bố trí một chiếc xe taxi để đưa tôi đi làm mỗi ngày. Vào buổi chiều, một chiếc xe của trường sẽ đưa tôi về nhà và sau đó 12 người thay phiên nhau giám sát tôi.

Từ năm 1999 đến 2011, tôi đã bị giam giữ phi pháp 9 lần. Tôi bị đưa tới các lớp tẩy não, trại giam, nhà tù, v.v. Tôi được tại ngoại chờ xét xử, bị giám sát nơi cư trú và tôi đã bị kết án tù. Trong các buổi tẩy não, họ đã cố ép tôi “chuyển hóa” bằng cách đánh tôi bằng gậy và ghế kim loại, v.v., nhưng họ không thể thay đổi được ý chí kiên định tu luyện của tôi.

Dưới sự chăm sóc từ bi của Sư phụ và với sự giúp đỡ của các đồng tu, tôi bắt đầu học cách sử dụng máy tính để sản xuất tài liệu giảng chân tướng. Tôi đi phân phát tài liệu trên quy mô lớn để cứu người. Tôi đã sử dụng nhiều phương thức để tiếp cận mọi người, chẳng hạn như gửi thư và nói chuyện trực diện với họ.

Tuy nhiên, gia đình tôi đã rất lo lắng và cố gắng ngăn cản tôi. Con trai tôi dọa sẽ tự tử và chồng tôi dọa sẽ ly hôn với tôi. Ngoài ra, tôi cũng đã trải qua nghiệp bệnh nghiêm trọng. Tuy nhiên, không điều nào trong số đó có thể làm tôi động tâm.

Sư phụ đã ban cho chúng ta bộ Đại Pháp vĩ đại như vậy, đã gánh chịu biết bao khổ nạn và làm rất nhiều việc để cứu chúng ta. Tôi phải nghe theo Sư Phụ và truyền rộng chân tướng và cứu người. Tôi phải đoái hiện thệ ước và hoàn thành sứ mệnh thần thánh của mình. Trong những năm qua, tôi vẫn đang tập trung vào việc giảng chân tướng trực diện.

Quá trình giảng chân tướng cho mọi người là một quá trình tu luyện và đề cao tâm tính. Tôi đã phát hiện ra nhiều chấp trước, như tâm sợ hãi, tâm tật đố và còn nhiều hơn thế. Khi tôi nhận ra một chấp trước, tôi sẽ tập trung vào việc loại bỏ nó ngay tức khắc.

Một ngày, khi tôi đi nói chuyện với một người trong công viên, tôi đã sững sờ khi thấy khuôn mặt của anh ấy đầy vết mẩn đỏ và nổi mụn. Tôi thoáng chút do dự nhưng ngay lập tức nhận ra mình không nên phân biệt đối xử với bất kỳ ai. Tôi đã nói chuyện với anh ấy và nói cho anh biết chân tướng về Đại Pháp và cuộc bức hại.

Hóa ra anh ấy rất dễ tiếp thụ, và chúng tôi đã nói chuyện rất lâu. Tôi đưa cho anh ấy một cuốn Mục đích cuối cùng của chủ nghĩa cộng sản và anh ấy đã thoái Đảng. Nếu chỉ nhìn hình thức bề ngoài mà tôi tránh xa anh ấy, thì có lẽ anh ấy đã bị mất đi cơ hội được cứu độ.

Hiện tại tôi ra ngoài và nói chuyện với mọi người mỗi ngày, bất kể thời tiết thế nào. Mọi người đang đợi để được cứu và tôi phải cố gắng hết sức để không chậm trễ cứu người. Bây giờ tôi có thể giúp vài chục người thoái Đảng mỗi tuần, và đôi khi tôi có thể giúp được hơn 70 người thoái Đảng.

Trong kỳ nghỉ Tết Nguyên đán vừa qua, tôi đã giúp hơn 100 người thoái xuất khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó. Tôi thực sự cảm nhận được uy lực của Đại Pháp và sức mạnh của sự từ bi. Khi thiện tâm xuất hiện, bạn sẽ cảm thấy mọi người đều đáng mến và nguyện ý nói chuyện với họ. Nó khiến họ cảm thấy bạn thiện lương và trung thực, và họ sẽ dễ dàng tiếp thụ những gì bạn nói hơn. Tôi thường gặp những người cảm ơn tôi và nói với tôi rằng tôi là một người đặc biệt, tốt bụng và lạc quan.

Tôi cũng đã gặp một số người muốn cúi đầu để cảm tạ tôi.

Tôi biết vẫn còn rất nhiều việc cần phải làm và tôi vẫn còn cách xa tiêu chuẩn mà Sư phụ yêu cầu. Nhiều người đang chờ đợi để được cứu. Tôi phải loại bỏ toàn bộ chấp trước của bản thân và nỗi lo sợ bị bức hại.

Tôi tự nhủ với bản thân rằng cần phải kiên trì thực hiện các việc mà đệ tử Đại Pháp nên làm. Bằng chính niệm, tôi phải dũng mãnh tinh tấn tiến bước trên con đường thành Thần dưới sự chỉ dẫn của Sư phụ.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/8/7/390858.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/11/30/180899.html

Đăng ngày 21-02-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share