Bài viết của học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Hắc Long Giang, Trung Quốc
[MINH HUỆ] Tháng 3 năm 1999, cha mẹ đã tới thăm tôi. Mẹ tôi là người luôn muốn chửi thề, nhưng lần này bà đã để tâm đến lời nói của mình và có tinh thần tốt. Tôi cũng biết rằng cha mình đã nhiều lần cố gắng bỏ hút thuốc và uống rượu trong quá khứ, cuối cùng cũng đã thành công. Ngạc nhiên, tôi hỏi: “Cha đã uống thứ thần dược gì vậy? Cha đã hoàn toàn là con người khác!“
Mẹ tôi nói: “Cha và mẹ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Môn pháp dạy mọi người trở thành người tốt và sống theo nguyên lý Chân, Thiện và Nhẫn. Khi gặp mâu thuẫn, con nên hướng nội để tìm ra chỗ mình cần phải đề cao, luôn nghĩ đến người khác trước và bao dung hơn. Tất cả các vấn đề sức khỏe của cha, mẹ đã biến mất. Chúng ta không cần phải dùng thuốc nữa và cảm thấy thân thể thật nhẹ nhàng. Đại Pháp thật là mỹ diệu!”
Tôi đã hoài nghi, vì vậy tôi hỏi cha mình: “Đại Pháp có thực sự tuyệt vời đến thế không cha? Con có thể được chữa khỏi mà không cần dùng thuốc không?”
Ông trả lời: “Miễn là con chiểu theo các yêu cầu của Sư phụ Lý (nhà sáng lập), hướng nội và hành xử bản thân như một học viên, Sư phụ sẽ thanh lý cơ thể cho con.”
Ông lấy ra cuốn Chuyển Pháp Luân, Tinh tấn yếu chỉ và đọc một vài trang. Khi tôi đang lắng nghe, tôi phát hiện ra một mùi hương dễ chịu và cảm thấy như thể mình đang trôi bồng bềnh. Tôi rất ngạc nhiên và nói với cha tôi về cảm giác này. “Con có căn cơ tốt và có duyên tiền định với Đại Pháp,” ông nói. “Con nhất định nên tu luyện.”
Tôi đã không thể đặt các cuốn sách Đại Pháp xuống khi bắt đầu đọc. Cuối cùng tôi đã tìm thấy câu trả lời cho tất cả những câu hỏi của mình về cuộc sống. Nhân sinh quan của tôi trải qua những biến đổi to lớn. Đó thực sự là một sự tịnh hóa tâm hồn, giờ đây cuộc sống của tôi đã có mục đích. Tôi rất tiếc vì đã không bắt đầu tu luyện Đại Pháp sớm hơn.
Qua học Pháp, tôi nhận ra rằng Sư phụ đang cứu độ chúng sinh. Bất cứ ai chiểu theo yêu cầu của Đại Pháp đều có thể trở về với bản nguyên của sinh mệnh. Tôi nói với cha, mẹ rằng mình muốn tu luyện Đại Pháp và nhờ họ dạy tôi luyện công.
Đắc được cơ hội thứ hai
Tôi lớn lên ở nông thôn. Khi tôi bốn tuổi, một đám cháy bùng phát trong nhà tôi và tôi bị bỏng nặng. Bác sỹ nói rằng tôi có rất ít hy vọng sống. Cha mẹ tôi đã tuyệt vọng. May mắn thay, một người tốt đã giúp tôi. Ông đã sử dụng kem tự chế của mình bôi cho tôi, và tôi đã phục hồi một cách kỳ diệu.
Tôi là con cả trong năm người con. Tôi từng rất thích đi học và học giỏi, luôn đứng thứ nhất hoặc thứ nhì trong các kỳ thi, nhưng cha mẹ tôi không ủng hộ việc học hành của tôi. Một năm, học phí của tôi mất 4 Nhân dân tệ, và mẹ tôi đã từ chối trả tiền. Tôi đã phải bỏ học và rất giận.
Cuộc sống trở nên nhàm chán và vô nghĩa khi tôi trưởng thành. Sau khi tôi kết hôn, chồng tôi đã không giúp tôi bất kỳ việc nhà nào. Anh ấy lãng phí thời gian, ngày ngày hút thuốc, uống rượu và đánh bạc.
Tôi nghĩ rằng có con sẽ làm cho mình hạnh phúc, nhưng có hai con chỉ mang lại căng thẳng hơn. Tôi ngày càng trở nên cáu kỉnh. Tôi không kiên nhẫn dạy chúng. Nếu chúng không nghe lời, tôi chỉ biết đánh chúng.
Tôi bị đau dạ dày, lưng, đau nửa đầu, huyết áp thấp và dễ bị hoảng sợ bởi những tiếng động lớn hoặc khi ai đó nói quá to. Tôi cũng dễ bị cảm lạnh và cúm, nên tôi sợ ra khỏi nhà vào mùa Đông.
Ngay sau khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tất cả các bệnh của tôi đều biến mất và tâm của tôi được đề cao lên nhiều. Tôi không còn dễ nổi cáu. Tôi cũng không còn sợ ra ngoài vào mùa Đông. Bây giờ tôi có thể ra ngoài khi tóc vẫn còn ướt và thậm chí không bị cảm lạnh. Kể từ khi hết bệnh, tôi vui cười mỗi ngày. Hàng xóm của tôi nói rằng tôi đã hoàn toàn thay đổi từ trong ra ngoài.
Tu luyện tại nơi làm việc
Tôi bắt đầu làm việc tại một siêu thị vào tháng 11 năm 2015. Vào ngày đầu tiên đi làm, tôi đã nói với người quản lý rằng tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Vị học viên đã giới thiệu cho tôi về công việc ở đó hy vọng rằng chúng tôi có thể hợp tác để giảng chân tướng.
Ban đầu, tôi có thể giữ thái độ tích cực và nói chuyện với mọi người về Đại Pháp. Sau nhiều ngày lao động vất vả, tôi bắt đầu phàn nàn. Tôi không thể theo kịp học Pháp, luyện công và phát chính niệm. Hơn nữa, tôi phải chuẩn bị thi lấy bằng lái xe. Tôi đã bị quá tải.
Dần dần tôi bắt đầu hành xử giống một người thường hơn một học viên. Tôi đã tranh cãi hoặc tìm ra những lý do bào chữa cho mình mỗi khi người quản lý bảo tôi làm điều gì đó hoặc chỉ ra những gì tôi đã làm sai.
Một lần, người quản lý nhóm sản phẩm tươi hỏi: “Ai đã cắt những cây hẹ này? Làm sao chúng ta có thể bán chúng như thế này được đây?“
Tôi nghĩ rằng mình đang bị đối xử bất công. Vì tôi chấp vào bản sự và muốn giữ thể diện nên đã bị dùi vào. Tôi đã khóc và nói: “Ngày mai tôi sẽ nghỉ việc!”
Người quản lý cửa hàng đã nói chuyện với tôi, tôi cảm động vì lòng vị tha của cô ấy. Cô ấy là một người thường, nhưng cô ấy rất tốt và bao dung. Ngược lại, là một học viên tôi lại thiếu từ bi. Làm thế nào tôi có thể cứu được chúng sinh trong trạng thái tâm lý và hành xử như vậy? Tôi quyết định làm những gì một học viên nên làm. Tôi không nên để Sư phụ thất vọng và làm mất thanh danh của Đại Pháp.
Ngày hôm sau, tôi đã đi làm với tâm cứu người. Tôi bắt đầu bằng cách đảm bảo rằng mình đã làm tốt công việc của mình, bất kể nhiệm vụ được giao có tầm thường đi chăng nữa. Mỗi ngày, tôi làm công việc rất bẩn và mệt nhọc. Khi khách hàng hỏi, tôi luôn trả lời họ một cách dễ chịu, bất kể tôi bận như thế nào. Tôi nhiệt tình nói với họ về các sản phẩm của chúng tôi và cố gắng hết sức để đáp ứng nhu cầu của họ.
Với sự thay đổi thái độ của mình, tôi có được mối quan hệ tốt hơn với khách hàng, thậm chí họ còn khen tôi. Điều đó giúp họ dễ dàng chú ý đến những gì tôi nói sau khi tôi nói với họ về Đại Pháp.
Có lần, một người đàn ông lớn tuổi đã gây bừa bộn tại một khu vực trưng bày trong cửa hàng. Khi tôi nói với ông rằng các sản phẩm quá mong manh và ông không nên ném chúng xung quanh như thế, ông ấy đã mắng tôi. Các khách hàng khác và đồng nghiệp đều nhìn tôi.
Tôi nhớ tới Pháp của Sư phụ giảng,
“Tuy nhiên chúng tôi đã giảng rằng, là một người luyện công, thì cần làm được ‘đả bất hoàn thủ, mạ bất hoàn khẩu’, dùng tiêu chuẩn cao mà yêu cầu bản thân.” (Bài giảng thứ tư Chuyển Pháp Luân)
Tôi mỉm cười và nói với ông ấy: “Tôi xin lỗi. Đó là lỗi của tôi. Hãy để tôi giúp ông.” Ông ta tiếp tục mắng tôi khi rời đi.
Tôi nói với đồng nghiệp: “Đó là lỗi của tôi. Tôi đã không cho ông ấy thấy được sự tốt bụng.” “Nếu là tôi, nhất định tôi sẽ cãi nhau với ông ta,” người đồng nghiệp trả lời. “Chị không nói hay làm gì sai cả.”
Không bỏ lỡ bất kỳ cơ hội giảng chân tướng nào
Cửa hàng chúng tôi đã tổ chức một hội nghị khen thưởng vào cuối năm. Hơn 100 nhân viên từ các cửa hàng khác nhau đã tới tham dự. Các nhân viên được khích lệ biểu diễn trên sân khấu.
Khi hội nghị sắp kết thúc, tôi chợt nghĩ: “Có rất nhiều người ở đây! Bao nhiêu người trong số họ biết rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt? Có phải sự kiện này đã được Sư phụ an bài để tôi cứu họ hay không? Ít nhất tôi nên nói với họ ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo!’”
Tôi cầu xin Sư phụ gia trì chính niệm cho mình để cứu đồng nghiệp. Tôi đã đến gặp Tổng Giám đốc, quản lý cửa hàng và nói với họ rằng tôi muốn phát biểu vài lời trên sân khấu. Tôi nói: “Tôi sẽ nói rằng Pháp Luân Đại Pháp hảo và Chân-Thiện-Nhẫn hảo! Họ rất vui và bảo tôi hãy làm ngay đi. Tổng Giám đốc còn nói rằng tôi có thể nói bất cứ điều gì tôi muốn.
Sau khi giới thiệu và chào hỏi nhanh, tôi nói: “Tôi rất biết ơn tập đoàn siêu thị. Tôi sẽ trân trọng tình bạn mà tôi đã có ở đây. Tôi đã được tu luyện trong môi trường này. Khi mới bắt đầu làm việc ở đây, tôi chưa quen với cung cách làm việc. Nhờ có mọi người giúp đỡ, tôi đã có thể học việc một cách nhanh chóng. Tôi xin cảm ơn tất cả các bạn! Tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp và tôi sẽ cố gắng hết sức để đáp ứng yêu cầu của người tu luyện. Thưa quý vị, nếu các vị ôm giữ thiện tâm, các vị sẽ đắc phúc báo và bình an bất cứ nơi nào. Đừng quên bí mật để được phúc báo là ghi nhớ “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Thiện hảo!” Cầu mong tất cả các vị biết được chân tướng và được cứu.
Sư phụ đã giảng:
“Ngoài ra, những người mà chư vị ngẫu nhiên gặp, những người gặp trong cuộc sống, những người gặp trong công tác, [với những người ấy] chư vị cần giảng chân tướng cho họ. Ngay cả với người ở nơi thế gian này mà chư vị gặp thoáng qua không kịp nói chuyện thì chư vị cũng cần để từ bi lưu lại cho họ.” (Giảng Pháp tại Pháp hội Atlanta 2003)
Mọi người bắt đầu cổ vũ, thậm chí một số người còn đứng lên để vỗ tay. Tôi đã rất xúc động. Tôi cảm tạ Sư phụ đã ban cho tôi can đảm và trí huệ để cứu người.
Mỗi ngày làm việc tại siêu thị tôi đã ma luyện tâm tính từng chút từng chút một. Nhiều chấp trước của tôi đã bị phơi bày, chẳng hạn như tự cho mình là trung tâm, suy nghĩ quá nhiều về bản thân, không thể chịu sự chỉ trích và coi thường từ người khác. Nó thúc đẩy tôi buông bỏ nhiều dục vọng cá nhân và đẩy tôi tiến về phía trước trên con đường phản bổn quy chân của mình.
Tôi đã tu luyện Đại Pháp trong 20 năm và đã trải nghiệm nhiều điều phi thường, mỹ diệu và thù thắng. Không có sự cứu độ từ bi của Sư phụ, tôi sẽ không thể ở đây. Con xin cảm tạ Sư phụ!
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/1/2/181860.html
Đăng ngày 20-02-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.