Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 29-09-2019] Mười năm tu luyện Pháp Luân Đại Pháp của tôi đã trôi qua trong chốc lát, vì vậy tôi muốn chia sẻ những ký ức đẹp đẽ của tôi về việc tôi bắt đầu tu luyện như thế nào.

Ngay từ khi còn nhỏ, tôi luôn mơ hồ cảm thấy mình có một sứ mệnh nào đó. Tôi thích khám phá những điều mới mẻ và tìm kiếm ý nghĩa của cuộc sống. Tôi thường ngước lên nhìn bầu trời mùa hè đầy sao và chìm vào những suy nghĩ miên man.

Ý nghĩa của cuộc sống là gì? Lý do đằng sau lịch sử vĩ đại của nhân loại là gì, những câu chuyện cảm động về những con người thông thái, có đạo đức cao thượng đã giúp tẩy tịnh tâm hồn con người ra sao? Ai đã chứng kiến vô số trận chiến ly kỳ giữa thiện và ác xuyên suốt lịch sử nhân loại?

Tôi đã luôn tìm kiếm câu trả lời cho những câu hỏi trên và cố gắng trải nghiệm thật nhiều để giải được những ẩn đố đó.

Tôi đã nghiên cứu không chỉ các tác phẩm kinh điển của Nho giáo, Phật giáo và Đạo giáo, từ văn hóa truyền thống Trung Quốc, cho đến cả Kinh thánh của tôn giáo phương Tây. Tôi cũng nghiên cứu văn hóa Hy Lạp cổ đại và cả văn hóa cổ điển phương Đông cùng phương Tây hiện đại.

Tôi thậm chí đã tham dự các buổi thuyết trình và hội thảo của các học giả và chuyên gia. Tuy nhiên, dù tôi có nỗ lực và cống hiến bao nhiêu cho các nghiên cứu, tôi vẫn không tìm thấy câu trả lời cho câu hỏi của mình.

Một ngày nọ, khi đang tìm chỗ của mình trên một chuyến tàu, tôi nhìn về phía chỗ ngồi của mình thì thấy một cặp vợ chồng nông dân đang ngồi ở đó. Tôi tự nhủ, ắt hẳn họ là những người lao động nhập cư, sống xa nhà và đã phải vật lộn rất nhiều với những khó khăn. Hãy để họ ngồi chỗ của tôi. Sau đó tôi tìm thấy một góc trên tàu và ở đó qua đêm.

Sáng hôm sau, tôi thấy người ngồi đối diện đôi vợ chồng xuống tàu, nên tôi chuyển đến ngồi chỗ đó. Hai vợ chồng nhìn thấy vé của tôi và kêu lên, “Chúng tôi đã phân vân đây là chỗ ngồi của ai. Khi xem hành lý đóng gói trên tàu, thì không thấy có bất kỳ chỗ nào còn trống. Hóa ra anh đã nhường chỗ cho chúng tôi!”

Họ cảm ơn tôi rối rít, và những hành khách xung quanh cũng nhìn tôi với ánh mắt ngưỡng mộ. Tôi nói: “Không có gì đâu. Tôi biết anh chị đã làm việc rất chăm chỉ và anh chị xứng đáng được nghỉ ngơi”.

Chúng tôi bắt đầu trò chuyện. Cặp vợ chồng này nói với tôi rất nhiều điều về quê hương của họ. Sau đó, họ mô tả một người phụ nữ hàng xóm từng có điều tiếng xấu, nhưng đã hoàn toàn thay đổi thành một người tốt sau khi tập Pháp Luân Đại Pháp. Người phụ nữ này đã sửa đổi mọi hành vi xấu của mình và trở nên rất thân thiện và tốt bụng.

Những lời nói chất phác của cặp vợ chồng họ dường như rất bình thường, nhưng chúng đã khiến cuộc đời tôi thay đổi. Những gì họ kể với tôi đã giúp tôi tìm ra chân lý thiêng liêng nhất của vũ trụ!

Cho đến hôm nay, tôi vẫn vô cùng biết ơn họ. Cũng như những người bình thường khác, họ đã chứng kiến sự kỳ diệu và tốt lành của Đại Pháp, bất chấp những tuyên truyền dối trá của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) về Pháp Luân Công. Hành động tử tế của họ đã mở ra cho chính họ một con đường tương lai tươi sáng và tốt đẹp!

Đối với bản thân tôi, nếu tôi không nhường chỗ ngồi của mình, tôi sẽ không được nói chuyện với họ hoặc có thể sau này mới đắc Pháp. Chính một niệm tốt bụng đã đưa tôi qua cánh cửa thiên đường dẫn đến sự thật. Những suy nghĩ lương thiện có thể mang đến những điều kỳ diệu bất ngờ, và trải nghiệm cá nhân của tôi chỉ là một ví dụ.

Bây giờ, tôi nhận ra rằng tất cả mọi việc tôi đã trải qua trước khi biết đến Đại Pháp đều là những điều ý nghĩa. Con đường đời là gập ghềnh và gian truân, nhưng chỉ một suy nghĩ chân thành, tử tế đã mở ra chân lý.

Cuốn sách Đại Pháp đầu tiên tôi đọc là “Giảng Pháp luân lưu tại Bắc Mỹ”. Trong đó, Sư phụ Lý Hồng Chí (người sáng lập) đã nói rõ về ba việc mà các đệ tử Đại Pháp cần phải làm và nhiều Pháp lý vô cùng uyên thâm khác.

Mặc dù đây là lần đầu tiên tôi đọc Pháp, tôi đã tin từng lời Sư phụ Lý giảng. Tôi đã bị thuyết phục sâu sắc rằng Ngài chính là vị Thánh Vương, người đã xoay chuyển bánh xe Pháp mà Phật Thích Ca Mâu Ni nói đến hơn 2.000 năm trước. Không ai khác ngoài Đức Thánh Vương mới có thể giảng giải rõ nội hàm bác đại tinh thâm, và sự từ bi vô lượng của Đại Pháp.

Không một ngôn từ nào có thể diễn tả được sự phấn khích tột độ của tôi tại thời điểm đó. Tôi nhận ra cuối cùng mình đã tìm thấy chân lý tối cao của vũ trụ mà tôi hằng mơ ước và tìm kiếm bấy lâu nay, và tôi cũng hiểu được sứ mệnh trọng đại của mình khi đến thế giới này. Người Hy Lạp cổ đại đã để lại cho thế giới ba câu hỏi: “Ta là ai? Tại sao ta lại đến đây? Ta đang đi về đâu đây?” Tôi đã không giải đáp nổi chúng nhưng giờ tôi đã tìm được câu trả lời cho cả ba câu hỏi này.

Sau này, bằng việc nghiên cứu có hệ thống cẩn thận sách Chuyển Pháp Luân, cuối cùng tôi cũng hiểu được ý nghĩa của việc tu luyện.

Nhìn lại quá khứ, tôi nhận ra mối quan hệ tiền duyên của mình với Đại Pháp đã khiến từng lời giảng Pháp của Sư phụ đều chạm vào sâu thẳm tâm hồn tôi. So với các đồng tu đã Đắc Pháp nhiều năm trước, mối duyên này mãi về sau mới đến trong cuộc đời tôi.

Đồng thời, tôi cũng hiểu rằng những nền văn hóa thiêng liêng mà các Giác Giả vĩ đại kiến tạo cho con người trong suốt chiều dài lịch sử nhân loại là để đặt định cho việc phổ truyền Đại Pháp và chính Pháp hôm nay.

Tôi cảm thấy mình thua xa các học viên khác vì tôi đã mất quá nhiều thời gian để bắt đầu tu luyện. Tôi không chắc mình có thể được coi là đệ tử Đại Pháp thời Chính Pháp hay không? Trong thời gian này, một nữ học viên khác đã giúp tôi bằng cách giải thích những nhiệm vụ và trách nhiệm lớn lao trong việc cứu độ chúng sinh của các đệ tử Đại Pháp.

Tôi cảm nhận được lòng từ bi có thể làm tan chảy sắt thép mà nữ học viên đó biểu lộ ra khi nói về Pháp Luân Đại Pháp với người dân Trung Quốc. Từ tận đáy lòng mình, tôi đã xúc động đến rơi nước mắt. Phía “thần” của tôi đã thức tỉnh! Tôi đã quyết tâm phối hợp cùng các học viên khác để trợ Sư Chính Pháp và hoàn thành thệ ước từ thời tiền sử của mình.

Trước đó, tôi chưa từng gặp các học viên, nhưng tôi tin rằng chúng ta đã biết nhau trong nhiều kiếp và cùng nhau đến nơi đây để trợ Sư chính Pháp. Chúng ta được định sẵn là trợ giúp nhau và nhắc nhở nhau cùng tu luyện tinh tấn và nhớ lại những gì chúng ta đã trải qua.

Sau khi tôi trở thành một đệ tử Đại Pháp thời Chính Pháp, trong giấc mơ hai đêm liên tiếp của mình, tôi đã nhìn thấy Sư phụ đang mỉm cười với tôi. Chắc hẳn Ngài đã vui mừng cho kẻ lang thang lạc lối này!

Trong một thập kỷ qua, trạng thái tu luyện của tôi không phải lúc nào cũng tốt. Những lúc kiên định và tinh tấn, tôi có thể cảm nhận được bản thân mình đã nhanh chóng vượt lên một tầng thứ; nhưng có lúc tôi lại buông lơi và thậm chí còn rơi vào trạng thái tiêu trầm và chán nản.

Mặc dù vậy, Sư phụ vẫn không ngừng dõi theo tôi với lòng từ bi và điểm hóa cho tôi theo nhiều cách khác nhau, chỉ dẫn tôi nhìn nhận mọi thứ theo chiều hướng tích cực và đáp ứng được các tiêu chuẩn của một đệ tử Đại Pháp.

Không có từ nào có thể diễn tả được lòng biết ơn của tôi đối với Sư phụ. Tôi cho rằng tu luyện cũng giống như một con tàu vượt qua thủy triều. Nó phải tiến lên nếu không sẽ bị thụt lùi.

Sư phụ đã giảng nhiều lần rằng:

“Tu luyện như thuở đầu, ắt sẽ thành viên mãn”. (Giảng Pháp ở Pháp hội tại Vùng đô thị New York năm 2013)

Chỉ bằng cách không ngừng tu luyện tinh tấn, theo kịp tiến trình Chính Pháp, và làm tốt ba việc mà Sư phụ yêu cầu, chúng ta mới có thể hoàn thành thệ nguyện từ thời tiền sử của mình.

Tôi đã bị bắt giữ và bị bức hại một cách tùy tiện vì tôi không chú ý đến an toàn. Nhiều học viên ở Trung Quốc cũng đã phải trả giá vì lơ là đến sự an toàn của bản thân. Vì vậy, tôi muốn nhắc nhở mọi người phải thực sự chú ý an toàn.

Hãy vững bước trên chặng đường tu luyện cuối cùng này và đừng để uổng phí sự từ bi khổ độ của Sư phụ tôn kính!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/9/29/393945.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/11/13/180702.html

Đăng ngày 14-02-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share