Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 25-11-2019] Nhìn lại nửa cuộc đời của tôi trước đây, mọi người sẽ coi tôi là một người bất hạnh. Tôi rất biết ơn Sư phụ Lý Hồng Chí (Nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp), môn tu luyện đã hoàn toàn thay đổi cuộc đời tôi.

Gia đình nhận nuôi tôi

Tôi không bao giờ biết được bố mẹ đẻ của mình. Khi tôi sinh ra, Trung Quốc đang trong nạn đói năm 1961. Bố mẹ nuôi của tôi là những nông dân nghèo, và sữa cho trẻ sơ sinh lại đắt đỏ. Tôi sống sót nhờ vào sữa trộn hồ bột. Là đứa trẻ bị suy dinh dưỡng, tôi luôn đau ốm.

Mặc dù bố mẹ nuôi rất tốt với tôi, những người thân của họ lại không. Các chú, dì, và các anh chị em không coi tôi là thành viên trong gia đình của họ. Tôi có thể nghe thấy những tiếng thì thầm to nhỏ của họ trong các buổi họp mặt gia đình. Điều đó khiến tôi nảy sinh oán hận và trở nên tự ti, ít nói và thu mình. Tôi chỉ muốn mau lớn để rời khỏi gia đình này.

Cuộc hôn nhân thất vọng

Tôi gặp chồng mình năm 22 tuổi. Anh rất chu đáo và tốt bụng. Lúc đầu, bố mẹ của anh phản đối hôn nhân của chúng tôi do sức khỏe của tôi kém. Cuối cùng chúng tôi cũng kết hôn ba năm sau đó.

Một lần nữa, gia đình mới của tôi đối xử với tôi như một người ngoài. Nhà chồng thường xuyên bắt lỗi tôi. Ban đầu, tôi kiềm chế bản thân. Một năm sau khi chúng tôi cưới, mẹ chồng bắt đầu đánh tôi. Cơn giận dữ của tôi bùng nổ. Sau đó, những cuộc cãi vã hàng ngày và những trận đánh lộn hàng tuần giữa hai chúng tôi trở nên quen thuộc và kéo dài trong hơn 10 năm.

Tôi cảm thấy bất lực và giấc mơ có một gia đình hạnh phúc đã tan vỡ. Khi tâm tôi trở nên nhỏ nhen hơn, tính khí tôi cũng trở nên tồi tệ hơn. Tôi tràn ngập lòng thù hận khi bố mẹ chồng tôi ở bên. Tâm trạng xấu đã ảnh hưởng đến sức khỏe của tôi. Tôi bị lở loét và mất ngủ hàng đêm.

Tôi bị thiếu máu trầm trọng khi mang thai đứa con thứ hai. Chỉ số an toàn của huyết sắc tố đối với phụ nữ là 12 đến 15,5 gam/1 decilit. Chỉ số này của tôi là 5,5 g/1 decilit. Tôi không thể thở khi nằm xuống, nướu và làn da trắng bệch. Chúng tôi phải vay mượn tiền để chữa trị cho tôi. Tóc tôi bạc đi. Tôi mới chỉ 32 tuổi mà trông như 50 tuổi.

Sau khi xuất viện, tôi yếu đến mức không thể làm việc nhà. Chồng tôi làm việc trang trại một mình. Cuối ngày, anh nấu nướng và chăm sóc cho 2 đứa trẻ và tôi. Anh trở nên gầy gò và già đi nhanh chóng. Hoàn cảnh giày vò tôi và tôi tự hỏi liệu khổ đau này sẽ tiếp tục đến hết đời mình chăng!

Tôi được giới thiệu Pháp Luân Đại Pháp

Chị dâu đến thăm chúng tôi vào mùa Thu năm 1998. Chị đề nghị tôi thử tập Pháp Luân Đại Pháp. Vài tháng trước, chồng chị đã đưa tôi một cuốn Chuyển Pháp Luân và tôi đã đọc nó. Cuốn sách nói về cách trở thành một người tốt và dạy chúng ta nên sống theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn. Tôi quyết định tu luyện.

Mùa Đông năm đó, chị dâu tới dạy tôi luyện công. Chị nói rằng Sư phụ Lý (nhà sáng lập pháp môn) đã điểm hóa cho chị tới dạy tôi các bài công pháp, bởi vì trong vài ngày trước, chị thấy tôi trong tâm trí mỗi khi chị luyện tĩnh công. Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Vài ngày sau trong buổi gặp mặt gia đình, mẹ chồng tôi làm một món hầm với khoai tây, mì, đậu phụ và bánh nếp. Chị dâu tôi nói: “Chúng ta hãy cùng ăn nào. Các học viên Pháp Luân Đại Pháp có thể ăn bất cứ thứ gì, không vấn đề gì.”

Trong nhiều năm tôi chỉ có thể ăn bánh hấp. Bất cứ thứ gì khác cũng rất khó tiêu hóa với tôi. Tôi buông bỏ nỗi sợ hãi và thử ăn mọi thứ có trên bàn.

Tối đó tôi ngủ rất yên lành. Bụng tôi không đau chút nào. Tôi đã ăn một bát mì lớn vào sáng hôm sau. Bụng tôi vẫn không đau. Tôi không bao giờ còn bị đau bụng nữa.

Tôi bắt đầu học Pháp và luyện công hàng ngày. Chiểu theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn, tôi đối xử tốt với mọi người và tìm những sai lầm của bản thân khi mâu thuẫn nảy sinh. Tranh đấu vì lợi ích nhỏ bé đã là quá khứ. Trong vòng chưa đầy 6 tháng, lần đầu tiên trong đời, tôi đã trở thành một người khỏe mạnh.

Gia đình tôi hưởng lợi từ Đại Pháp

Tháng 2 năm 1999, chúng tôi chuyển nhà. Tôi trồng rau trên một mảnh đất thuê. Chồng tôi đóng gạch. Thu nhập từ rau của tôi gấp 4 lần chồng tôi. Chúng tôi lại thuê thêm đất vào năm sau. Lúc thu hoạch, chúng tôi làm việc từ 3 giờ sáng đến tận 9 giờ tối. Tôi đã từ một người ốm yếu trở thành một lao động khỏe mạnh. Tính nóng nảy của tôi cũng biến mất. Tôi đã là một người mới.

Trang trại rau của chúng tôi làm ăn khấm khá đến mức chúng tôi đã chi trả được toàn bộ các hóa đơn y tế của tôi. Chúng tôi còn dư tiền để giúp 2 con trai gây dựng gia đình của chúng và chúng tôi cũng xây dựng một nhà kính trồng rau trong trang trại của mình.

Mối hận thù được hóa giải

Sư phụ giảng:

“thế nên tôi nói rằng con người hiện nay đều là đến đây với nghiệp cuộn quanh nghiệp, ngoài nghiệp bệnh ra còn có các nghiệp lực khác. Do đó trong cuộc đời người ta sẽ có khổ có nạn, có thị phi, chỉ muốn cầu hạnh phúc mà không hoàn trả nghiệp thì có thể được không? Con người cho đến thời nay nghiệp lớn đến mức ở đâu lúc nào cũng bao trùm trong nghiệp, ở đâu lúc nào cũng có chuyện không vừa ý, hễ ra khỏi cửa liền có việc bất hảo đón đợi chư vị. Nhưng người ta khi có mâu thuẫn thì không nhẫn, không biết đó là hoàn trả nghiệp đã nợ từ trước, ‘ngươi với ta bất hảo, thì ta đối lại với ngươi càng tệ hơn’, nghiệp chưa trả thì đã tạo nghiệp lực mới, khiến đạo đức xã hội trượt dốc hàng ngày, ai ai cũng coi nhau như địch, cũng có rất nhiều người nghĩ nhưng không thông, rằng con người hiện tại sao lại như thế? Xã hội hiện tại sao là như thế? Nhân loại rớt xuống tiếp như thế nữa thì sẽ nguy hiểm cực kỳ!” (Nghiệp bệnh – Tinh tấn yếu chỉ)

Sau khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi nhận ra lý do những người khác đối xử tệ với mình là do nghiệp lực. Tôi phải trả những gì mà tôi nợ. Nỗi hận bố mẹ chồng của tôi giảm đi. Tôi bắt đầu mua quà cho họ và đến thăm họ trong ngày nghỉ. Tôi bắt đầu coi họ như bố mẹ mình.

Ban đầu, bố mẹ chồng không thể hiểu tại sao tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Họ dần trở nên ủng hộ sau khi chứng kiến những thay đổi tích cực của tôi.

Từ khi mẹ chồng tôi qua đời, bố chồng ăn cùng gia đình chị dâu và chúng tôi. Khi đến lượt tôi nấu cho ông, tôi làm bất cứ món gì ông muốn ăn. Khi ông cảm thấy không khỏe, tôi đề nghị chồng mang đến cho ông những món ông yêu thích. Tôi sẽ không thể bỏ qua thái độ tồi tệ của ông dễ dàng như vậy nếu tôi không phải là một học viên Pháp Luân Đại Pháp. Bố chồng tôi thường nói: “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo.”

Tôi cũng đã có thể quên và tha thứ cho những tổn thương giữa tôi và gia đình bố mẹ nuôi. Các chú, dì, và anh em của họ bây giờ coi tôi như một thành viên thực sự trong gia đình.

Tôi không thể báo đáp những gì mà Sư phụ Lý đã làm cho tôi. Điều duy nhất tôi có thể làm là trở thành một học viên tinh tấn và theo sự dẫn dắt của Sư phụ trên con đường tu luyện của mình.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/11/25/395416.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/1/2/181866.html

Đăng ngày 20-02-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share