Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 03-11-2019] Tôi đã từng là một người nghiệp lực đầy thân. Suốt những năm tuổi đôi mươi, nhà tôi gia cảnh nghèo đói, vì lo âu nên tôi mắc chứng mất ngủ kinh niên, vô cùng khổ sở. Tình cảnh đó được cải thiện khi tôi bước sang tuổi ba mươi, nhưng công việc căng thẳng cùng những áp lực khác khiến tôi mắc bệnh tim năm 36 tuổi. May mắn thay, tôi đã được chữa khỏi khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp ở tuổi 50. Mười năm tiếp theo là những năm tháng hạnh phúc nhất đời tôi. Sau đó, khi tôi buông lơi trong tu luyện, những bệnh tật cũ tái phát, và lại nhấn chìm tôi trong tuyệt vọng cùng cực. Thật đáng kinh ngạc, Sư phụ lần nữa đem tôi quay về, tịnh hóa thân thể tôi lần thứ hai và đã cứu độ tôi .

Pháp Luân Đại Pháp đã chữa cho tôi căn bệnh kéo dài 14 năm

Một ngày tháng 6 năm 1996, khi tôi đi làm về, vợ tôi nói: “Anh nên tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Em nghe nói môn này có rất nhiều lợi ích.” Tôi chưa bao giờ nghe nói về môn này trước đó, nhưng cô ấy đã đưa cho tôi một cuốn sách về pháp môn. Tôi tò mò nên đã bắt đầu đọc sách. Quyển sách có tên là Pháp Luân Công.

Khi đó tôi 50 tuổi, có khá nhiều vấn đề sức khỏe, gồm tiền co thắt tâm thất, đau ngực và đôi khi khó thở. Những cơn đau chỉ có thể được giảm bớt khi tôi uống một số thuốc Trung y. Sau khi đọc cuốn sách khoảng 10 phút, tôi cảm thấy có gì đó trong cổ họng đang di chuyển xuống dưới. Tôi mặc kệ nó và tiếp tục đọc, nhưng cảm thấy chuyển động càng lúc càng mạnh. Dù là gì đi nữa, khi nó đi qua cổ họng, tôi cảm thấy đường thở của mình được làm sạch. Khi nó tiếp tục đi xuống đến ngực rồi tới bụng, cơn đau ngực của tôi hoàn toàn biến mất. Sau đó tôi nhận ra rằng chính là Sư phụ đang tịnh hóa thân thể cho tôi. Tôi dừng uống thuốc, và thay vì dùng thuốc, tôi tham gia luyện các bài công pháp và học Pháp cùng các đồng tu khác. Tôi khỏi mọi bệnh tật và cảm thấy toàn thân nhẹ nhàng khỏe mạnh.

Sau đó tôi có được một cuốn Chuyển Pháp Luân và chuyên tâm tu luyện. Buổi sáng của tôi thường bắt đầu lúc 4 giờ sáng, khi ấy tôi mang đài cát-set tới điểm luyện công để luyện 5 bài công pháp. Sau đó, tôi về nhà ăn sáng và đi làm. Lúc 5 giờ 30 chiều, vợ tôi (đã nghỉ hưu) sẽ mang đài tới điểm luyện công và chúng tôi cùng luyện ngay sau giờ tan làm. Sau khi luyện xong năm bài công pháp, chúng tôi chia thành các nhóm để học Pháp trong một tiếng. Trong suốt thời gian đó, tôi luôn tràn đầy năng lượng.

Nguồn năng lượng mới cùng sự nhiệt tình đã được tôi mang theo vào trong công việc, và tôi đã nhận được lời khen ngợi từ cấp trên cũng như sự ngưỡng mộ của đồng nghiệp.

Tôi có hai trải nghiệm đặc biệt đã quét sạch những hoài nghi trong tôi về sự siêu thường của Pháp Luân Đại Pháp. Một ngày nọ, tôi đi làm về và nằm nghỉ một chút trước khi ăn tối. Vài phút sau, tôi cảm thấy có ai đó đang đẩy cửa bước vào phòng. Tôi nhìn và thấy đó chính là tôi đang đứng im lặng cạnh giường. Chẳng bao lâu cửa lại mở và một tôi khác bước vào, đứng cạnh tôi kia. Sau đó một tôi thứ ba bước vào và đứng vào hàng. Ngay khi tôi nghe thấy vợ tôi gọi tôi ăn tối, những thứ đó biến mất. Họ chắc hẳn là các phó nguyên thần của tôi mà Sư phụ đã nói đến. Tôi tin rằng chúng được triển hiện cho tôi thấy để tăng cường tín tâm của tôi vào Pháp Luân Đại Pháp và Sư phụ.

Một dịp khác, tôi đi làm về và sốt nhẹ. Vợ tôi đề nghị tôi nghỉ một chút trước bữa tối. Khi nằm xuống, toàn bộ cơ thể tôi cảm giác như bốc cháy và sau đó là cơn đau đầu dữ dội. Tôi vật vã đau đớn. Vợ tôi thực sự sợ hãi và đề nghị tôi đi bệnh viện. Tôi nói rằng tôi không cần, nhưng tôi cảm thấy đau đớn hơn từng giây, lúc tỉnh lúc mê.

Nhưng đột nhiên tôi cảm thấy cơ thể mình nổ tung như một quả bom khổng lồ, với những mảnh vỡ bị thổi bay cao tới 20 đến 30 mét và rơi xuống. Những mảnh vỡ lớn, rồi đến các mảnh nhỏ, rơi xuống vào một cái hồ với cây cối bao quanh. Chúng nằm yên tĩnh và bất động trên nước. Lúc này, tôi đã cảm thấy khá hơn rất nhiều. Nhìn vào hồ lần nữa, các mảnh vỡ đang trôi về trung tâm và ghép lại với nhau. Tôi tự nhủ rằng chúng không thể ghép lại hoàn hảo! Nhưng chúng đã làm được. Không có dấu hiệu nào cho thấy chúng đã từng vỡ ra. Các mảnh vỡ xa hơn vẫn đang trôi về phía trung tâm. Khi tất cả các mảnh vỡ cuối cùng được ghép lại với nhau, tất cả những đau đơn của tôi tan biến và toàn bộ cơ thể tôi phục hồi như thể không có gì xảy ra.

Tôi mở mắt và thấy gương mặt lo âu của vợ tôi đang nhìn chằm chằm vào tôi. Cô ấy hỏi tôi có ổn không. Tôi nói với cô ấy rằng tôi ổn. Đó là lúc nửa đêm, có nghĩa là toàn bộ chuyện xảy ra kéo dài trong 4 giờ đồng hồ. Tôi nói rằng tôi đói, và đòi ăn một chút mì. Vợ tôi làm cho tôi một ít và tôi đã nuốt chửng hai bát mỳ. Tôi tin rằng Sư phụ đã hoàn toàn tái tạo lại cơ thể tôi. Công năng của tôi đã cải thiện đáng kể kể từ khi đó, và tôi đã có thể nhìn thấy một vòng tròn ánh sáng đỏ ở cuối đường thông đạo của thiên mục của mình trong thời gian ngồi tĩnh công, mặc dù đó là giữa ban ngày.

Sau khi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) phát động cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp vào ngày 20 tháng 7 năm 1999, chúng tôi không còn được phép duy trì điểm luyện công, do đó các học viên đã hình thành các nhóm nhỏ ở nhà để luyện công. Các học viên phản đối cuộc bức hại bằng cách thỉnh nguyện lên chính quyền Bắc Kinh và địa phương. Chúng tôi cũng phân phát các tài liệu giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp và dán áp phích ở những nơi công cộng. Tôi được sử dụng xe công vụ, do đó buổi tối tôi đã dùng nó để chuyên chở những thùng lớn đựng các tài liệu về Đại Pháp tới các vùng nông thôn để cung cấp cho các học viên địa phương. Để in và sản xuất số lượng lớn các tài liệu giảng chân tướng về Đại Pháp, tôi đã ủng hộ rất nhiều tiền. Tôi sẵn sàng làm bất cứ điều gì vì Pháp Luân Đại Pháp.

Khổ nạn

Tháng 4 năm 2004, tôi mất liên lạc với nhóm sản xuất vì học viên mà tôi cùng phối hợp để giao tài liệu đã buộc phải rời khỏi nhà nhằm tránh bị bắt. Tôi mới nghỉ hưu vào lúc đó và có sức khỏe tốt, vì vậy tôi muốn bắt đầu một dự án kinh doanh. Tôi là người có khả năng nhất trong số 8 anh chị em và nghĩ đã đến lúc giúp đỡ họ chút ít về tài chính. Tôi đã chi 200.000 Nhân dân tệ và mua một xe tải lớn để bắt đầu kinh doanh vận tải cùng cháu trai. Chúng tôi đã kiếm được nhiều tiền trong năm đầu tiên, nhưng điều đó có nghĩa là tôi liên tục bận rộn làm việc. Mặc dù tôi luôn mang theo mình các sách Đại Pháp, tôi không còn duy trì nghiêm túc việc luyện công và học Pháp hàng ngày.

Sau một thời gian, tôi bắt đầu thấy mệt mỏi. Cũng khoảng thời gian đó, vị sếp cũ của tôi, giờ cũng nghỉ hưu, đề nghị tôi làm việc cho doanh nghiệp mới của ông ấy. Tôi biết nó sẽ không phải là một công việc dễ dàng, nhưng tôi đã không thể tự mình từ chối. Tiếp nhận công việc một cách nghiêm túc, tôi ngập đầu trong một loạt các công việc bao gồm tìm văn phòng, tuyển dụng và đào tạo nhân sự, mua sắm thiết bị, v.v… Tôi đã phải vật lộn vất vả một mình trong cả một năm, đưa công ty trở thành một doanh nghiệp rất thành công trong năm thứ hai.

Nhưng khi đó, tôi ít nhiều đã quay trở lại là một người thường. Tôi bị bỏng, và các vấn đề sức khỏe bắt đầu xuất hiện, khởi đầu là cơn đau ở vai phải, khiến tôi khó chịu rất nhiều vào ban đêm. Tôi đặc biệt khốn khổ khi liên tục bị đổ mồ hôi mà không thể chịu được cửa sổ mở hay bật điều hòa, ngay cả dưới cái nóng cao điểm của mùa Hè.

Vợ tôi cố gắng giúp đỡ bằng cách xoa bóp cho tôi đồng thời giục tôi đi khám bác sỹ. Tại bệnh viện, tôi được biết mình bị bệnh thoát vị đĩa đệm, khiến áp lực đè lên dây thần kinh. Họ đề nghị phẫu thuật laze. Tệ nhất là kết quả thử máu cho thấy chỉ số đường máu của tôi lên tới 20.5, tức là tôi bị bệnh tiểu đường. Tôi đã điều trị laze trong một tháng. Sau đó, tôi phải ở lại bệnh viện trong một tháng nữa để điều trị bệnh tiểu đường. Cơn đau cấp tính trên vai tôi đã khỏi, nhưng tôi vẫn phải uống thuốc tiểu đường.

Bệnh tiểu đường của tôi ngày càng trở nên xấu đi khiến tôi cảm thấy khổ sở hơn bao giờ hết. Thuốc thang khiến dạ dày tôi khó chịu và tiêm insulin khiến tôi bị dị ứng với các nốt mẩn ngứa phủ khắp người từ thắt lưng trở xuống. Trầm cảm và theo đó là những đêm mất ngủ đã làm tôi kiệt sức. Có lúc tôi đã không thể chợp mắt trong suốt 36 giờ và phải tiêm thuốc ngủ liều cao để có thể ngủ được 2 tiếng. Kể từ đó, tôi trở nên phụ thuộc vào thuốc ngủ.

Ba năm khó khăn trôi qua. Mùa Xuân năm 2017, dạ dày của tôi trở nên tệ hơn, và sau khi có kết quả nội soi, tôi được đề nghị phẫu thuật. Tôi từ chối phẫu thuật vì nghĩ rằng tôi đã gần 70 tuổi và sẵn sàng đón nhận bất cứ kết cục gì trong đời. Tôi dừng uống các loại thuốc. Tôi hầu như không thể ăn hay ngủ được nên nhanh chóng bị sụt cân. Nhưng để mọi người an tâm, tôi tiếp tục ra ngoài thay vì nghỉ ngơi ở nhà. Vào ngày Trung thu, cháu trai tôi tới thăm và sốc khi trông thấy tình trạng của tôi. Tôi kể cho cháu nghe những gì tôi đã trải qua trong vài năm qua và nói rằng tôi đã quyết định từ bỏ mọi điều trị y tế. Mọi người đã khóc và cầu xin tôi hãy thử các cách điều trị khác, do đó tôi đã thử dùng Trung y, nhưng cuối cùng thì không cái gì có hiệu quả do đó tôi đã vứt hết thuốc.

Mọi hy vọng không còn và tôi đang chờ đợi sự kết thúc. Khi các con tôi muốn mua quần áo cho tôi hay vợ tôi muốn mua giày cho tôi, tôi nói với họ rằng tôi không cần đến chúng.

Sư phụ đã đưa tôi trở lại từ cửa tử

Tôi tự nhủ: “mình không thể chỉ ngồi chờ.” Do đó tôi nói với vợ tôi rằng chúng tôi nên bắt đầu quay lại luyện các bài công pháp của Pháp Luân Đại Pháp, và cô ấy đã vui vẻ nghe theo. Chúng tôi tìm thấy cuốn Chuyển Pháp Luân của mình và bật đĩa nhạc luyện công. Đã 10 năm qua, nhưng chúng tôi vẫn không quên cách luyện công. Nó khiến tôi nghĩ rằng Sư phụ đã không từ bỏ chúng tôi và chúng tôi vẫn còn hy vọng, mặc dù chúng tôi đã không hoàn toàn chắc chắn về điều này.

Một ngày nọ, vợ tôi và tôi ra ngoài đi dạo sau bữa sáng, và gặp một phụ nữ khoảng 60 tuổi đưa cho chúng tôi một tờ rơi giảng chân tướng Pháp Luân Đại Pháp. Chúng tôi nói với cô ấy rằng chúng tôi cũng là học viên nhưng đã dừng tu luyện trong 10 năm. Cô ấy nói: “Hãy nhanh quay lại! Sư phụ đang đợi!” Nước mắt lăn dài trên mặt tôi và vợ tôi cũng khóc, bởi vì cảm giác như thể chúng tôi vừa mới tìm thấy một người thân đã lạc mất từ lâu. Thấy tình trạng của chúng tôi, cô ấy đã hỏi địa chỉ của chúng tôi.

Vài ngày sau, cô ấy tới thăm chúng tôi và cung cấp cho chúng tôi thông tin sơ lược về những gì đã xảy ra với Pháp Luân Đại Pháp trên thế giới, và nói với chúng tôi về mong mỏi của Sư phụ với các đệ tử của Ngài. Cô ấy cũng mang sách đến cho chúng tôi, chẳng hạn như Tuần báo Minh Huệ, và dạy chúng tôi khẩu quyết phát chính niệm. Chúng tôi cảm thấy dễ chịu và tinh thần của chúng tôi đã được thăng hoa bởi một năng lượng mạnh mẽ. Chúng tôi biết rằng Sư phụ đã gửi người đồng tu này tới dẫn dắt chúng tôi quay trở lại. Cô ấy đề nghị chúng tôi thành lập một nhóm học Pháp tại nhà chúng tôi, đó cũng chính là điều tôi mong muốn.

Một vài học viên đã thường xuyên tới nhà chúng tôi để học Pháp cùng chúng tôi, điều này đã giúp tôi rất nhiều. Sức khỏe của tôi dần được cải thiện, và sáu tháng sau tôi đã có thể ăn ngủ bình thường mà không cần uống thuốc ngủ. Giờ đây tôi đã hồi phục hoàn toàn. Nước đa xám xịt của tôi đã trở nên khỏe mạnh, hồng hào và tôi cũng có thể ra ngoài giảng chân tướng.

Huyết áp cao và bệnh đau dạ dày của vợ tôi cũng biến mất, và cô ấy bây giờ trông trẻ hơn 5 tuổi. Tôi nói với các con mình: “Các con đã chứng kiến Sư phụ đã cứu bố mẹ, nhưng các con phải hiểu rằng không phải vì thế mà tất cả chúng ta có thể cùng sống hạnh phúc với nhau, mà đúng hơn, đó là Sư phụ đang yêu cầu bố mẹ dẫn dắt các con trong tu luyện.” Chúng đã đồng ý. Con gái lớn của tôi bắt đầu luyện công và chị dâu của cháu muốn học. Con gái út của tôi và con dâu của tôi cũng đồng ý học. Cảm ơn Ngài, Sư phụ, vì lòng từ bi vô biên của Ngài.

Trong 5 năm, sức khỏe yếu kém của tôi đã ngăn cản tôi về thăm quê. Năm nay, chúng tôi đã trở về quê ăn Tết Nguyên Đán. Nhìn thấy những thay đổi tích cực ở chúng tôi, hơn 40 người trong làng đã thoái Đảng. Tôi đã tới thăm một người họ hàng trong làng bị ung thư xương và không thể ăn hay uống trong hơn 2 tuần. Tôi thúc giục ông ấy và gia đình ông chân thành niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân Thiện Nhẫn hảo!” Kỳ diệu thay, tình trạng của ông ấy đã cải thiện và ông ấy đã có thể cử động trước sự kinh ngạc của mọi người. Sau đó tôi đã cho ông một cái đài và băng ghi âm các bài giảng của Sư phụ để ông nghe. Ngược với mọi phỏng đoán, ông ấy vẫn sống với chúng tôi tới hôm nay.

Tôi tin rằng chúng ta những người tu luyện Pháp Luân Đại Pháp đã được phó thác sứ mệnh lớn lao, đó là trợ Sư chính Pháp và cứu tất cả chúng sinh. Tôi nguyện sẽ tu luyện tinh tấn cho tới viên mãn. Lần nữa xin cảm ơn Ngài, Sư phụ tôn kính!


Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2019/11/3/395117.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/12/15/181104.html

Đăng ngày 08-02-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share