Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 02-11-2019] Tôi đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp (còn được gọi là Pháp Luân Công) hơn 20 năm. Mặc cho cuộc bức hại và thậm chí ngay cả khi đối mặt với khảo nghiệm sinh tử, tôi vẫn luôn là người tu luyện kiên định.

Đã vô số lần tôi được triển hiện uy lực của Đại Pháp và tôi muốn chia sẻ một vài câu chuyện của mình.

Đắc Pháp

Chú của tôi đã hai lần được trực tiếp tham dự khóa giảng Pháp 10 ngày của Sư phụ Lý Hồng Chí. Sau khi nghe các bài giảng, chú đã chia sẻ lại với cha mẹ tôi về Pháp Luân Đại Pháp. Họ đã bắt đầu tu luyện cùng với những người khác trong thôn. Không hiểu thế nào mà chú lại biết rằng sau này tôi sẽ tu luyện nên đã cất giữ một cuốn Chuyển Pháp Luân cho tôi.

Vài năm sau, tôi bị đau dạ dày nghiêm trọng. Gia đình tôi nghèo và không đủ tiền đưa tôi đi khám bác sỹ. Tôi đã ấn đầu gối mình vào bụng để làm dịu cơn đau và ngồi bệt xuống sàn. Cơn đau rất thống khổ.

Một giọng nói vang lên: “Những người khác ngồi song bàn. Sao con không thử ngồi giống như vậy?”. Bởi vậy, tôi đã ngồi thiền giống như những người thân trong gia đình. Một lúc sau, cơn đau biến mất. Bây giờ tôi mới hiểu ra rằng lúc đó Sư phụ đã quản tôi rồi.

15 ngày sau, cơn đau dạ dày lại tới. Sư phụ đã cho tôi một điểm hóa khác rằng tôi cần cố gắng luyện bài công pháp thứ nhất. Tôi đã luyện bài công pháp và không còn đau đớn gì nữa.

Tầm 15 ngày sau, dạ dày tôi lại đau trở lại. Sư phụ bảo tôi hãy đọc cuốn Chuyển Pháp Luân và tôi đã làm theo. Lần này, tôi đã bước vào tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Tịnh hóa thân thể

Không lâu sau khi tôi bắt đầu tu luyện, Sư phụ đã tịnh hóa thân thể cho tôi. Tôi bị sốt nhưng ba ngày sau đã khỏi và kể từ đó không còn đau dạ dày nữa.

Khi còn nhỏ, tôi từng bị các vấn đề về tim, tim tôi đập nhanh và tôi không thể thở được. Sau khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, những vấn đề này đều đã biến mất.

Tôi từng nghiện rượu và hút thuốc và tôi cũng đã bỏ được những thói quen xấu này.

Tôi từng tham gia vào các vụ ẩu đả ở ngoài đường. Không ai trong thôn làng dám tranh cãi với tôi. Ngay cả trưởng thôn cũng phải dè chừng khi nói chuyện với tôi.

Sau khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi đã hành xử theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn và bỏ các thói quen xấu của mình. Một người hàng xóm đã chiếm một phần đất của tôi, nhưng tôi đã không nói gì. Nếu là trước kia, khi tôi chưa tu luyện, mọi người sẽ không dám đối xử với tôi như thế.

Khi tôi học thuộc Pháp, Sư phụ đã cho tôi thấy Pháp Luân. Ban đầu, tôi không tin những gì mình nhìn thấy. Tôi nói với Sư phụ: “Sư phụ, nếu con vẫn nhìn thấy Pháp Luân khi con tiếp tục đọc sách, con sẽ tin điều đó là đúng.” Khi tôi lật qua các trang sách, tôi đã nhìn thấy Pháp Luân ở giữa những trang sách.

Tâm tôi vô cùng cảm động khi được chứng kiến uy lực của Đại Pháp. Từ đó, tôi bắt đầu học thuộc Pháp. Tôi biết rằng mỗi một chữ trong sách đều là một vị Phật, một vị Đạo hoặc một vị Thần.

Cuộc bức hại bắt đầu

Thôn tôi có khoảng 20 học viên. Chúng tôi cùng nhau học Pháp và luyện công tại nhà tôi. Sau khi cuộc bức hại bắt đầu vào ngày 20 tháng 7 năm 1999, bí thư đảng ủy của thị trấn địa phương đã thường xuyên tới nhà tôi.

Chúng tôi vẫn tiếp tục gặp nhau tại nhà tôi như thường lệ. Tôi đã đặt một tấm thảm ở giữa khi chúng tôi luyện các bài công pháp hoặc để dành một chỗ trống. Một học viên đã nhìn thấy Pháp thân của Sư phụ ngày nào cũng ở cạnh chúng tôi. Sau khi cuộc bức hại leo thang, chúng tôi phải di chuyển vào trong nhà để học Pháp và luyện công.

Chúng tôi đã tới Bắc Kinh để thỉnh nguyện cho quyền tu luyện Pháp Luân Đại Pháp nhưng chúng tôi đã bị đưa trở lại thành phố của mình. Cảnh sát chính quyền thị trấn đã nỗ lực cưỡng ép chúng tôi viết cam kết hứa từ bỏ đức tin của mình. Tôi đã từ chối.

Trong suốt sáu tháng, ngày nào cảnh sát cũng tới nhà tôi. Nhà tôi bị giám sát cả ngày lẫn đêm nhưng không ai có thể ép tôi từ bỏ đức tin của mình.

Nhận thức được sứ mệnh của bản thân

Tôi đã cùng các học viên khác ra ngoài giảng chân tướng cho mọi người và phát tặng các tờ chân tướng Đại Pháp, mặc dù tôi không minh bạch lắm Pháp lý về lý do tại sao tôi làm việc này. Một sự việc xảy đến với tôi khiến tôi suy ngẫm.

Người học viên địa phương đảm trách việc làm tài liệu đã bị bắt giữ. Tôi đã liên lạc với các học viên ở một thành phố khác và họ đã đưa tài liệu cho chúng tôi. Tôi đã hỏi một số học viên địa phương xem liệu họ có cần chúng không. Họ đã trò chuyện với nhau vui vẻ và làm ngơ tôi. Tôi cảm thấy mình không ở tầng thứ của họ. Trong tâm tôi thầm hỏi Sư phụ vì sao mà họ lại hành xử như thế. Một giọng nói cất lên: “Con không có nhiều đức như thế!” Tôi đã khóc suốt dọc đường về nhà.

Thông qua sự việc này tôi đã nhận ra rằng trong tu luyện tôi không thể chỉ làm theo những gì người khác đang làm mà cần bước đi con đường của chính mình. Kể từ đó, mỗi khi tôi ra ngoài, tôi đều mang theo ít nhất 200 cuốn tài liệu nhỏ. Trong 10 năm qua, tôi đã cùng với một số học viên khác đi xe máy tới hầu hết các ngôi làng ở quanh thành phố của chúng tôi. Tôi không dám trễ nải buông lơi.

Khi cuộc bức hại bắt đầu, trưởng Phòng 610 của thôn thường xuyên đến sách nhiễu tôi. Khi tôi ra ngoài phát tặng tài liệu thì ông ta không đến. Nhưng khi tôi ở nhà thì ông ta đến bên cửa sổ nhà tôi và hỏi: “Ông vẫn còn tu luyện chứ?” Sau khi tôi trả lời rằng tôi vẫn tu luyện, ông ta nói: “Được rồi, hãy cứ tiếp tục tu luyện đi. Tôi về nhà đây.”

Tôi đã nhận ra rằng tôi không nên ở nhà dù chỉ là một đêm. Hàng ngày tôi phải ra ngoài để cứu chúng sinh. Đó là sứ mệnh của tôi! Sư phụ đã giúp thanh lý nhiều khổ nạn cho chúng ta để mọi việc trở nên suôn sẻ hơn.

Sư phụ, xin cấp cho con một cơ hội khác

Chúng ta có thể giữ được an toàn là nhờ Sư phụ. Một đêm, sau khi phát xong tài liệu thì tôi không thể tìm được đường về nhà. Xung quanh không còn ai. Trong tâm, tôi cầu xin Sư phụ giúp đỡ. Một giọng nói vang lên: “Đi thẳng về phía trước!” Vì thế, tôi đã lái xe máy về phía trước cho đến khi tôi nhận ra đường về nhà mình cách đó khoảng 800 mét.

Khi về nhà, tôi cảm thấy có một lực rất mạnh đẩy chiếc xe của tôi. Tôi quay lại nhưng chẳng nhìn thấy bất kỳ ai hay thứ gì cả. Tôi nhận ra rằng Pháp thân của Sư phụ đang bảo hộ mình, đảm bảo cho tôi về nhà an toàn.

Một học viên cùng tôi đi phát tặng tài liệu ở cách nhà tôi khoảng 24 cây số. Chúng tôi mang theo 400 cuốn tài liệu và hơn 40 biểu ngữ. Học viên đó nói với tôi rằng chúng tôi đang bị theo dõi.

Chúng tôi đã không chú ý nhiều tới chiếc xe đang theo dõi chúng tôi cho đến khi chỉ còn lại 5 tấm biểu ngữ và 15 cuốn tài liệu. Tôi cảm thấy đôi chút sợ hãi. Chúng tôi định cất giấu tư liệu ở dưới cầu, nhưng vì sợ hãi khi có một chiếc xe ở đằng sau nên chúng tôi đã để nhầm chỗ và lo lắng rời đi.

Khi chúng tôi về gần đến nhà thì tôi muốn quay trở lại để lấy lại tư liệu bởi tôi nghĩ không nhất định là chúng tôi thực sự bị cảnh sát theo dõi mà chỉ là tưởng tượng ra thôi. Học viên đó đã không để tôi quay trở lại. Tôi đã cảm thấy hối hận rất nhiều về việc này.

Ngày hôm sau tôi đã quay lại để tìm tư liệu nhưng nó không còn ở đó nữa. Biểu ngữ mà chúng tôi treo lên tung bay trong gió. Màu sắc hết sức tươi sáng. Chúng trông thật tuyệt. Tôi đã cầu xin Sư phụ cấp cho chúng tôi một cơ hội nữa để làm tốt hơn việc bảo quản tư liệu.

Sáu tháng sau, Sư phụ đã an bài cho chúng tôi một cơ hội khác. Chúng tôi đã mang tài liệu theo. Một chiếc xe hơi đã theo dõi chúng tôi ngay khi chúng tôi vừa ra khỏi nhà. Chiếc xe giữ khoảng cách khoảng 100 mét với chúng tôi.

Chúng tôi bắt đầu phát chính niệm: “Các ông hãy lập tức rời ngay. Nếu không tôi sẽ khiến chiếc xe của các ông bị lật bởi vì các ông đang can nhiễu chúng tôi cứu chúng sinh.” Ngay sau đó, chiếc xe quay đầu và chạy đi. Chúng tôi đã treo hết tất cả biểu ngữ và phát hết tất cả các cuốn tài liệu trước khi chúng tôi trở về nhà.“

Một hôm khác, sau khi chúng tôi phát xong 1.000 tờ chân tướng thì chúng tôi không biết chúng tôi đang ở đâu, và có một chiếc xe đang theo dõi chúng tôi. Nó tăng tốc và đuổi kịp xe máy của tôi. Tôi nhìn thấy bốn người đàn ông trong chiếc xe hơi đó. Một người trong số họ đã hạ cửa sổ xe xuống và quát chúng tôi.

Ngay lập tức, tôi phát chính niệm: “Các ông không được quát chúng tôi!” Họ đã không quát nữa. Họ tiếp tục theo dõi chúng tôi cho đến khi chúng tôi về gần tới nhà.

Chúng tôi quyết định phát chính niệm. Chúng tôi đang cứu người, trong khi họ lại đang làm việc xấu. Không lâu sau họ đã quay về.

Không chịu bị tẩy não

Khi một đợt tẩy não sắp được tổ chức ở địa phương chúng tôi, trưởng Phòng 610 đã đến nhà gặp tôi và yêu cầu tôi tham gia. Tôi nói với ông: “Tôi đang tu Chân-Thiện-Nhẫn. Ông muốn tôi từ bỏ và lại trở thành một người xấu sao?”

Ông ta nói: “Chỉ 15 ngày thôi. Hãy tham gia đợt này. Hàng ngày tôi sẽ trả lương cho ông và chuẩn bị đồ ăn mà ông thích. Tôi sẽ đối xử tốt với ông miễn là ông đi.”

Lần này ông ta rất kiên quyết. Tôi nói với ông rằng tôi phải đi rửa mặt vì trời quá nóng. Tôi đã rửa mặt trong nhà bếp rồi đi ra ở cửa sau trong khi họ vẫn đang đợi tôi ở một phòng khác.

Vì thế mà tôi trở thành vô gia cư. Ban ngày tôi ẩn trốn còn ban đêm tôi ra ngoài phát tài liệu chân tướng về Đại Pháp. Mỗi tuần, tôi phát được 4.000 tài liệu. Tôi phát chính niệm để giải thể các nhân tố tà ác khiến tôi lâm vào tình cảnh cơ cực này. Nhưng tôi đã có những suy nghĩ tiêu cực và thù hận về trưởng Phòng 610 đó.

Một lúc sau, chính niệm của tôi dường như không còn. Tôi hướng nội và nhận ra tôi đã không thiện và không từ bi khi phát chính niệm. Tâm tôi đầy thù hận. Tôi đã điều chỉnh tâm thái của mình và thanh lý những nhân tố tà ác đó đang bức hại Đại Pháp và tôi.

Lần này khi tôi đang phát chính niệm, Sư phụ đã cho tôi thấy cảnh tượng ở những không gian khác. Tôi đang đối mặt với trưởng Phòng 610. Phía sau ông ta có một con giun đất lớn màu trắng và tôi đã đốt nó. Có rất nhiều tà linh lạn quỷ và tôi đã thanh trừ chúng. Sau khi thấy cảnh tượng này, tôi biết tôi đã có thể về nhà.

Hôm sau, bí thư đảng ủy của thôn đã chuyển lời của trưởng Phòng 610 cho tôi: “Hãy bảo ông ấy quay về. Chúng tôi không có vấn đề gì nghiêm trọng cả. Nếu ông ấy sai, hãy bảo ông ấy xin lỗi. Còn nếu tôi sai, tôi sẽ mời ông ấy uống là được.”

Tôi nói với ông bí thư: “Ông ta không đáng được như vậy. Ông ta sẽ bị trừng phạt vì ông ta bức hại các học viên.”

Tôi biết tà ác đã lợi dụng ông và bây giờ ông phải trả giá vì điều đó. Quả thật, ba ngày sau, ông đã bị giáng chức và mất đi toàn bộ đãi ngộ đã từng có. Ông đã làm việc cho chính quyền cả cuộc đời và bây giờ thì cái gì cũng không có. Ông còn bắt đầu bị các triệu chứng đột quỵ

Cảnh sát trở nên bất động

Một hôm khi tôi đang ra ngoài phát tài liệu, tôi đã bị cảnh sát chặn lại ở cổng khu dân cư của tôi. Họ đã lục soát nhà tôi và phát hiện ra máy tính, máy in và tài liệu của tôi. Trong tâm tôi thầm nói với Sư phụ: “Sư phụ, xin hãy giúp con. Con muốn đi ra ngoài cứu chúng sinh, con không muốn họ bắt con.”

Sau đó, tôi nghĩ tới việc khiến cho họ bất động. Họ đang ngồi trên giường. Tôi đã yêu cầu cho họ đứng lên, và họ đã đứng lên. Tôi bảo họ không được nhúc nhích. Họ đã không nhúc nhích. Tôi đã bước đi trước mặt họ hướng về phía cửa. Viên cảnh sát đang đứng ở cửa hỏi tôi sẽ làm gì. Tôi bảo tôi sẽ rời đi, và anh ta không thể ngăn tôi.

Hôm sau, trưởng Phòng 610 đã yêu cầu tôi tới đồn cảnh sát. Ông nói nếu tôi không đi, họ sẽ liệt tôi vào diện truy nã.

Lúc đó, ba học viên đã đến gặp tôi. Tôi đã chia sẻ lại với họ. Mỗi người có quan điểm khác nhau về việc liệu tôi có nên đi tới đồn cảnh sát hay không. Tôi nhận ra rằng tôi không nên phụ thuộc vào họ mà cần tự đưa ra quyết định.

Tôi nói: “Sư phụ, con không muốn rời nhà và lại trở nên cơ cực lần nữa. Đây không phải là con đường mà Sư phụ đã an bài cho con. Con xin Sư phụ gia cường chính niệm cho con và con sẽ đi gặp họ. Con sẽ không làm tổn hại tới thanh danh của Đại Pháp.”

Tôi đã đi gặp bí thư đảng ủy thôn và nói với ông: “Tôi sẽ đi. Nhưng ông phải ghi lại một cách trung thực những gì tôi nói. Hãy hứa với tôi rằng ông sẽ không giam giữ hay làm khó tôi.” Ông ấy đã hứa rằng cảnh sát sẽ không giam giữ tôi.

Vì vậy, tôi đã tới đồn cảnh sát. Nhờ sự gia trì của Sư phụ, ma nạn đã được giải quyết. Tôi đã trở về nhà và làm ba việc một cách an toàn kể từ đó.

Sư phụ giúp tôi thoát nạn

Sau khi nạn thu hoạch nội tạng từ các học viên Pháp Luân Đại Pháp còn sống ở Tô Gia Đồn bị phơi bày, tôi đã bắt đầu làm tờ rơi thông tin về việc đó. Tôi đã dành 20 ngày để tự làm tài liệu trước khi có các học viên khác cùng tham gia.

Tôi đã không học Pháp hay luyện công trong suốt 20 ngày này. Chính niệm của tôi trở nên suy yếu. Sau đó, tà ác đã lợi dụng sơ hở của tôi. Đêm đó, khi tôi đang phát tài liệu tại một nơi xa lạ, tôi đã nhường đường cho một chiếc xe hơi và xe máy tôi đã rơi xuống một con mương.

Đầu tôi bị chảy máu. Xương đòn và xương bả vai bên trái của tôi bị gãy. Một đường gân ở cánh tay trái và một xương sườn bên ngực trái của tôi bị gãy. Xương sường bị gãy nhô hẳn ra ngoài nhưng tôi không hề cảm thấy đau. Ắt hẳn là Sư phụ đã chịu đựng thống khổ này cho tôi.

Một số học viên nói rằng họ sẽ góp một ít tiền cho tôi đi khám bác sỹ. Nếu không, có lẽ, tôi sẽ làm tổn hại đến thanh danh của Đại Pháp. Nhưng tôi tin rằng bởi vì tôi đã có Sư phụ nên tôi sẽ có thể hồi phục mà không cần khám bác sỹ.

Đêm đó, tôi có thể nghe thấy Sư phụ đang nối lại xương đòn cho tôi ở một không gian khác trong ít nhất là hai giờ đồng hồ. Người thân của tôi thúc giục tôi đi khám bác sỹ, nhưng tôi tin tưởng mạnh mẽ rằng Sư phụ sẽ giúp tôi.

Chị gái tôi cũng là người tu luyện, chị đã bảo tôi đeo một cái đai quanh cổ để cánh tay tôi có thể tựa vào. Tôi nghĩ đó là một ý kiến hay. Nhưng ngay khi tôi vừa đặt cánh tay mình lên đai, nó trở nên vô cùng đau đớn. Tôi nhận ra rằng đây là cách làm của người thường và tôi không cần nó. Tôi đã ném bỏ sợi đai.

10 ngày sau, tôi đã có thể cử động tay mình. Đại Pháp thật phi thường. Hàng xóm của tôi thảy đều kinh ngạc và nói: “Ông nên ở nhà thì hơn. Phải 100 ngày mới khỏi.”

Tôi nói với họ: “Người bình thường cần 100 ngày. Nhưng tôi không phải là người bình thường. Tôi chỉ cần 60 ngày.” Và kết quả là tôi đã khỏi trong vòng 60 ngày. Bây giờ tôi đã nhận ra được rằng suy nghĩ của tôi không chính khi nói là 60 ngày. Suy nghĩ của tôi đã quyết định kết quả.

Sau 60 ngày, Sư phụ đã điểm hóa cho rằng tôi nên đi tới một nơi cách nhà tôi gần 5 cây số, ở đó có một khu chợ. Tôi đã đi xe đạp tới đó. Những người dân làng đang làm việc trên đồng thấy tôi đã hồi phục và đã hồ hởi chào hỏi tôi.

Qua sự việc này, cả thôn làng đã biết Pháp Luân Đại Pháp tuyệt vời như thế nào. Ngay cả bí thư thôn cũng không còn sách nhiễu tôi nữa.

Khoảng 5, 6 ngày trước khi vụ tai nạn của tôi xảy ra, anh trai của người hàng xóm tôi bị ngã và gãy xương đòn. Anh ấy đã tiêm thuốc giảm đau và được điều trị y tế cần thiết, nhưng hàng ngày vẫn bị đau đớn dữ dội. Phải mất một năm anh ấy mới hồi phục được. Còn tôi chỉ mất 60 ngày.

“Con chưa hoàn thành sứ mệnh”

Một hôm, tôi dọn mấy đống đá trong sân sau của tôi. Khi tôi đang dọn đống đá cuối, tôi cảm thấy thân thể mình nặng trĩu và đau lưng, vì vậy tôi đã đi ngủ.

Tôi cảm thấy có một cái lỗ được mở ra trong một không gian khác và khí đen bao quanh tôi. Tôi mất ý thức và không còn biết bất cứ điều gì ngoại trừ việc tôi sắp sửa rời đi.

Con trai tôi ở một thành phố khác, đêm đó cháu đã có một giấc mơ và thấy tôi đã tới thế giới khác có cha mẹ quá cố của tôi và những người khác ở đó. Cha mẹ tôi trông thấy tôi và nói: “Chúng ta chỉ là những người bình thường. Còn con thì có sứ mệnh. Hãy mau chóng quay về. Con chưa hoàn thành sứ mệnh của mình. Tại sao con lại tới đây chứ?”

Hôm sau, con trai tôi đã tới thăm tôi và kể cho tôi về giấc mơ đó: “Cha à, mọi người nói cha chưa hoàn thành sứ mệnh trong khi cha qua bên đó. Nếu cần họ sẽ đánh cha cho đến khi cha muốn quay trở lại.”

Tôi dần dần tỉnh lại. Các học viên khác tới nhà tôi, học Pháp và chia sẻ với tôi. Nhờ học Pháp, tâm trí tôi ngày càng thanh tỉnh. Sự việc loại này đã xảy ra với tôi ba, bốn lần. Tôi nhận ra rằng bản thân thực sự mang theo sứ mệnh. Lúc nào tôi cũng kiên định tín Sư tín Pháp. Tôi biết rằng Sư phụ đã gánh chịu khổ nạn cho tôi.

Sư phụ đã ban cho tôi cuộc đời thứ hai, bảo hộ tôi như thể tôi là một đứa trẻ và giúp tôi trưởng thành từng bước cho tới ngày hôm nay. Ngài đã hóa giải nhiều khổ nạn lớn và gánh chịu rất nhiều vì tôi.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/11/2/395140.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/12/1/180920.html

Đăng ngày 09-02-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share