Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 05-12-2019] Tôi đã luôn coi mình là một đứa trẻ kém may mắn nhất trên đời, bởi vì tôi dường như luôn gặp xui xẻo. Có lần tôi từng rơi vào một hố phân khi chơi trốn tìm. Trong khi chạy quanh với những đứa trẻ khác, tôi thường đâm vào mọi thứ và kết cục là bị thương chảy máu đầu. Ngay cả khi ngồi chơi một mình, tôi cũng bị ong đốt sưng mũi. Lúc nghịch nước ở sông, tôi bị đứt chân khiến máu chảy không ngừng.

Một ngày nọ tôi đang cùng người lớn phơi ngô trên mái nhà thì bằng cách nào đó tôi đã bị ngã. May mắn thay là tôi rơi từ phía sau và không bị thương. Một lần khác, tôi đang bơi trong hồ chứa nước địa phương thì chân tôi bị vướng vào một lưới đánh cá, và tôi không thể gỡ ra được. Đột nhiên, một lực vô hình đã kéo tôi ra khỏi nước và tôi đã sống sót.

Tên tôi là Huy, và hồi đó, mọi người nghĩ tôi là một cậu bé nghịch ngợm. Tôi coi mình là một đứa trẻ không may mắn, không may mắn nhất trong tất cả.

Tuổi thơ khốn khổ của tôi

Năm tôi lên sáu tuổi, bố mẹ ly dị, tôi trở nên nhút nhát, nổi loạn và tự ti. Mẹ tôi tái hôn khi tôi lên tám tuổi. Kể từ đó, các cuộc cãi vã và đánh đập trở thành một chuyện thường ngày trong cuộc đời tôi. Tôi thường bị thương. Tôi nhớ rõ ràng một lần sau khi bị đánh tơi bời, toàn thân tôi tím bầm. Mông tôi sưng lên và đau đến mức tôi phải đi bằng một chân. Sau đó, tôi bắt đầu bỏ chạy bất cứ khi nào có một cuộc chiến ở nhà. Tôi ở lại với các bạn cùng lớp gần làng và đôi khi không trở về nhà trong một tuần hoặc hơn.

Một tối mùa Đông năm tôi 10 tuổi, tôi đánh nhau to với bố dượng. Trời bên ngoài rất lạnh và đường phủ đầy băng tuyết. Tôi đạp xe theo bóng trăng suốt 10 cây số để về khóc và mách với bà của tôi. Trong một cuộc chiến lớn khác với bố dượng, tôi phải nhảy lên để tránh con dao mà ông ấy phi vào tôi. Nó bay qua háng tôi.

Thời học phổ thông, tôi thường trốn học để chơi bóng. Một giáo viên đã bắt gặp tôi, cô ấy gọi tôi vào văn phòng và phạt tôi đứng đó cả buổi sáng. Một giáo viên khác đá tôi trong lớp bất cứ khi nào tôi nghịch ngợm. Người quản lý đã bạt tai tôi sau khi bắt gặp tôi đang đánh nhau. Thỉnh thoảng, tôi cùng những đứa trẻ khác đi ăn cắp hộp các-tông và bán chúng. Khi chán chường, tôi dành cả ngày chơi các trò chơi.

Năm 14 tuổi, tôi được gia đình gửi tới học việc tại một nhà máy sản xuất. Nhiều lần, tay tôi suýt bị nghiền nát trong máy trong khi làm việc. Trong khu nhà ở của các nhân viên, tôi đã đánh nhau với những người đàn ông bằng tuổi cha, ông mình. Họ đánh đập tôi bằng dùi cui.

Đó là tuổi thơ của tôi, đầy đau khổ và chịu đựng. May mắn thay, tôi luôn có thể thoát khỏi nguy hiểm thực sự, như thể là tôi được bảo hộ theo một cách nào đó.

Trở thành một người tốt

Trước khi 14 tuổi, tôi luôn coi mình là một linh hồn đáng thương không được ai quan tâm và luôn gặp xui xẻo. Nhưng trong mắt những người khác, tôi là một thiếu niên gây gổ, không nghe lời và không chịu học. Mãi đến vài năm sau tôi mới biết rằng bố mẹ đẻ, dì và ông bà của tôi đều lo lắng cho tôi. Nhưng mẹ tôi không thể làm gì, và bố đẻ tôi không có cơ hội can thiệp. Dì tôi đã từng đi một quãng đường dài để gặp ông và cầu xin ông chăm sóc cho tôi. Dì nghĩ rằng nếu không có ai can thiệp, sớm muộn gì tôi cũng sẽ vào tù.

Bước ngoặt trong cuộc đời tôi là khi tôi gặp chị của ông tôi (người bà cô của tôi) ở chỗ bà nội tôi. Bà phải đi làm việc ở thành phố khác từ nhiều năm trước, và chúng tôi chưa bao giờ biết nhau.

“Ai đây?” – bà hỏi.

“Tiểu Huy nhà chúng ta đấy” – bà tôi trả lời.

Người bà cô của tôi đã hỏi về tình hình của tôi.

Rất lâu sau, bà kể với tôi ký ức về cuộc gặp gỡ đó: “Cháu trông giống như một dân anh chị. Mái tóc dài nhuộm những đường sọc xanh và vàng, mặc cái quần ống loe to, và đeo thắt lưng dài lủng lẳng. Nghĩ đến việc cháu là người cháu trai mà ông bà cháu lo lắng nhất và cháu là lao động trẻ em, làm công việc nguy hiểm ở tuổi vị thành niên, bà đã quyết định giúp cháu.”

Với sự giúp đỡ của bà cô, tôi đã dừng làm lao động trẻ em. Thay vì sống cùng mẹ và dượng, tôi đã chuyển đến ở cùng ông bà mình.

Không lâu sau, người bà cô đã đăng ký cho tôi vào một trường dạy nghề gần chỗ bà. Bà còn đưa tôi đi cắt tóc trước khi tôi bắt đầu đến trường, bất chấp sự phản đối của tôi. Sau đó bà tìm một số quần áo phù hợp cho tôi. Thế là tôi đã trở lại là một học sinh bình thường.

Tôi thường dành những ngày nghỉ cuối tuần tại nhà bà cô của mình. Bà kể cho tôi những câu chuyện về việc trở thành một người tốt và sửa những thói quen xấu cho tôi.

Trong ba năm tôi học ở trường dạy nghề, bà dạy tôi phải tôn trọng các giáo viên và người lớn, cũng như cách đối xử tốt với những người khác. Với những giá trị truyền thống được hun đúc trong tâm trí tôi như vậy, tôi đã có thể bỏ được nhiều khuyết điểm. Lòng thù hận của tôi với bố đẻ và bố dượng đã phai dần và thay vào đó là sự thấu hiểu và tha thứ. Thay vì đi chơi lêu lổng và lãng phí thời gian, tôi đã có thể tĩnh tâm và làm việc hiệu quả.

Trở thành một học viên

Năm học đầu tiên ở trường dạy nghề, bằng cách nào đó mà tôi có được cuốn Những lời tiên tri của Nostradamus. Ấn tượng bởi tính chính xác trong những lời tiên tri, tôi đã tự nhủ: “Ồ! Có vẻ như thật sự có một lực lượng siêu nhiên.” Điều đó đã thay đổi cách tôi nhìn nhận xã hội và thế giới.

Năm 2007 khi tôi 22 tuổi, bà cô tôi đã kể cho tôi về Pháp Luân Đại Pháp và cuộc bức hại. Vì tò mò, tôi bắt đầu đọc các sách Đại Pháp. Tôi đã tốt nghiệp trường dạy nghề và bắt đầu đi làm. Trong thời gian rảnh rỗi, tôi thường đọc sách Đại Pháp và đọc những bài thơ sáng tác bởi Ngài Lý Hồng Chí – người sáng lập pháp môn. Bởi vì tâm tôi thuần khiết, tâm tính tôi đã đề cao nhanh chóng. Tôi luôn cố gắng sống theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn.

Một ngày nọ tôi trông thấy một xấp giấy ở lối vào của khách sạn nơi tôi làm việc. Đó toàn là tiền mặt mới rút từ ngân hàng. Nghĩ rằng người chủ hẳn sẽ rất lo lắng, tôi đã tới quầy lễ tân và nộp nó. Nếu không tu luyện Đại Pháp, tôi hẳn đã bí mật cất vào ví của mình, vì số tiền đó bằng khoảng hai tháng lương của tôi. Nhưng tôi không thể làm như vậy với tư cách là một học viên. Khi giao lại số tiền, tôi cảm thấy tâm mình ngập tràn niềm vui.

Một người có nguyên tắc

Đất ở quê tôi được bán cho những nhà phát triển, và mọi người đã nhận được một khoản tiền kha khá. Bởi vì tôi không ở đó, bố đẻ và mẹ kế của tôi đã lấy phần của tôi. Cho rằng tiền thuộc về tôi phòng trường hợp khẩn cấp, ông bà tôi đã cố lấy lại nó và thậm chí còn khóc trước mặt bố tôi. Nhưng những nỗ lực của họ là vô ích và việc gặp gỡ với các quan chức trong làng cũng không có kết quả.

Vì thất vọng và tuyệt vọng, ông tôi đã gọi đến nơi tôi làm việc và kể lại tình hình cho tôi. Tôi đã rất bình tĩnh và nói: “Nếu họ muốn lấy tiền, họ có thể lấy nó. Xin ông đừng cảm thấy tồi tệ vì việc đó.” Tôi biết mình sẽ không thể xử lý tình huống theo cách đó nếu tôi không được chỉ dẫn bởi Chân-Thiện-Nhẫn.

Các đồng nghiệp của tôi thường tranh đấu với nhau vì lợi ích vật chất của họ, và các quản lý cũng vậy. Tự coi mình là một người tu luyện, tôi không bị động tâm và chỉ tập trung làm tốt việc của mình. Một lần nữa, tôi đã hành xử như vậy bởi vì Pháp Luân Đại Pháp đã dạy tôi cách trở thành một công dân tốt.

Sau đó, ngày càng nhiều các nhà phát triển về nông thôn, và tôi đã tìm được một công việc ở đó với vị trí là quản lý nhà kho và chịu trách nhiệm xuất nhập vật tư trong kho. Nhiều đồng nghiệp coi đó là cơ hội lớn để có được thu nhập ngoài luồng. Nhưng tôi biết rằng là một học viên, tôi không thể làm bất cứ điều gì trái với nguyên tắc của mình.

Sau đó tôi dự định xây một ngôi nhà ở quê. Với công việc của mình, tôi có thể dễ dàng có được bất cứ thứ gì tôi cần, bao gồm thép cây, xi măng, cát, dây cáp điện và thậm chí cả nguồn nhân lực. Những người ở vị trí của tôi có thể dễ dàng đưa ra một vài danh sách để lấy bất cứ thứ gì họ cần cho việc xây một căn nhà mà không cần sử dụng tiền của bản thân. Nhưng tôi đã không làm vậy. Tôi đã xây nhà bằng chi phí của mình cùng với sự giúp đỡ của ông bà tôi.

Khi còn bé, tôi đã từng mơ thấy mình đến đây từ một nơi khác, một nơi rất, rất cao. Mãi đến khi trở thành một học viên Pháp Luân Đại Pháp, tôi mới hiểu được ý nghĩa của giấc mơ này. Đề cao bản thân, trở thành người tốt hơn, và quay về với bản ngã của chúng ta thông qua tu luyện là điều quan trọng nhất trong cuộc sống của chúng ta.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/12/5/396633.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/12/15/181107.html

Đăng ngày 08-02-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share