[MINH HUỆ 01-12-2009]

Tôi là một luật sư tại Trung Hoa lục địa. Vợ tôi trước đây thường có các vấn đề về sức khỏe, bao gồm bệnh đau nửa đầu, bệnh tim, và thường xuyên bị bất tỉnh. Nghề nghiệp của tôi đòi hỏi phải đi công tác xa thường xuyên, và tôi luôn lo lắng cho vợ ở nhà. Năm 1996, tôi tình cờ đọc được cuốn Chuyển Pháp Luân, và mang về nhà cho vợ tôi đọc. Sau khi đọc cuốn sách, cô ấy nói đó thật là một quyển sách tuyệt vời và yêu cầu tôi đưa tới một điểm tập công gần nhà. Từ đó, vợ tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công. Ban đêm, tôi đưa vợ tới điểm tập công bằng xe đạp và lại đón cô ấy về sau đó. Chỉ trong vài ngày, bệnh tật của vợ tôi đều biến mất. Tôi biết rằng bệnh tật của cô ấy được chữa khỏi là nhờ Sư phụ Lý đã gỡ bỏ nghiệp lực giúp, và cũng là nhờ cô ấy đã nhanh chóng từ bỏ các chấp trước bản thân.

Vào tháng 11-2000, vợ tôi đã tới quảng trường Thiên An Môn để chứng thực Pháp. Lúc đó, tôi đang công tác khỏi thị trấn. Ngay khi nghe tin cô ấy đang ở đâu, tôi đã đi tầu tới Bắc Kinh để tìm cô ấy tại quảng trường Thiên An Môn. Tại đó, tôi đã thấy các phương tiện của cảnh sát cơ động đang huýt còi và cảnh sát thì đang đánh đập các học viên Pháp Luân Công. Đột nhiên, tôi nghe thấy một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía đông quảng trường “Pháp Luân Đại Pháp Hảo! Chân – Thiện – Nhẫn Hảo!” Đó chính là vợ tôi. Khi tôi phát hiện được ra cô ấy, thì cô ấy đã bị vài cảnh sát đánh ngã xuống đất. Họ giằng lấy biểu ngữ của cô ấy, và đẩy cô ấy vào xe cảnh sát.

Tôi quyết định phải giải cứu vợ mình khỏi cảnh sát. Tôi nghĩ “Sư phụ Lý, vợ tôi là một đệ tử của Người. Cô ấy đang bị bức hại. Xin Người hãy giúp đỡ tôi. Tôi muốn cứu cô ấy”. Tôi tới đồn cảnh sát quảng trường Thiên An Môn, nơi tôi thấy một khoảng sân lớn ngay bên trong cánh cổng sắt. Các học viên bị bắt giữ đang đứng chật trong sân. Tôi nói với người cảnh sát gác cổng “Tôi là trưởng bộ phận an ninh của một cơ quan nhà nước, tôi tới đây để tìm những học viên Pháp Luân Công là nhân viên của công ty để mang họ về.” Tôi được phép vào trong và dễ dàng tìm thấy vợ tôi trong đám đông, rồi đưa cô ấy ra khỏi đồn cảnh sát mà không có sự can thiệp nào. Sau khi về nhà, vợ tôi quay lại với những hoạt động thường xuyên để nói với người dân về Pháp Luân Công. Và tôi thì chuyển sang vai trò hỗ trợ và bảo vệ cho cô ấy. Vợ tôi thường đến các vùng ngoại ô để treo các biểu ngữ Pháp Luân Công và dán các tờ thông báo trên thân cây và cột điện dọc đường.

Năm 2003, tôi đi công tác xa khỏi thị trấn và nghỉ lại ở một nơi gần công viên. Một buổi sáng, tôi ra ngoài công viên để đi bộ, và nhìn thấy một học viên nữ đang cố để treo một biểu ngữ Pháp Luân Công lên một cái cây. Chị ấy thì thấp và có một mình nên gặp khó khăn để treo nó. Tôi đến gần để giúp, và điều đó khiến chị hơi ngạc nhiên. Tôi bảo với chị ấy “Chị đừng sợ. Tôi không phải là một học viên, mà là vợ tôi. Tôi biết Pháp Luân Đại Pháp là tốt và chị cũng là người tốt. Tôi có thể giúp chị treo biểu ngữ không?” Chị ấy rất hạnh phúc và chúng tôi cùng treo biểu ngữ lên. Sau đó, chị lấy ra khỏi túi một thỏi son và nắn nót viết “Pháp Luân Đại Pháp hảo!” trên một cây cột điện và trên một vài hòn đá trong công viên. Tôi cũng lục túi mình và may mắn thấy một thỏi son mà tôi đã mua để tặng vợ mình. Vì vậy, tôi lấy thỏi son ra và bắt đầu viết cùng chị ấy. Đối với tôi thì mọi việc dễ dàng hơn Vì tôi cao, và chữ viết tay cũng đẹp nữa.

Khi tôi đang ăn sáng ngay bên ngoài công viên, tôi thấy vài xe cảnh sát cơ động vào công viên. Sau khi ăn xong, tôi vào công viên và thấy những người cảnh sát đang cố gỡ tấm biểu ngữ xuống và xóa các dòng chữ mà chúng tôi đã viết trên các tảng đá cũng như các cột điện. Tôi tự nhủ với bản thân “Các ông không thể lấy tấm biểu ngữ xuống được, cũng như không thể xóa đi thông điệp của chúng tôi”. Những người cảnh sát trèo lên cây nhưng không thể với tới tấm biểu ngữ. Và họ cũng sợ rằng cành cây có thể gãy, và có thể bị điện giật. Rất nhiều người qua đường chứng kiến cảnh tượng này và mọi người liên tục kéo đến. Một số người thậm chí còn đọc to nội dung trên tấm biểu ngữ. Những người khác theo đó cũng đọc to lên. Cảnh sát rất tức giận nhưng không thể làm gì để ngăn chặn được. Họ thất bại và xấu hổ bỏ đi. Khi trở về nhà, tôi kể lại cho vợ tôi. Cô ấy rất hạnh phúc. Tôi bảo “Thỏi son anh mua tặng em đã được dùng để viết những thông điệp giảng rõ sự thật rồi”. Cô ấy cười tôi “Em thậm chí còn không dùng son cơ mà. Nhưng anh đã làm một việc rất chính nghĩa.

Từ năm 2003, mỗi tuần tôi đều giúp đỡ vợ tôi nói chuyện với mọi người về thoái Đảng. Chúng tôi cũng lái xe đến các vùng nông thôn để phân phát tài liệu Đại Pháp. Chúng tôi chống lại bất kỳ sự bức hại nào của cảnh sát địa phương và Phòng 610 đối với vợ tôi bằng cách nói chuyện với họ và tranh luận với họ trên quan điểm luật pháp. Họ chẳng có cách nào để bảo vệ, bào chữa cho những hành động của mình và luôn phải ra về, thất bại trong những nỗ lực nhằm bức hại vợ tôi.

Là một thành viên trong gia đình của một học viên Pháp Luân Công, tôi sẽ bảo vệ vợ tôi và đồng thời sẽ cùng cô ấy tham gia vào việc nói với mọi người sự thật về Pháp Luân Công để cứu độ họ. Qua đây, tôi muốn bày tỏ hi vọng chân thành rằng Pháp Luân Đại Pháp sẽ được phổ truyền rộng khắp trên toàn thế giới.
Viết ngày 30-11-2009


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2009/12/1/213602.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2009/12/17/113181.html

Đăng ngày 01-03-2010. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản

Share