[MINH HUỆ 25-3-2005] Tôi là một đệ tử Đại Pháp ở Trung Quốc đã ở trong hoàn cảnh vô gia cư được 3 năm vì cuộc khủng bố. Trong thời gian này, tôi chỉ về nhà có một lần. Vì tình trạng này, cha tôi rất giận dữ và đã nói một số thứ chống lại Pháp Luân Đại Pháp. Mẹ của tôi và con gái của tôi cũng tu luyện Pháp Luân Công, và họ đã giảng rõ sự thật cho cha tôi nhưng đạt được rất ít kết quả với ông.

Cha tôi đã gia nhập Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) khi ông là một thanh niên. Bây giờ ông 60 tuổi và đã có hơn 40 năm là Đảng viên. Khi còn trẻ, ông đã tham gia vào mọi hoạt động của ĐCSTQ. Rất nhiều lần ông được bình chọn là nhân viên gương mẫu, và ông đã là giám đốc của một bệnh viện. Trong những năm đó, ông đã theo sát ĐCSTQ. Tuy nhiên trong những năm gần đây, sau khi thấy sự thối nát của ĐCSTQ và cuộc khủng bố Pháp Luân Công của ĐCSTQ, ông đã nói, “Sự khủng bố nhân dân của ĐCSTQ thật khủng khiếp”. Ông biết rằng ĐCSTQ là xấu.

Lần tôi về thăm bố mẹ này, tôi đã đề nghị ông đọc Cửu Bình —Chín bài bình luận về Đảng Cộng sản— trước khi tôi nói chuyện với ông. Khi tôi đưa ông Chín bài bình luận, ông đã hỏi, “Tại sao con tham gia vào thứ này?” ngụ ý rằng tôi đang dính vào chính trị. Tôi giải thích với ông đây không phải là dính vào chính trị. “Vì Giang Trạch Dân cấu kết với cái Đảng tà vạy này để khủng bố Pháp Luân Công, tại sao chúng ta lại không phơi bày bản chất tà ác của nó?” Ngày hôm sau, tôi hỏi ông là ông đã đọc xong Chín bài bình luận chưa. Ông đã lảng tránh tôi bằng cách nói rằng tư duy của ông chậm và ông không thể đọc nó. Tôi biết rằng những ảnh hưởng hiểm độc của ĐCSTQ làm cho ông nói thế, và tôi hơi lo lắng. Sau đó tôi chợt nghĩ tới lời dạy của Sư phụ trong cuốn Chuyển Pháp Luân về việc dọn dẹp sạch các sách khí công xấu. Dĩ nhiên rồi! Mẹ tôi và tôi lục lọi các ngăn tủ và tìm tất cả các chứng chỉ liên quan tới tư cách Đảng viên của cha tôi, thẻ và các giấy tờ quyền lợi trách nhiệm, và đã đốt chúng. Chúng tôi tìm thấy một chồng tạp chí Cuộc sống Đảng viên, một trong chúng có ảnh của Giang. Ngay lập tức, mẹ tôi và tôi đã đốt nó.

Chúng tôi đã giải quyết những thứ này trong buổi sáng, và đến chiều tôi phát chính niệm một lúc, nhưng tôi vẫn không cảm thấy tự tin rằng cha tôi sẽ hiểu. Đột nhiên một ý tưởng chớp lên trong đầu tôi, “Nếu tôi đối xử với cha tôi như là với con gái tôi, ông dứt khoát sẽ hiểu”. Tôi đã nghĩ lại và nhớ rằng tôi đã dành rất nhiều thời gian với con gái mình để làm cho nó có thể nâng cao trí tuệ lên. Thực sự cô ấy đã làm rất tốt và đã tuyên bố rút khỏi Đoàn thanh niên cộng sản và Đội thiếu niên tiền phong. Nhưng ở đây tôi vẫn không thiện và kiên trì với bố của tôi. Hai giờ trước khi tôi đi, tôi đã đến với bố tôi. Tôi đã nói một cách kiên trì với ông ĐCSTQ tà vạy thế nào và rằng cuộc khủng bố mà chúng ta phải chịu là do cái giáo phái cộng sản tà vạy này gây ra. Tôi cũng bảo ông rằng nhiều người tin chắc rằng nếu không có ĐCSTQ, xã hội của chúng ta sẽ thực sự trở nên thịnh vượng và tự do. Đầu tiên ông đã không nghĩ thế. Ông đã nói rằng ông biết ĐCSTQ không tốt, nhưng ông không muốn xã hội bị hỗn loạn, và ít nhất nó cho ông lương hàng tháng. Sau đó tôi đã liệt ra một số ví dụ về những người dân ở những nước bị cai trị bởi Đảng Cộng sản luôn luôn phải đương đầu với những thảm họa thế nào. Người dân ở những nước không có Đảng Cộng sản hoặc ở những nơi mà Đảng Cộng sản đã tan rã thì đã sống trong thịnh vượng hoặc hòa bình. Trong hai mươi phút, bố tôi bắt đầu đồng ý với tôi. Tôi hỏi ông, bây giờ bố đã nhận ra rằng ĐCSTQ quá tà vạy, thế tại sao vẫn ở trong nó? Tôi đã bảo ông rằng sử dụng biệt danh để thoái khỏi ĐCSTQ cũng có hiệu lực. Ông ngay lập tức tuyên bố rằng ông sẽ từ bỏ.

Trong thời gian ở với bố tôi đó, tôi đã kinh nghiệm thấy lòng nhân từ vô biên và năng lượng ngay chính của Sư phụ. Trước khi rời đi, tôi đã chân thành giục bố tôi đọc Chín bài bình luận về Đảng Cộng sản. Ông đã cười, và tôi biết rằng ông chẳng còn chút oán giận gì với tôi mà đang biểu lộ tình cảm con người với tôi.

Chú của tôi cũng là một Đảng viên trong hơn 40 năm. Trước khi tôi rời đi, ông đã cho tôi 400 nhân dân tệ. Tôi đã từ chối lấy nó. Ông đã nói, “Đây không phải là cho cháu mà cho công việc của cháu”. Tôi sửng sốt. Năm 1999 vì sợ mẹ tôi bị rắc rối do khủng bố, chú tôi đã bắt mẹ tôi pháp hủy các sách Pháp Luân Đại Pháp của bà — thế mà lúc này đây ông lại hỗ trợ Đại Pháp! Những nhân tố tà ác đã ngày càng ít đi, và người dân thế giới đã trở nên ngày càng tỉnh táo. Hỡi các đồng tu, hãy nhanh lên và rút khỏi Đảng Cộng sản, Đoàn Thanh Niên Cộng Sản và Đội Thiếu Niên. Chừng nào mà chúng ta chú ý tới vấn đề này và tu luyện chúng ta liên tục và thực sự nghĩ về người dân thế giới, bóng ma tà vạy của ĐCSTQ sẽ không sử dụng được thêm một chút quyền lực nào nữa vì nó đã bị phán quyết phải bị loại bỏ.

 

Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2005/3/25/98076.html;

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2005/4/10/59449.html.

Dịch ngày 14-4-2005, đăng ngày 21-4-2005; bản dịch có thể được chỉnh sửa trong tương lai để sát hơn với nguyên tác.

Share