Bài viết của con gái một học viên Pháp Luân Đại Pháp

[MINH HUỆ 29-06-2019] Tôi là Dương Dương. Mẹ tôi tu luyện Pháp Luân Công, còn gọi là Pháp Luân Đại Pháp. Có lần, mẹ đã đọc cho tôi nghe lời giảng sau của Sư phụ:

“Chẳng phải tôi đã từng giảng rằng một người luyện công, cả gia đình được lợi ích sao?” (Giảng Pháp tại Pháp hội Australia [1999])

Tôi đúng là đã được hưởng nhiều lợi ích nhờ mẹ tu luyện Đại Pháp. Sau đây, tôi xin chia sẻ câu chuyện của mình.

Sư phụ tìm “mẹ” để che chở cho tôi

Khi tôi 11 tuổi, mẹ tôi bị bắt chỉ vì bà tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tôi chẳng còn người thân nào bên cạnh, nên tôi được gửi tới nhà của một người họ hàng ở tỉnh Sơn Đông. Họ có mở một nhà hàng ở đó.

Họ yêu cầu tôi phải lao động cật lực ở nhà hàng này. Hàng ngày, tôi phải bỏ than vào lò, cạo xỉ than và chà sàn nhà. Tôi sợ những ngày cuối tuần và ngày lễ vì tôi phải làm việc cả ngày. Tôi không được nghỉ ngơi và có thời gian để làm bài tập về nhà.

Tôi luôn bị đói. Một lần nọ, khi tôi đang ăn thức ăn thừa của khách, thì người họ hàng la toáng lên rằng: “Mày nghĩ mày là ai? Là khách chắc?” Tệ hơn nữa, họ còn cấm tôi đi học vào học kỳ tiếp theo. Họ muốn tôi làm việc như những người khác mà không phải trả công.

Ngày nọ, có một cuộc họp nhóm tại nhà của một người bạn cùng lớp của tôi là Thanh Thanh. Tôi đã rất vui khi ở đó. Mẹ của Thanh Thanh chăm sóc tôi đặc biệt tốt. Bà ấy rất yêu thương và quan tâm đến tôi, tôi cảm thấy rất gần gũi với bà.

Bà hỏi tôi: “Con tên là gì? Con sống ở đâu? Con trông rất quen!“ Tôi bối rối hỏi lại: “Cô đã từng gặp con ạ?” Bà ấy gật đầu: “Cô đã mơ thấy con cách đây vài tuần. Con tiến đến chỗ cô, cho đến khi cô dang tay ra và ôm lấy con. Cô tự hỏi mối nhân duyên này có ý nghĩa là gì?” Sau đó, bà ấy ôm chầm lấy tôi, giống như mẹ ôm tôi vậy.

Mỗi lần ghé chơi với Thanh Thanh, mẹ bạn ấy luôn muốn tôi ở lại ăn tối. Nhưng tôi thì lại không muốn làm phiền bà. Tôi nói rằng tôi đã có đồ ăn ở nhà rồi và tôi phải về nhà. Bà ấy đồng ý và đứng dậy cùng tôi rồi nói: “Cô cũng muốn đến thăm nhà con và xem con sống ra sao”. Tôi không thể thoái thác nên đã chấp thuận lời đề nghị của bà.

Tôi sống trong một gian phòng mà người thân thuê cho tôi ở. Khi chúng tôi vào, bà ấy đi thẳng vào bếp, và thấy không có gì cho tôi ăn. Bà ấy hỏi: “Thức ăn đâu, con gái?” Rồi bà xoay người lại và nói: “Chờ cô một chút”.

Bà ấy trở lại với một tô mì to có 2 quả trứng trần. Tôi bắt đầu khóc. Bà ấy hỏi: “Mẹ con đâu? Nhà con ở đâu?” Tôi đã kể cho bà nghe tất cả mọi chuyện: Nhà tôi ở vùng Đông bắc Trung Quốc, mẹ tôi hiện đang bị giam giữ vì tu luyện Pháp Luân Công. Tôi ở đây cùng với người họ hàng. Nước mắt rơi trên gương mặt của bà và bà ôm tôi thật chặt. Bà nói: “Thôi, thôi đến ở nhà cô. Dù nhà cô không giàu, nhưng cô sẽ không để con bị đói đâu. Các học viên Pháp Luân Công là người tốt. Con đến ở với cô kể từ hôm nay nhé!”

Kể từ hôm ấy, tôi trở thành con gái thứ ba của bà. Tôi đến trường với Thanh Thanh mỗi ngày, và không còn cảm thấy lẻ loi và sợ hãi nữa. Tôi cảm thấy mình được che chở và chăm sóc như thể tôi là con ruột của bà vậy. Người họ hàng của tôi rất tức giận và bắt đầu phao tin đồn. Tôi lo rằng tôi bị buộc phải quay trở về với họ. Nhưng mẹ Thanh Thanh đã chịu đựng mọi áp lực và giữ tôi lại. Tôi đã ở đó khoảng ba năm!

Bà ấy đã được phúc báo vì lòng tốt của mình. Khi con gái lớn của bà lấy chồng, hai vợ chồng người con gái lập công ty riêng. Công việc kinh doanh của họ rất phát triển, bây giờ mọi người đều ngưỡng mộ sự thành công của họ.

Tôi vô cùng biết ơn Sư phụ Lý (nhà sáng lập Pháp Luân Công). Chính Sư phụ đã tìm cho tôi một người “mẹ” để chở che và chăm sóc cho tôi. Tôi không thể tưởng tượng được mình sẽ ra sao nếu tôi vẫn còn sống ở nhà hàng đó.

Sư phụ cứu tôi từ một tình huống nguy nan

Mẹ tôi được trả tự do vào năm 2009, tôi tạm biệt người mẹ nuôi đáng kính của tôi, và theo mẹ ruột đến một thành phố ở miền Nam Trung Quốc.

Một ngày kia, trong khi tôi đang chờ xe buýt lúc tan học thì một chiếc xe mô tô đột nhiên dừng lại trước mặt. Một người đàn ông trẻ đội nón bảo hiểm và mặc áo khoác đen nói với tôi: “Anh thích em, đi với anh nhé”. Tôi quá sợ hãi và la lớn: “Tôi không biết anh. Tôi còn đang đi học đấy. Tôi sẽ không theo anh đâu!” Hắn tuyên bố: “Cô không được quyền lựa chọn”. Rồi hắn đến tóm lấy tôi!

Lúc đó trời chuyển tối và trên đường ít người qua lại. Tôi chợt nhớ và thầm khẩn cầu: “Sư phụ Lý Hồng Chí, xin Ngài cứu con với!” Chỉ với một ý nghĩ vậy mà tay hắn chững lại giữa không trung. Hắn xoay người lại, đạp lên chân ga và vọt đi mất! Tôi gập người xuống đất sau khi nỗi kinh hãi qua đi. Tôi không thể ngừng khóc. Tôi thầm nhủ trong tâm: “Con xin cảm ơn Sư phụ đã cứu con lần nữa!”

Các bài giảng Pháp đã tịnh hóa tâm trí và ban cho tôi trí huệ

Bạn học đã rủ tôi chơi điện tử, và tôi trở nên nghiện nó. Tôi lãng phí rất nhiều thời gian để chơi và điểm số học tập của tôi tuột dốc. Kỳ thi đang đến gần và tôi bắt đầu lo lắng. Mẹ tôi đề nghị chúng tôi nên học Pháp chung để tiêu trừ can nhiễu. Ngay cả khi không có nhiều thời gian, chúng tôi vẫn đọc Chuyển Pháp Luân, cuốn sách chính của Pháp Luân Công. Tôi cảm thấy tâm trí mình minh mẫn hơn và có thể chú tâm hơn vào việc học hành. Mẹ cũng bảo tôi chân thành nhẩm niệm: “Pháp Luân Đại Pháp hảo. Chân – Thiện – Nhẫn hảo”. Kết quả là, tôi đã làm bài rất tốt vào kỳ thi, những câu hỏi trong đề thi là những gì mà tôi đã học trước đó!

Kết quả thi thật tuyệt vời, tôi đã được nhận vào một lớp tốt nhất của một trường tốt nhất! Sư phụ lại giúp tôi lần nữa!

Nhận sự hỗ trợ bất ngờ từ người lạ

Mẹ và tôi trở về quê nhà ở Đông bắc Trung Quốc vào kỳ nghỉ hè năm 2009. Khi mẹ đến học Pháp nhóm tại địa phương, mẹ lại bị bắt và giam giữ một lần nữa. Tôi đã phải tự xoay sở để quay về đi học lại.

Do không còn tiền nên tôi phải đi tìm việc để kiếm đủ số tiền mua vé tàu điện quay trở về nơi ở cũ. Tôi phân loại và đóng gói các quả táo. Tôi làm việc cả ngày lẫn đêm, và muốn dành đủ tiền để mua vé tàu điện. Hàng tối, tôi ngủ ở nhà xe của họ.

Một đêm nọ, tôi gặp một người trên mạng chat QQ. Ông nói rằng đã nhập cảnh đến Mỹ nhiều năm rồi. Do biết mẹ tôi tu luyện Pháp Luân Công và tình thế hiện tại của tôi, nên ông muốn gửi ngay cho tôi ít tiền và nói rằng: “Pháp Luân Công là hợp pháp ở Mỹ. Các học viên Pháp Luân Công là người tốt. Đừng sợ. Tôi sẽ giúp cháu và cháu cần phải nhanh chóng mua vé tàu về nhà an toàn”.

Và ông ấy thực sự đã giữ lời hứa và đã chu cấp cho tôi một số tiền đủ để trang trải cuộc sống hàng ngày và phí học hành của tôi. Tôi tin rằng Sư phụ đã bảo hộ tôi một lần nữa, và Ngài đều làm như vậy mỗi khi tôi gặp phải khổ nạn.

Tôi vô cùng biết ơn ân đức cứu độ của Sư phụ!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/6/29/383860.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/7/17/178469.html

Đăng ngày 21-08-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share