Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp trẻ tuổi ở Đại lục
[MINH HUỆ 26-05-2019] Mẹ tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp từ năm 1996, lúc đó tôi mới được 2 tuổi. Cha tôi nghiện rượu nặng trong nhiều năm. Mỗi khi lên cơn say, cha tôi lại đánh đập mẹ tôi và thỉnh thoảng đánh luôn cả tôi nữa. Tôi rất sợ cha mình. Trước đó, thể ngộ về Pháp của chúng tôi còn hạn chế nên chúng tôi không biết phải vượt qua khổ nạn này như thế nào.
Do đến Bắc Kinh thỉnh nguyện quyền được tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, mẹ tôi đã bị giam giữ bất hợp pháp tại trại lao động cưỡng bức vào năm 2001. Bà nội tôi, cũng là một học viên Đại Pháp, đã thay mẹ nuôi nấng tôi. Lo sợ cuộc bức hại, nhiều người họ hàng đã phản đối dữ dội bà tôi tập Pháp Luân Công. Trước áp lực này, bà nội đã dừng tu luyện. Trong suốt khoảng thời gian này, tôi trở nên rất ương bướng và nổi loạn.
Sau khi mẹ tôi trở về, tôi đã quay lại tu luyện. Bà nội tôi cũng tu luyện trở lại sau khi nhận được điểm hóa của Sư phụ trong mơ (trong giấc mơ này, bà bị lạc và không thể tìm được đường về nhà). Mỗi buổi sáng tôi luyện công cùng bà nội và học Pháp cùng bà vào buổi tối.
Một ngày nọ, khi tôi đang học ở trường, đột nhiên tôi cảm nhận được một luồng năng lượng ấm áp từ đỉnh đầu chạy dọc xuống toàn bộ cơ thể. Tôi rất thích thú và khi đi học về, tôi nói với mẹ và bà nội: “Sư phụ đã tịnh hóa thân thể cho con”.
Một đêm nọ, tôi nằm mơ thấy mình đang ở trong một vườn cây ăn quả đầy những trái dưa ngon ngọt to bằng quả bóng rổ. Tôi biết Sư phụ đang khích lệ tôi. Mẹ tôi dần hiểu rằng những khổ nạn trong gia đình và bức hại là do Cựu thế lực cưỡng ép lên chúng tôi.
Sư phụ giảng:
“Mỗi khi ma nạn tới, không dùng phía bản tính để nhận thức , mà hoàn toàn dùng phía con người để lý giải, như vậy tà ma sẽ lợi dụng điểm ấy để can nhiễu và phá hoại mãi không thôi, khiến học viên lâm trong ma nạn một thời gian lâu”. (Nói về Pháp, Tinh tấn yếu chỉ)
“Đã là một đệ tử Đại Pháp, khi ma nạn đến, nếu thật sự đạt được thản nhiên bất động hoặc có thể đặt tâm cho phù hợp với các yêu cầu khác nhau của các tầng thứ khác nhau đối với chư vị, thì đủ để vượt quan rồi. Còn nếu cứ mãi không thôi, nếu không phải tâm tính hoặc hành vi có tồn tại vấn đề nào khác, thì nhất định là những ma tà ác đang dùi vào sơ hở mà chư vị đang nuông chiều. Người tu luyện dù sao cũng không phải là người thường, phía bản tính lẽ nào không Chính Pháp?” (Nói về Pháp, Tinh tấn yếu chỉ)
Vì vậy, mẹ tôi bắt đầu phát chính niệm thanh lý tà ác đang thao khống các hành vi của cha tôi. Không lâu sau, ông không còn uống nhiều như trước. Chúng tôi đã thấy được những gì Sư phụ giảng: “Niệm nhất chính – Ác tại khoa”. (Phạ Xá, Hồng Ngâm II)
Chúng tôi cũng nhận ra rằng việc cho rằng mỗi khi cha say, ông ấy đều bạo lực là sai. Chúng tôi quyết định phủ định hoàn toàn sự an bài của cựu thế lực. Mẹ và tôi không còn cảm thấy chán ghét mỗi khi cha tôi say rượu. Chúng tôi đối xử với cha tốt hơn và cố gắng nói chuyện với ông. Dần dần, cha tôi ít uống say hơn và không còn đánh đập chúng tôi mỗi khi lên cơn say nữa.
Thời gian sau đó, gia đình chúng tôi trở nên hòa thuận. Mặc dầu, cha tôi không tu luyện, nhưng ông biết Đại Pháp là tốt và ủng hộ chúng tôi. Thậm chí, ông còn cố gắng ngồi thiền và có thể ngồi được 30 phút trong tư thế song bàn!
Đại Pháp ban cho tôi trí huệ
Tôi không phải là một học sinh giỏi. Trong năm đầu học cấp III, tôi không đủ điểm để vào lớp chất lượng cao. Để cải thiện điểm số của chúng tôi, giáo viên dạy thêm một giờ đồng hồ sau các buổi học vào buổi tối. Tôi nói chuyện với mẹ và cả hai chúng tôi đồng ý rằng học Pháp quan trọng hơn việc ngồi học thêm một tiếng đồng hồ tại trường. Một khi chúng ta học Pháp tốt, mọi việc sẽ trở nên trôi chảy hơn. Vì vậy mẹ nói với giáo viên và xin phép để tôi không tham gia lớp học thêm vào buổi tối. Bằng cách này, mỗi tối, tôi có thêm thời gian để đọc sách Đại Pháp. Năm đó, điểm số của tôi đạt kết quả cao hơn, mặc dù tôi không đi học thêm và tôi cũng đủ điểm để vào lớp học chất lượng cao. Tôi biết rằng Đại Pháp đã ban cho tôi trí huệ để học tốt hơn.
Những năm học trung học của tôi được đánh dấu bằng lịch học rất bận rộn. Tôi thường về nhà vào lúc 11 giờ đêm. Tuy nhiên, bất kể tôi có về muộn đến đâu, tôi đều đọc sách ít nhất nửa tiếng một ngày. Trong khi các bạn học của tôi phải chịu áp lực rất căng thẳng với hàng loạt các bài kiểm tra và bài tập về nhà, thì tôi vẫn khá thoải mái.
Đặc biệt, đối với tôi, các bài viết luận là rất nan giải. Tôi chưa bao giờ viết tốt cho đến khi tôi viết bài về “Thần Vận – Văn hóa truyền thống Trung Hoa” trong kỳ kiểm tra cuối cấp. Mục đích của tôi là ủng hộ cho sự khôi phục lại những giá trị mỹ hảo của văn hóa truyền thống Trung Hoa. Khi tôi viết, những ý tưởng liên quan đến Đại Pháp tuôn trào một cách tự nhiên, vì vậy, tôi chỉ đơn giản là viết chúng ra. Giáo viên rất thích bài viết của tôi, vì vậy đã đưa ra trước lớp để đánh giá và phân tích.
Sau đó, tôi kể cho mẹ nghe về trải nghiệm của tôi. Chúng tôi hiểu rằng khi suy nghĩ của chúng ta đặt trong Pháp, Đại Pháp sẽ ban cho chúng ta trí huệ. Kể từ đó, trong tất cả các bài văn, tôi đều cố gắng viết ra điều gì đó mà tôi thể ngộ được từ Pháp. Giáo viên thường tuyên dương bài văn của tôi và văn học trở thành môn học giỏi nhất của tôi.
Tu luyện không phải lúc nào cũng dễ dàng. Khi các bài văn của tôi được khen ngợi, tôi cảm thấy tự mãn về bản thân. Mẹ tôi nhắc nhở rằng, những thành công của tôi đều là do Sư phụ ban cho.
Sư phụ giảng:
“Đành rằng chư vị là đệ tử Đại Pháp, công tác xã hội của chư vị không phải là tu luyện. Nhưng tu luyện của chư vị sẽ phản ánh vào trong công tác xã hội của chư vị” (Giảng Pháp tại Pháp hội San Francisco năm 2005)
Việc học là công việc của tôi. Đôi lúc tôi làm không tốt, mẹ không la mắng tôi, thay vào đó, mẹ sẽ giúp tôi tìm ra thiếu sót của mình dựa trên Pháp. Đôi khi trạng thái tu luyện của mẹ tôi cũng là tấm gương. Thật đúng như Sư phụ giảng:
“Trẻ em trên núi có những lúc trạng thái biểu hiện rất không tốt, thì tôi biết cha mẹ ở gia đình tu không được tốt” (Giảng Pháp tại Pháp hội San Francisco 2014)
Khi mẹ buông bỏ quan niệm hậu thiên, trạng thái tu luyện của tôi sẽ được cải thiện. Trong suốt những năm học trung học, tôi có hai trải nghiệm đáng nhớ.
Vào một mùa hè, tôi trở nên rất chấp trước vào việc chơi bóng rổ. Tôi thường chơi khoảng năm tiếng đồng hồ mỗi ngày và việc này đã ảnh hưởng đến thời gian học Pháp của tôi. cựu thế lực lợi dụng sơ hở này để tấn công tôi. Có ngày, mắt cá chân của tôi bị xoắn lại rất đau đớn. Tôi có thể thấy một phần xương không còn nằm đúng vị trí. Tôi rất đau đớn và không thể đi lại. Kỳ diệu là cơn đau biến mất khi tôi luyện công. Có một lần, khi đang phát chính niệm, thiên mục tôi nhìn thấy một con rắn đang cuộn tròn quanh mắt cá chân bị thương của tôi. Tôi tiếp tục học Pháp, luyện công và phát chính niệm. Kết quả là tôi đã hồi phục chỉ trong một tuần.
Một trải nghiệm khác là lúc tôi đi xe đạp qua đường vào buổi tối và tôi nhìn thấy một chiếc xe ô tô đang lao đến. Dường như nó ở khá xa nên tôi nghĩ rằng tôi có đủ thời gian để băng qua đường. Khi đến giữa đường, thì tôi nhận thấy ô tô đang lao đến chỗ tôi với tốc độ rất nhanh. Chiếc xe có vẻ như sắp sửa đâm vào tôi. Tôi thấy bản thân như tiến nhập vào một không gian khác. Tôi đã kịp vượt qua chiếc xe chỉ suýt soát vài centimet. Tôi biết chính là Sư phụ đã bảo hộ mình.
Quay trở lại tu luyện
Sau khi vào đại học, dường như tôi đã nhảy vào thùng thuốc nhuộm lớn của xã hội người thường. Không có các đồng tu bên cạnh, tôi học Pháp ngày càng ít đi. Tôi không làm ba việc mà Sư phụ yêu cầu. Tôi bắt đầu chấp trước vào Internet, nghe nhạc, xem phim và hẹn hò. Điểm số của tôi tồi tệ dần.
Trong thâm tâm, tôi biết mình là một đệ tử Đại Pháp. Thỉnh thoảng tôi muốn đọc sách Đại Pháp, nhưng nghiệp tư tưởng ngăn tôi lại. Nhiều lần tôi gặp phải rắc rối. Mỗi lần điều này xảy ra, Sư phụ điểm hóa cho mẹ tôi qua giấc mơ, và mẹ sẽ gọi điện và nói chuyện với tôi. Mọi việc sau đó trở nên tốt hơn một chút.
Tôi trượt dốc trong suốt khoảng thời gian học đại học. Sau khi tốt nghiệp, tôi có một quãng thời gian rất khó khăn tìm việc làm. Nhìn lại quá trình tu luyện của mình, tôi rất hối hận vì mình đã làm rất tệ và lãng phí quá nhiều thời gian.
Cha mẹ động viên tôi thi thử lên cao học. Tôi muốn tận dụng cơ hội này để sửa lỗi lầm trong thời gian học đại học. Với động lực mới, tôi chỉ cần ba tháng để ôn thi so với thời gian thông thường là sáu tháng.
Tôi đã thi đỗ, nhưng tôi không được nhận vào trường đại học mà tôi mong muốn. Việc này làm tôi thất vọng. Tôi hướng nội, và nhận ra rằng mặc dù tôi thường xuyên nói rằng sẽ làm theo an bài của Sư phụ, nhưng lại thấy buồn khi không được nhận vào ngôi trường mà mình yêu thích. Tôi nhận ra bản thân đang chấp trước vào danh khi muốn học ở một trường có tiếng tăm. Suy nghĩ này không giống người tu luyện. Tôi tự nói với bản thân: “Tôi sẽ đi theo con đường mà Sư phụ an bài cho tôi”.
Tôi dần chấp nhận suy nghĩ theo học một trường khác, ít nổi tiếng hơn. Vài giờ sau, tôi nhận được cuộc điện thoại thông báo nhập học từ ngôi trường mơ ước của mình. Mọi người xung quanh tôi đều không thể tin được vì điểm số của tôi không được tốt. Tôi biết đây chính là sức mạnh của Đại Pháp.
Nhìn lại con đường tu luyện, mặc dù tôi đã tu luyện Đại Pháp từ lúc còn bé, tôi chỉ đơn giản là nghe theo sự chỉ dẫn của người lớn. Tu luyện của tôi dựa vào sự hướng dẫn và theo sát của người lớn. Vì vậy, tôi thực sự không hiểu được Đại Pháp. Có những lúc đối mặt với khổ nạn, tôi thường bị lạc mất và không biết hành xử thế nào cho phù hợp.
Tôi quyết định mình cần phải tu luyện theo chỉ đạo của Đại Pháp và không dựa vào người khác. Tôi đã không làm tốt ba việc mà Sư phụ yêu cầu. Tôi chưa giảng chân tướng cho những người xung quanh, bao gồm bạn bè tôi. Tôi còn có rất nhiều tâm chấp trước như danh, lợi, tình. Đôi lúc tôi suy nghĩ như một người thường. Tuy nhiên, tôi biết rằng dù có thế nào đi nữa tôi sẽ luôn kiên định, vững bước theo Đại Pháp
Tôi có một đôi lời nhắn nhủ đến các học viên trẻ: “Chúng ta không nên coi mình là những học viên trẻ nữa. Sư phụ nói rằng có rất nhiều người ở độ tuổi của chúng ta còn chưa được cứu. Điều này có nghĩa là đệ tử Đại Pháp trẻ tuổi vẫn chưa làm tốt sứ mệnh của mình. Tôi hy vọng rằng những học viên trẻ tuổi như tôi, mặc dù có những lúc gần như xa rời Đại Pháp, nên suy nghĩ kỹ về mục đích mà chúng ta đến thế gian này. Tôi hy vọng tất cả chúng ta đều tinh tấn tu luyện trong phần thời gian còn lại ít ỏi này.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/5/26/387780.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/6/16/178092.html
Đăng ngày 19-07-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.