Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Mỹ Quốc
[MINH HUỆ 08-06-2019] Khi lên lớp ba, tôi bắt đầu tu luyện Đại Pháp. Tôi học Pháp và luyện công cùng với ông bà. Khi tôi 12 tuổi, tôi đến Mỹ Quốc với mẹ. Bố tôi nói với chúng tôi rằng ông sẽ ở lại Trung Quốc để kiếm thêm tiền lo cho gia đình và sẽ đoàn tụ với chúng tôi sau hai năm nữa. Nhưng sau đó chúng tôi biết lý do thực sự bố muốn chúng tôi đến Mỹ Quốc trước là do ông đã gặp một người phụ nữ khác và có kế hoạch ly hôn với mẹ tôi. Hai tháng sau khi chúng tôi đến Mỹ, chúng tôi biết rằng bố đã có gia đình mới.
Đối với một đứa trẻ như tôi, điều này khó mà chấp nhận được, và tôi hoàn toàn suy sụp. Trong thời gian dài, tôi thu mình trong thế giới của bản thân và không quan tâm đến bất cứ thứ gì. Tôi bắt đầu chơi game online và đắm chìm trong thế giới mạng ảo. Tôi tìm kiếm sự bình ổn, giải toả tâm lý và nguồn an ủi. Ngoài thời gian đến trường, tâm trí tôi chỉ có game. Bố tôi nói rằng gương mặt tôi trông càng lúc càng hung dữ và ánh mắt thì hằn học. Kết quả học tập ở trường trở nên tồi tệ vì tôi chỉ tập trung vào chơi game.
Khi tôi lên 13 tuổi, tôi biết được chắc chắn bố tôi đang cố lừa dối chúng tôi để ly hôn với mẹ tôi. Tôi không còn đặt tâm trí vào cuộc sống thực tại. Mỗi ngày tôi tan học lúc 3 giờ chiều, về nhà và chơi game đến khi tôi thấy buồn ngủ và sau đó đi ngủ. Mẹ tôi nhiều lần cố gắng nói chuyện với tôi và khuyên tôi chơi ít đi hoặc ngừng chơi. Tôi không chịu nghe và thường xuyên cãi nhau với mẹ.
Kỳ thực, tôi đã nhận ra rằng khi tôi chơi game, cảm xúc của tôi rất bất ổn. Tôi bực tức vì những điều nhỏ nhặt mà bình thường sẽ không làm tôi nổi nóng. Sau đó tôi hiểu rằng những cảm xúc bất ổn định kia không phải là bản thân tôi thực sự.
Khi tôi lên 14, mặc dù vẫn còn tin vào Đại Pháp, hành vi của tôi không hề giống với tiêu chuẩn một học viên. Thỉnh thoảng tôi đi ra ngoài giúp các đồng tu quảng bá Shen Yun bằng cách dán tờ rơi và tặng báo, nhưng chỉ có vậy thôi. Sau đó tôi sẽ về nhà và tiếp tục chơi game. Khi làm ba việc, tôi ôm giữ tâm phàn nàn mạnh mẽ. Năm đó, mâu thuẫn giữa bố và mẹ tôi trở nên nghiêm trọng hơn và tôi biết mọi chuyện không thể vãn hồi được nữa. Để tìm kiếm lối thoát và nguồn an ủi, tôi hoàn toàn đắm mình vào game ảo. Cuộc sống của tôi thật sự là một mớ hỗn độn. Điểm số của tôi khá kém, gia đình tôi thì đang tan vỡ, tiếng Anh của tôi lại không cải thiện nên tôi không thể giao tiếp tốt khi ở Mỹ. Tôi không có bạn và không có kế hoạch nào cho tương lai cả.
Mẹ tôi rất lo cho tôi nên đã liên tục yêu cầu tôi ngừng chơi game và học Pháp nhiều hơn. Mẹ cũng khuyến khích tôi tiếp tục học violin và tham gia vào ban nhạc của trường. Mẹ hy vọng rằng học violin sẽ giúp tôi ngừng chơi game. Nhưng do không có động lực, nên ngoài các buổi học hàng tuần, tôi hiếm khi luyện tập ở nhà. Các học viên khác đã lo lắng cho tôi, nên họ gợi ý tôi học Pháp nhóm trên mạng với các đồng tu. Năm tiếp theo, chúng tôi tiếp tục học các bài giảng mới của Sư phụ Lý (người sáng lập môn Pháp Luân Đại Pháp) một giờ mỗi ngày.
Lúc tôi thật sự hứng thú chơi violin là khi tôi lên 17 tuổi. Vào khoảng thời gian đó, tôi cảm thấy các ca khúc hiện hành rất vô vị nên tôi bắt đầu nghe nhạc cổ điển. Điều này đã thay đổi cuộc đời tôi. Khi tôi nhận ra niềm đam mê của tôi với violin, tôi nhận thấy Học viện Nghệ thuật miền Bắc (Northern Academy of Arts) đang chiêu sinh hệ âm nhạc. Khi đó tôi học lớp 11, và nếu tôi quyết định nhập học, tôi sẽ phải học thêm một năm nữa để có cơ hội vào Phi Thiên. Lựa chọn duy nhất còn lại của tôi là ở nhà, học hết trung học, học ở một trường cao đẳng cộng đồng trong một hoặc hai năm rồi chuyển sang một trường đại học tốt hơn.
Tôi cân nhắc về điều này trong cả mùa Hè. Suy cho cùng, đó là lựa chọn có thể thay đổi cuộc đời tôi nên tôi không thể coi nhẹ nó được. Cuối cùng tôi quyết định học ở Northern Academy và xem tôi có đủ điều kiện học ở Phi Thiên không.
Khi tôi lên 18 tuổi, tôi vào trường Northern Academy, nhưng ngay sau đó tôi muốn bỏ học. Tôi tự nói với mình “Mình đã chọn đến đây. Đây chẳng phải là hạng mục để trợ Sư Chính Pháp sao? Nếu thành tích của mình tốt, trường cũng sẽ có thể phát triển.” Tôi đã chọn ở lại.
Ban đầu tôi chưa quen với tất cả các quy định của trường. Ví dụ, chúng tôi phải mặc đồng phục trường, và điều này khiến tôi cảm thấy bị gò bó. Ở trường công lập, tôi có thể mặc những gì tôi thích. Một quy định khác là học sinh không được phép dùng điện thoại thông minh. Tôi cảm thấy sống như vậy rất chán.
Chúng tôi có nhóm học Pháp ở trường. Khi tôi tiếp tục học Pháp, tôi dần dần hiểu ra rằng những điều tôi không thích đều do tâm chấp trước và tôi phải buông bỏ những chấp trước mạnh mẽ này. Tôi muốn thay đổi và đề cao. Tôi đưa điện thoại cho mẹ để tôi không thể nào dùng nó được nữa.
Trường năng lượng thuần tịnh ở trường giúp tôi tập trung cho mục tiêu của mình – học ở Phi Thiên và chơi violin. Tôi chưa bao giờ thích luyện tập trước đó nhưng giờ tôi nhận ra trách nhiệm của tôi là nâng cao kỹ năng. Tôi nhận thấy những học sinh nhỏ tuổi hơn tôi có kỹ thuật tốt hơn tôi và điều này đã thúc đẩy tôi luyện tập chăm chỉ hơn. Tôi muốn bắt kịp mọi người. Cuối cùng tôi cũng hiểu được tất cả những điều này đều là một phần của con đường tu luyện của mình.
Lúc đầu tôi chỉ tập luyện 30 phút mỗi ngày. Sau đó, tôi gia tăng thời gian lên một tiếng, hai tiếng, và ba tiếng một ngày. Có một câu nói, “Thiên tài chỉ có 1% là tài năng còn 99% còn lại là nỗ lực.” Từ những điều Sư phụ giảng, tôi hiểu được rằng tôi phải có thể chịu được khổ nạn để có thể đối mặt với bản thân và biết được tôi thực sự muốn làm gì.
Trong 18 tháng sau đó, tôi tập luyện siêng năng và đã cải thiện kỹ năng violin cũng như đề cao trong tu luyện. Tôi đã không dám buông lơi. Tôi khiêm nhường nhờ những người khác chỉ ra những chỗ mà tôi cần cải thiện. Tôi đảm bảo sự tập luyện của tôi sẽ không trở nên hình thức. Tôi hiểu ra tu luyện là cần thực tu. Tôi nhận ra sự đề cao trong bất cứ hình thức nghệ thuật nào cũng giống như tu luyện vậy. Chúng ta có thể đạt đến bất kỳ tầng thứ nào chúng ta muốn đạt đến, vì Sư phụ không đặt ra bất cứ giới hạn nào cho chúng ta. Những gì Sư phụ muốn là nghệ sĩ giỏi nhất thế giới. Tôi phải làm hết khả năng của mình.
Tôi đã được tưởng thưởng cho sự nỗ lực của mình. Tôi đã được nhận vào một trường đại học chuyên về violin. Đây là một sự khuyến khích lớn cho tôi. Tôi đã có khả năng vào một trường đại học, vậy tại sao tôi lại không cố gắng hơn nữa và cuối cùng đủ tiêu chuẩn gia nhập Shen Yun? Giáo viên của tôi bảo tôi, “Bình thường học nhạc thật sự sẽ rất mất thời gian. Nhưng em đã đạt được tiến bộ vượt bậc trong một thời gian ngắn như vậy. Điều này thật sự rất kì diệu.” Tôi biết đó là Sư phụ đã khích lệ tôi qua lời của giáo viên của mình.
Sư phụ đã giảng:
“Bởi vì việc đề cao cảnh giới chủng loại ấy cũng là dung [hợp] giữa nhận thức về kỹ năng và Pháp, [là] đề cao trong [quá trình] nhận thức; cũng là vươn lên hướng thượng không có giới hạn về cảnh giới. Các lạp tử tổ [hợp] thành không gian cao tầng [là] nhỏ hơn; trường âm thanh cũng là cấu thành từ các lạp tử vật chất vi quan cấu thành; [nên] âm nhạc êm tai hơn, màu sắc mỹ lệ hơn; hết thảy vật chất [ở đó] đều là vật chất cấu thành từ các lạp tử vi quan của tầng cao, [mà] các sinh mệnh ở không gian tầng thấp không tìm thấy được; các tác phẩm và kỹ năng cũng cao siêu hơn nhiều, thần kỳ hơn nhiều; sự đề cao của sinh mệnh cũng là đề cao đồng thời cả cảnh giới và kỹ năng, là đề cao mà tự bản thân nhận thức được tại các cảnh giới khác nhau. Nói cách khác, dùng khái niệm của con người trên Trái Đất mà giảng, chư vị có thể sáng tác ra điều gì thật tốt đẹp, thì ấy là vì chư vị là người tốt, hoặc vì chư vị làm điều tốt nào đó. Nói một cách khác nữa, chư Thần thấy cá nhân chư vị tốt thì mới cấp trí huệ cho chư vị, mới để chư vị sáng tạo ra những điều ấy; (vỗ tay) xã hội nhân loại chẳng phải do chư Thần khống chế?” (Giảng Pháp tại Pháp hội San Francisco 2005)
Từ Pháp của Sư phụ tôi thấy rằng tất cả những điều tôi học được và khả năng chơi violin chỉ cải thiện nếu tôi đề cao trong tu luyện. Sư phụ đã an bài mọi thứ. “Tu tại tự kỷ, công tại sư phụ.” (Bài giảng thứ nhất, Chuyển Pháp Luân)
Giờ đây tôi thật sự hối hận về quãng thời gian tôi đã phí hoài khi tôi còn nhỏ. Nhưng tôi không thể bị mắc kẹt trong ký ức của quá khứ và để sự hối tiếc này trở thành một tâm chấp trước mới. Đại Pháp đã thay đổi cuộc đời tôi và cho tôi tất cả mọi thứ tôi có được hôm nay. Nếu không có sự giúp đỡ của Sư phụ, học violin mà không bắt đầu từ lúc tuổi còn nhỏ là gần như bất khả thi. Mặc dù trình độ của tôi vẫn còn xa so với tiêu chuẩn của Shen Yun, nhưng tôi rất tự tin. Tôi sẽ nỗ lực hơn nữa để đạt được giấc mơ được tham gia vào Shen Yun, để có thể cứu độ được nhiều chúng sinh hơn nữa và hoàn thành thệ ước của mình.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/6/8/388435.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/6/30/178263.html
Đăng ngày 22-07-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.