[Minh Huệ] Tháng bảy 1994, tôi được may mắn tham dự khóa Sư phụ dạy Pháp Luân Công lần thứ tư tại Quảng châu. Cả đến ngày hôm nay, khi tôi hồi tưởng lại những ngày ấy, tôi vẫn còn cảm thấy thật vui mừng và một niềm kính ngưỡng sâu xa.

Trước khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công, tôi bình thường là một người tốt bụng, nhưng đôi lúc tôi cũng nỗi nóng. Tôi rất dễ bực bội khi gặp phải những lúc khó khăn. May thay, tôi được một người bạn sở khuyến khích đi tu luyện Pháp Luân Công. Tôi không quan tâm lắm đến lời nói của anh ta cho đến vào giữa tháng bảy 1994, khi tôi may mắn được vào dự khóa dạy Pháp Luân Công của Sư phụ tại Quảng châu. Vì khán thính giả rất đông, tôi phải ngồi nơi tầng trên nên không được nhìn thấy Sư phụ rõ. Khi Sư phụ bắt đầu giảng Pháp, tôi bình tĩnh lắng nghe và rất ngạc nhiên bỡi những lời của ông khiến tôi không còn cảm thấy buồn ngủ như trước đây.

Sư phụ thường giảng Pháp từ 7:00 đến 9:00 giờ tối. Chỉ khi khóa học gần đến cuối mà ông thay đỗi thời khóa biễu để thuận tiện phần cuối của bài giảng của ông. Sư phụ không bao giờ đến trễ. Ông không dùng bài vỡ gì để thuyết giảng. Để bắt đầu, ông lấy ra một tờ giấy nhỏ từ trong túi ông. Ông không uống một giọt nước trong suốt buổi giảng. Khi có người mang nước đến cho ông, ông tiếp tục giảng mà không uống nước. Tôi mới hiểu được Phật giáo một cách trọn vẹn hơn khi Sư phụ giảng đến phần nói về Khí công của Phật gia và Phật giáo. Trước đó, tôi thường đến chùa để lạy Phật. Các sư trong chùa nói với tôi rằng Phật sẽ càng ban phước cho tôi nếu tôi có thể cúng dường càng nhiều tiền càng tốt. Bây giờ tôi mới hiễu ra rằng các sư đó hành động theo cách mà đưa Phật giáo của Thích ca Mâu ni đến chỗ thoái hóa, và họ không phải là người tu chân chính.

Ngay trước khi khóa giảng chấm dứt, nhiều người trong chúng tôi thình lình gặp được Sư phụ. Tôi thưa với Sư phụ cho chúng tôi được chụp hình với ông. Sư phụ nói rằng ông không có đũ thời giờ để chụp hình vì có quá nhiều học viên Đại Pháp. Trước mắt Sư phụ, tất cả các học viên Đại Pháp đều bằng nhau và phải cho được may mắn bằng nhau, như vậy sẽ cần đến rất nhiều thời gian. Cuối cùng, chúng tôi không có chụp hình, nhưng tôi thật mừng vui đã có cơ hội nói chuyện trực tiếp với Sư phụ.

Sau khi tôi xong khóa học, tôi bắt đầu tu tập trong Pháp của Sư phụ. Tôi rời bỏ hết những sách vỡ mà tôi đã nhận được từ các chùa Phật giáo. Khi người cư sỹ Phật giáo mà hướng dẫn tôi đến chùa biết được tôi không còn đi đến đó nữa vì tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công, ông ta nỗi giận vô cùng và hăm dọa sẽ phạt tôi về điều đó. Tôi nói với ông ta rằng tôi không sợ vì tôi được Thầy của một đường tu chân chính che chỡ. Từ đó về sau người này không còn đến làm phiền tôi nữa. Từ đó tôi chân thành đi theo con đường dẫn tôi đi về ngôi nhà thật của tôi.

20-11-2004

Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2004/11/20/89640.html;

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2004/12/24/55887.html.

Dịch ngày 9-2-2005, đăng ngày 11-2-2005; bản dịch có thể được chỉnh sửa trong tương lai để sát hơn với nguyên tác.

Share