Bài viết của một học viên Pháp Luân Công tại tỉnh Hắc Long Giang, Trung Quốc

[MINH HUỆ 31-03-2019] Khi tôi tham gia vào nỗ lực giải cứu người thân của mình, người đã bị bắt vì tu luyện Pháp Luân Công, một sĩ quan cảnh sát đã bắt tôi để trả thù. Bất cứ khi nào tôi nhớ lại cảnh sát viên kiêu ngạo, ngu ngốc và thờ ơ, tôi đều trở nên tức giận và bực bội. Với sự dẫn dắt của Đại Pháp, cuối cùng tôi cũng bình tĩnh lại, buông bỏ tâm oán giận và trở nên từ bi, mặc dù quá trình này mất khá nhiều thời gian.

Buông bỏ tâm oán hận

Ngày tôi bị đưa đến trại giam, một lính canh đã hỏi tại sao tôi lại ở đó. Tôi nói với cô ta rằng đó là sự trả thù của cảnh sát vì tôi đã cố gắng giải cứu người thân của mình. Cô ta nhìn tôi và nói, “Trông cô cũng khá. Tại sao cô tu luyện Pháp Luân Công? Tôi nói với cô ta về việc tôi đã được hưởng lợi từ Đại Pháp như thế nào.

Chỗ ngủ trong trại giam rất chật. Tôi phải ngủ giữa một tên trộm và một kẻ đã buôn bán khoảng 9 kg ma túy. Sức nặng của cô ta đè lên chân tôi. Tên trộm thì liên tục đẩy tôi ra xa để có thêm chỗ. Mỗi đêm tôi cảm thấy như bị tra tấn.

Các lính canh và tù nhân đã cố gắng buộc tôi phải ghi nhớ các quy tắc của trại giam. Tôi đã không nghe họ và thay vào đó chỉ nhẩm đọc Pháp. Tôi đã ở đó khoảng 15 ngày trước khi được chuyển đến một phòng giam khác.

Các tù nhân bị án oan trở nên tức giận mỗi khi nói về trường hợp của mình. Họ không thể nói rõ quan điểm của mình vì họ rất tức giận và không ai có thể hiểu họ đang nói gì. Từ việc quan sát họ, tôi hiểu rằng nếu tôi không lý trí, nếu tôi vẫn oán giận cảnh sát, nếu tôi vẫn tức giận và cảm thấy mình bị đối xử bất công, mỗi câu tôi nói sẽ chứa những vật chất này, và tôi sẽ không thể giảng chân tướng về Pháp Luân Công một cách hữu hiệu. Tôi nhận ra mình nên buông bỏ những chấp trước này.

Trong khi ở đó, tôi đã nhẩm Pháp và buông bỏ quan niệm người thường của mình, mặc dù rất khó để buông bỏ tâm oán hận đối với cảnh sát. Hai tháng trôi qua, và tôi vẫn đầy oán hận. Tôi nhớ lại lời giảng của Sư phụ dạy về “Tứ đắc” và cuối cùng tôi đã ngộ được tình huống này dựa trên Pháp. Những viên cảnh sát đó đã bức hại tôi vì họ đã bị Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) tuyên truyền. Họ đã cấp đức cho tôi mỗi lần họ bức hại tôi. Tôi nhận ra rằng tôi nên xem nhẹ nó và từ đó đề cao tâm tính và tăng công của mình.

Tôi cảm thấy rằng sự đau khổ của tôi không là gì so với những gì tôi đã có được. Tôi cảm thấy cảm thông với họ. Họ đến thế giới này để đắc Pháp và được cứu, nhưng vì họ đã bị đầu độc bởi tuyên truyền của ĐCSTQ, họ đã tham gia vào cuộc đàn áp Pháp Luân Công. Nếu các học viên không thể đánh thức lương tâm của họ, họ sẽ gặp nguy hiểm, và vì tôi đã tu luyện chưa đủ tốt nên họ chưa được cứu.

Các học viên không được phép nói với người khác về Pháp Luân Công và cuộc bức hại. Nếu bị phát hiện, họ sẽ bị đánh hoặc bị tra tấn. Khi tôi giảng chân tướng cho những người khác, tôi đã bị một tù nhân báo cáo và sau đó bị một lính canh và tù nhân đánh đập dã man. Một tù nhân khác ngồi cạnh tôi, người mà tôi đã kể về Pháp Luân Công và đồng ý thoái ĐCSTQ, đã cố gắng thuyết phục người lính canh không đánh tôi. Khi người lính canh hỏi cô ấy tại sao cô cố ngăn họ lại, cô ấy trả lời rằng cô sợ tôi bị thương nặng. Khi họ đánh tôi, tôi thực sự không cảm thấy đau đớn gì, vì tôi biết Sư phụ đang bảo vệ tôi.

Cùng ngày hôm đó, người tù nhân đã báo cáo tôi cũng bị phạt vì một việc rất tầm thường. Cô ấy bị phạt úp mặt vào nhà vệ sinh trong cả một buổi chiều. Sau đó cô ấy hối hận vì đã báo cáo tôi và hỏi tôi có ghét cô ấy vì điều đó không. Tôi thấp giọng nói với cô ấy “ Không đâu. Xin đừng làm điều đó nữa.”

Tù nhân này nói với người lính canh rằng việc báo cáo về học viên Pháp Luân Công là sai và cô ấy sẽ không làm như vậy nữa.

Với tất cả thống khổ mà các tù nhân gây ra cho tôi, tôi đã không thể vượt qua các khảo nghiệm dựa vào tâm tính của mình ở thời điểm đó. Sư phụ bắt đầu giúp tôi vượt qua những khảo ngiệm này. Ngài đã điểm hóa cho tôi trong giấc mơ về những gì tôi sẽ phải đối mặt vào ngày hôm sau. Thực sự, ngày hôm sau, tù nhân xuất hiện trong giấc mơ của tôi sẽ là người gây rắc rối cho tôi, nói xấu tôi hoặc chửi mắng tôi. Bởi vì tôi đã biết trước, tôi có thể chịu đựng được.

Một tù nhân nghiện ma túy. Ngày đầu tiên vào trại cô ấy rất ghét tôi vì sự tuyên truyền của ĐCSTQ nhằm vào Pháp Luân Công. Mỗi ngày trong suốt sáu tháng, cô ấy cố gắng hết sức để chơi xấu tôi. Cho dù cô ấy và các tù nhân khác làm gì với tôi, tôi không bao giờ bảo vệ bản thân, đôi lúc dù chỉ là bằng một câu nói.

Một ngày nọ, sau khi chúng tôi ăn trưa xong, có người thấy rằng có dầu ớt trên giường. Một nhân nói rằng chính tôi là người đã đánh rớt nó lên giường. Nếu tất cả các tù nhân đồng ý với lời buộc tội, tôi sẽ phải lau dọn chỗ đó. Một tù nhân đã bảo vệ tôi và giải thích rằng tôi không có dầu ớt.

Sau đó, một tù nhân lớn tuổi đã ngưỡng mộ tôi vì quá khoan dung. Cô ấy đã cho người tù nhân kia một số thực phẩm mà gia đình cô ấy gửi vào và yêu cầu tù nhân kia ngừng gây rắc rối cho tôi. Cô ấy cũng nói rằng cô ấy sẽ nhờ tù nhân đó chăm sóc tôi nếu cô ấy bị kết án tù.

Người tù đó ngồi cạnh tôi. Tôi nhờ Sư phụ tăng cường chính niệm cho tôi để tôi có thể nói với cô ấy về Pháp Luân Công. Người tù nhân sau đó đã nói, “Tôi không thể ngủ được trong suốt giờ nghỉ trưa. Tôi nghĩ về những gì cô nói và cuối cùng đã nhận ra. Cô nói đúng.” Tôi đã thuyết phục thành công cô ấy thoái ĐCSTQ.

Khi người lính canh phụ trách gây rắc rối cho tôi và phạt tôi, tù nhân này đã bảo vệ tôi. Thời hạn tù của cô ấy được rút ngắn, và cô ấy cho tôi số điện thoại của mình.

Tên trộm cắp người đã từng chèn ép tôi cũng đã thoái ĐCSTQ sau khi cô ấy hiểu sự thật. Cô ấy kể với tôi về hơn mười người thân của cô ấy đã qua đời và nhờ tôi giúp họ thoái ĐCSTQ.

Trước đây cô đã bị kết án hai lần mỗi lần hai năm tù và đây là lần bị bắt giữ thứ ba của cô. Cô nói rằng cô không còn muốn chịu đựng đau khổ và sẽ tự tử nếu bị kết án 14 tháng hoặc lâu hơn lần này. Tôi đã nói: “Vậy cô có thể nhẩm ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo’ và ‘Chân- Thiện- Nhẫn hảo.’ Chỉ có Sư phụ Lý (người sáng lập Pháp Luân Đại Pháp) mới có thể giúp cô.“ Cô ấy nắm tay tôi và nói: “Tôi sẽ nhẩm mỗi ngày.” Sau đó, thẩm phán tuyên án – cô ấy đã bị kết án 13 tháng tù.

Một tù nhân bị điếc ngồi cạnh tôi. Tôi đã giảng chân tướng cho cô ấy bằng cách viết ra và giúp cô ấy thoái ĐCSTQ. Để giao tiếp tốt hơn với cô ấy, tôi đã học một ít ngôn ngữ ký hiệu. Khi tôi đến phiên trực, cô ấy đã giúp tôi và khăng khăng cho tôi thức ăn mà gia đình cô ấy gửi vào. Sau khi tôi được thả ra, án tù của cô ấy đã được rút ngắn.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/3/31/383818.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/7/11/178403.html

Đăng ngày 27-07-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share