Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Đài Loan

[MINH HUỆ 29-03-2019] Tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp sống tại Đài Loan.

Sư phụ của chúng ta đã dạy rằng:

“[Người] mà Sư phụ dạy chính là các đệ tử Đại Pháp chư vị. Tẩy tịnh chư vị, khiến chư vị rèn luyện thành thục, để chư vị có thể đi cứu độ chúng sinh. Đó chính là ‘đệ tử Đại Pháp’”. (Giảng Pháp Ngày Pháp Luân Đại Pháp Thế giới [2014])

Khi đọc đoạn Pháp này, tôi biết rằng mình phải làm tốt việc cứu người. Tuy nhiên, tôi không có giao tiếp tốt với xã hội, chưa nói đến việc giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp cho mọi người một cách trực diện. Trên hết, thật khó để tôi thuyết phục mọi người thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và các tổ chức liên đới của nó. Những chấp trước của tôi đối với tâm sợ hãi, tâm giữ thể diện, tâm an dật, tâm tranh đấu và vấn đề cần phải cân bằng giữa gia đình và việc giảng thanh chân tướng, khiến tôi rất khó khăn để vượt qua.

Sư phụ giảng:

“’Nan Nhẫn năng Nhẫn, nan hành năng hành’. Thực ra đúng là như vậy. Nếu không ngại gì thì khi về nhà chư vị hãy thử đi. Khi gặp khó khăn kiếp nạn, hoặc khi vượt quan, chư vị hãy thử xem: khó Nhẫn, chư vị hãy cứ Nhẫn xem sao; thấy thật khó làm, nói là khó làm, chư vị cứ làm xem cuối cùng có làm được chăng. Nếu chư vị có thể thật sự thực hiện được như vậy, thì chư vị sẽ phát hiện rằng ‘liễu ám hoa minh hựu nhất thôn’!” (Bài giảng thứ chín, Chuyển Pháp Luân)

Sau khi ngộ được Pháp lý này, tôi quyết tâm đi đến các điểm du lịch để giảng chân tướng.

Nhận ra các tâm chấp trước và học hỏi từ các đồng tu

Tôi bắt đầu đến các nơi công cộng cùng với các học viên khác vào những ngày cuối tuần và ngày lễ để nói chuyện với mọi người về Pháp Luân Đại Pháp. Một trong những địa điểm chúng tôi đến là một cửa hàng trang sức. Các du khách từ Trung Quốc sẽ nghỉ ngơi gần các quầy hàng trong khi chờ xe buýt. Chúng tôi nói với họ về Pháp Luân Đại Pháp và cuộc bức hại, đồng thời cố gắng giúp họ thoái xuất khỏi ĐCSTQ. Các học viên khác thì dựng các tấm bảng chân tướng đủ lớn ở trên đường để các du khách có thể nhìn rõ.

Có những lúc tôi bắt gặp những du khách nhạo báng, la hét hoặc cười vào mặt tôi, hoặc đơn giản là phớt lờ tôi. Lúc đầu, tôi có đôi chút căng thẳng và ngại đi ra ngoài.

Sư phụ giảng:

“Đệ tử Đại Pháp đảm bảo được tu luyện hàng ngày là điều tất yếu; giảng chân tướng và cứu người là sứ mệnh của đệ tử Đại Pháp”. (Lời nhắc nhở [2016])

Vì vậy, tôi cảm thấy rằng mình phải làm việc này. Tôi đã dành nhiều thời gian hơn để học Pháp và phát chính niệm. Tôi cố gắng loại bỏ các chấp trước của mình, vượt qua tâm sợ hãi và rèn luyện ý chí bản thân.

Một lần, tôi gặp một cặp vợ chồng theo đạo Cơ đốc giáo. Họ tiếp nhận những gì tôi nói với họ, nhưng họ lại từ chối thoái xuất khỏi ĐCSTQ. Họ tin rằng là những tín đồ Cơ đốc giáo thì họ không cần phải thoái Đảng. Nhưng sau đó, một đồng tu bước đến nói chuyện với họ, và họ đã vui vẻ đồng ý thoái chỉ sau vài lời. Người học viên nói với họ: “Đảng cộng sản cũng bức hại các tín đồ Cơ đốc giáo. Dù thế nào đi nữa, miễn là chúng ta thoái xuất thì bất cứ điều gì họ làm cũng không liên quan đến chúng ta“.

Tôi cảm thấy buồn và nghĩ rằng mình không giỏi nói chuyện với mọi người về Đại Pháp và ĐCSTQ, và tôi không muốn làm việc này nữa. Sau khi hướng nội, tôi nhận ra trong quá trình giảng chân tướng, tôi đã không cân nhắc đến suy nghĩ của họ. Thay vào đó, tôi chỉ tập trung vào suy nghĩ của riêng mình, do đó thông điệp của tôi không đến được với người nghe. Từ đó trở đi, tôi cố gắng suy xét mọi việc từ cơ điểm của người mà tôi nói chuyện và cảm thấy họ thực sự dễ tiếp nhận hơn.

Tôi cũng học hỏi được từ các học viên khác. Có một lần, một du khách từ chối nghe một học viên nói, nhưng cô ấy đã không nản lòng và tiếp tục nói chuyện với du khách. Dần dần, anh ấy đã hiểu ra và cuối cùng đồng ý thoái xuất khỏi ĐCSTQ. Chứng kiến điều này, tôi vui mừng cho người được cứu, nhưng đồng thời tôi cũng rất ngưỡng mộ đồng tu. Mặt khác, tôi cảm thấy mình làm chưa tốt việc giảng chân tướng nhưng vẫn miễn cưỡng ra ngoài nói chuyện với mọi người.

Sau khi hướng nội, tôi nhận thấy mình chưa đủ từ bi và bản thân cũng có tâm sợ hãi và tâm tranh đấu. Khi tôi tiếp tục loại bỏ các chấp trước của mình, ngay cả khi những người khác từ chối, tôi vẫn có thể bình tĩnh giảng chân tướng cho họ và không bị động tâm.

Sư phụ giảng:

“Đệ tử Đại Pháp nào ‘chính niệm chính hành’ thì không [bị] ai thao túng được hết”. (Giảng Pháp vào Tết Nguyên Tiêu năm 2003)

Dần dần, tôi vượt qua được tâm sợ hãi. Mặc dù ban đầu tôi chưa làm tốt việc giúp mọi người thoái xuất khỏi ĐCSTQ, nhưng tôi đã học được nhiều điều hữu ích từ các bài chia sẻ kinh nghiệm của các học viên khác và cải thiện những nỗ lực của bản thân.

Chính niệm xuất khởi từ đức tin

Tại các điểm du lịch, đầu tiên chúng tôi phát chính niệm để thanh lý bản thân và thanh tỉnh tư tưởng. Tôi tin rằng thái độ, biểu hiện, và nụ cười thân thiện của chúng ta, và tâm cứu người có tác động lớn đến các du khách. Một lần, khi tôi đang phát chính niệm, Sư phụ cho tôi ngộ được chính niệm của chúng ta đến từ “đức tin” – tín Sư tín Pháp. Chỉ khi một người có đức tin thì chính niệm của người đó mới có thể mạnh mẽ. Bằng việc giảng chân tướng, tôi tin rằng tôi sẽ cứu được chúng sinh. Tôi xem họ như thân nhân hoặc bằng hữu, những người cần được đắc cứu. Khi tâm thái của tôi thay đổi, tôi không còn cảm thấy căng thẳng nữa. Tôi không sợ hãi, và tôi chỉ muốn nói với họ nhiều hơn bởi vì họ đang chờ đợi để được cứu.

Sư phụ giảng:

“Quan niệm chuyển

Bại vật diệt

Quang minh hiển”. (Tân Sinh, Hồng Ngâm)

Diễn nghĩa:

“Quan niệm thay đổi

Vật bại hoại bị diệt trừ

Hiển lộ [ánh sáng] quang minh”. (Tân Sinh, Hồng Ngâm)

Khi tôi thay đổi quan niệm của mình, tôi đã không còn bị thụt lùi quá xa nữa. Tôi đã đi một chặng đường dài từ việc buộc mình phải nói chuyện với mọi người đến việc hoàn toàn chủ động giảng chân tướng.

Sư phụ sẽ mang những người có tiền duyên đến với chúng ta. Điều quan trọng là tôi nói chuyện với họ như thế nào và liệu tôi làm điều đó để cứu người hay chỉ để hoàn thành một nhiệm vụ. Tất nhiên, không phải mọi việc lúc nào cũng suôn sẻ. Bất kể điều gì xảy ra, tôi phải rèn luyện ý chí của mình để cứu tất cả mọi người và tu luyện bản thân cho tốt.

Những câu chuyện tại các điểm du lịch

Một ngày nọ, ngay khi tôi đến một điểm du lịch, một gia đình ba người đi ngang qua và chuẩn bị bước lên xe buýt. Tôi lấy ra một cuốn “Mục đích cuối cùng của Chủ nghĩa Cộng sản” và nói với họ: “Đây là cuốn sách nói về bản chất của chủ nghĩa cộng sản. Nhiều thanh niên ở Hồng Kông và Đài Loan đang đọc nó. Anh cũng nên đọc, anh bạn trẻ”. Cậu con trai dường như là một học sinh trung học. Họ phớt lờ tôi và đi ngang qua tôi. Tôi tiếp tục nói chuyện với những người khác.

Một lát sau, cậu thanh niên đi đến và tìm đích danh tôi. Tôi vô cùng ngạc nhiên. Tôi liền đưa quyển sách cho cậu ấy. Mọi người đều muốn biết sự thật. Vấn đề là chúng ta nên làm thế nào để họ lắng nghe chúng ta.

Sau này, tôi đã học cách nói ra những vấn đề thời sự nóng hổi để bắt đầu câu chuyện. Thí dụ, nếu họ đến từ Bắc Kinh, tôi sẽ nói về các chất có hại trong khói bụi và ảnh hưởng của nó đối với sức khỏe của con người. Tôi nói với họ về việc ngày càng có nhiều người bị mắc bệnh phổi trong 10-15 năm tới. Tôi cũng sẽ nói với họ 80 triệu người Trung Quốc đã chết dưới bàn tay của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) như thế nào.

Nếu họ có con, tôi sẽ nói về việc vắc-xin giả có thể hủy hoại cuộc sống của một đứa trẻ như thế nào và một chính phủ tồi tệ có thể làm tổn hại đến công dân của họ ra sao. Sau đó, tôi giới thiệu về Pháp Luân Đại Pháp và cuộc bức hại. Đối với thanh niên, tôi sẽ nói về cuộc xung đột thương mại giữa Trung Quốc và Hoa Kỳ, và dịch cúm lợn châu Phi đã ảnh hưởng đến một số tỉnh ở Trung Quốc thế nào. Tất cả sự hỗn loạn này cho thấy những thảm họa lớn đã và đang xảy đến với chúng ta. Người thường có thể làm được gì? Cách an toàn nhất là thoái xuất khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó. Thông điệp này đã rất được đón nhận.

Càng gần về cuối, chúng ta càng cần tinh tấn hơn. Chúng ta nên hướng nội không ngừng và buông bỏ hết thảy các tâm chấp trước của bản thân trong khi đề cao tâm tính. Chúng ta phải làm tốt ba việc và xứng đáng với lòng từ bi vô hạn của Sư phụ!

Con xin cảm tạ Sư phụ tôn kính!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/3/29/384467.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/6/25/178208.html

Đăng ngày 26-07-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share