Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Mỹ quốc

[MINH HUỆ 11-05-2019] Khoảng ba tháng trước, tôi tham gia nhóm gọi điện thoại giảng chân tướng toàn cầu. Đó là một hạng mục mà các học viên gọi điện thoại cho những người ở Trung Quốc để nói cho họ biết chân tướng về Pháp Luân Công (cũng được gọi là Pháp Luân Đại Pháp). Trước đó, tôi đã giảng chân tướng trực diện về Đại Pháp tại các điểm du lịch và tại các sân bay. Vì tôi ở ngoài Trung Quốc, tôi có thể thoải mái nói chuyện với bất kỳ người Trung Quốc nào mà không phải lo lắng.

Tuy nhiên, khi tham gia trong nhóm gọi điện thoại giải cứu toàn cầu, tôi phải nói chuyện với mọi người đang làm việc cho cơ quan an ninh hoặc tư pháp của Trung Quốc, tôi thấy lo lắng về cách tốt nhất để bắt đầu cuộc trò chuyện hoặc về những gì mà tôi nên nói.

Tôi nhanh chóng nhận ra rằng đó là vì tôi đã dùng suy luận logic thông thường của con người, và nó đang ngăn tôi sử dụng trí huệ của bản thân.

Sư phụ đã giảng:

“Khi thiếu khuyết về trí huệ, thông thường là do chư vị lo lắng quá; đầu não lo lắng cần làm một việc nào đó, thấy nó quá quan trọng, thì liền xuất hiện một chủng chấp trước khác nên tạo thành như thế. Thực ra [đối với] rất nhiều sự việc, chư vị giảng nói với tâm khí bình tĩnh, tâm khí bình hoà, đối đãi một cách có lý trí, chư vị sẽ phát hiện rằng trí huệ của chư vị sẽ tuôn như nước chảy, hơn nữa từng câu từng chữ đều trúng, câu nào cũng là chân lý. Chư vị nếu chấp trước, sốt ruột, có một chủng tâm cuồng nhiệt nào đó, thì trí huệ sẽ mất, bởi vì khi ấy đã bị chui vào ‘con người’ rồi; phải vậy không? Cần gắng tận dụng chính niệm, cần hết sức dùng trạng thái của người tu luyện, thì sẽ thấy hiệu quả tốt đẹp phi thường.” (Giảng Pháp tại các nơi III – Giảng Pháp tại Pháp hội vùng đô thị New York 2003)

Khi lần đầu tiên truy cập vào ứng dụng gọi điện thoại, tôi đã hồi hộp. Tôi biết rằng đó là vì tôi có tâm sợ hãi – một cảm giác sợ hãi ẩn sâu đối với cảnh sát ở Trung Quốc.

Tôi cũng e ngại về việc liệu tôi có thể làm tốt công việc, trở thành một người mới trong nhóm, hay tôi có thể hòa nhập cùng những người khác không. Tôi sợ bị chỉ trích. Đó là quan niệm con người đang cố gắng trỗi dậy, nhưng tôi biết rằng những nỗi sợ hãi và lo lắng này không phải đến từ chính tôi. Chúng chỉ là những quan niệm của con người mà tôi đã thu nhận, do đó tôi đã phát chính niệm để loại bỏ chúng.

Học cách gọi điện thoại hiệu quả

Thông thường, khi tôi được giao thực hiện một cuộc gọi, đầu tiên tôi cố gắng hiểu được các chi tiết cơ bản, chuẩn bị tinh thần, và sau đó phát chính niệm, nhắm thẳng vào đội hoặc sở hoặc nhân viên của nó, trong khi cầu xin Sư phụ giúp tôi.

Người hướng dẫn của tôi trong nhóm đưa cho tôi một kịch bản được chuẩn bị trước, trong đó nêu chi tiết 8 cách tiếp cận khác nhau để giảng chân tướng cho mọi người qua điện thoại. Nó bao gồm tất cả những điều cơ bản, và rất hữu ích cho những người mới tham gia hạng mục. Tôi giữ một bản sao bên cạnh mình khi thực hiện các cuộc gọi. Ban đầu, tỷ lệ nhấc máy trong các cuộc gọi của tôi khá cao, và tôi chỉ cần đọc theo kịch bản.

Một lần tôi gọi tới một đồn cảnh sát và một người đàn ông ngay lập tức nghe máy. Tôi nói: “Chúc mừng năm mới! Tôi chúc anh và gia đình một năm mới hạnh phúc!”

Người đàn ông đáp lại: “Tôi cũng Chúc mừng năm mới tới bạn!”

Tôi tiếp tục nói: “Tôi đang gọi cho anh từ hải ngoại. Tôi muốn nói với anh về những điều anh không thể nghe thấy ở trong Trung Quốc.” Sau đó tôi bắt đầu đọc từ kịch bản những thông tin về tình hình hiện tại ở Trung Quốc.

Người đàn ông ngắt lời tôi: “Chúng tôi biết tất cả về những điều này”, sau đó anh ta dập máy.

Tôi gọi lại, và anh ấy nhấc máy. Tôi tiếp tục đọc theo kịch bản, nhưng anh ấy phàn nàn rằng anh ấy không nghe tôi rõ, và lại cúp máy. Khi tôi gọi lại lần thứ ba, anh ấy chỉ trích tôi thậm tệ, và sau đó cúp máy.

Tôi cảm thấy chút khó chịu với người hướng dẫn của mình vì đã cho tôi đọc theo một kịch bản chứ không phải là căn cứ theo tình huống cụ thể vào thời điểm đó mà giảng chân tướng. Tôi cảm thấy điều đó không hữu ích khi chúng tôi đang cố gắng cứu một ai đó, do vậy kể từ đó tôi quyết định giảng chân tướng theo cách của mình, và chỉ sử dụng kịch bản để cung cấp thông tin bổ sung.

Tuy nhiên, tôi ngay lập tức bắt đầu vấp váp trong một số cuộc gọi. Trong một lần gọi điện thoại giảng chân tướng, người ở đầu dây bên kia nhấc máy nhưng im lặng. Tôi phải giữ cho cuộc trò chuyện được tiếp tục, nhưng gặp khó khăn trong việc truyền đạt thông điệp của mình, bởi vì tôi không nắm bắt được toàn diện chân tướng.

Tôi phải thừa nhận rằng những gì mà người hướng dẫn nói với tôi là đúng. Đó là, chúng tôi cần học thuộc kịch bản và thậm chí nhuần nhuyễn tới mức mà chúng tôi có thể áp dụng dễ dàng khi cần.

Phát hiện các chấp trước

Cuộc gọi đặc biệt đó đã giúp tôi thấy được chấp trước vào tự ngã của bản thân, nó là một chấp trước có thể dẫn đến sự phát triển của những chấp trước tiêu cực khác như tâm tranh đấu, tâm tật đố, tính tự cao tự đại và tính kiêu căng. Việc tôi chú trọng vào “tự ngã” đã ngăn cản tôi tiếp thu hay chấp nhận những ý kiến của người khác. Tôi đã ích kỷ.

Sư phụ đã giảng:

“Tôi còn muốn bảo chư vị, bản tính thực chất từ trước của chư vị được kiến lập trên cơ sở vị ngã vị tư, vô tư vô ngã, tiên tha hậu ngã, thế nên từ nay trở đi chư vị làm gì nói gì đều phải vì người khác, và nghĩ đến cả vì người đời sau nữa! Hãy nghĩ cho Đại Pháp vĩnh thế bất biến!” (Tinh tấn yếu chỉ – Phật tính vô lậu)

Vị tha là tiêu chuẩn của tân vũ trụ. Do đó, tôi phải buông bỏ tâm tự bảo vệ này nhằm đề cao bản thân để cứu người.

Kết quả của sự kiên trì

Một cuộc gọi đặc biệt đã để lại ấn tượng sâu sắc trong tôi. Tôi đã gọi điện thoại tới Phòng 610 tại tỉnh Sơn Đông và một phụ nữ đã nghe máy. Cô ấy nhấc máy 4 lần trong tổng số 10 lần tôi gọi.

Trong lần gọi đầu tiên, người phụ nữ này ngay lập tức cúp máy khi tôt bắt đầu khuyên cô ấy ngừng tham gia vào cuộc bức hại các học viên Pháp Luân Đại Pháp. Lần gọi tiếp theo, cô ấy nghe khoảng 10 giây trước khi cúp máy. Cô ấy cũng không nhấc máy trong vài lần mà tôi gọi sau đó.

Tuy nhiên, lần sau đó cô ấy đã nghe máy, cô ấy nghe trong khoảng hơn 10 phút. Tôi nói với cô ấy rằng Pháp Luân Đại Pháp đã phổ truyền tới hơn 100 quốc gia và vùng lãnh thổ trên thế giới, nhưng lại bị bức hại tại Trung Quốc. Tôi nói thêm rằng những gì mà Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) đang làm là phi pháp, do đó cô ấy hẳn không muốn chịu trách nhiệm liên đới với nó. Tôi cũng nói với cô ấy rằng ĐCSTQ rất giỏi trong việc trừ khử người ta một khi họ không còn giá trị sử dụng cho đảng, và cô ấy không được trợ giúp họ.

Cô ấy đáp: “Tôi không thích nghe những gì cô nói.” Và sau đó cúp máy.

Tôi lại gọi lại. Cô ấy nhấc máy, nhưng không nói gì. Do đó tôi tiếp tục nói. Tôi nói về trò lừa bịp tự thiêu trên quảng trường Thiên An Môn, về việc ĐCSTQ thu hoạch nội tạng từ các học viên còn sống, về bản chất tà ác vốn có của ĐCSTQ, và v.v…

Trước khi kết thúc, tôi nói: “Các học viên Đại Pháp ở trong và ngoài Trung Quốc đang kiên nhẫn và kiên trì kêu gọi mọi người không tham gia vào cuộc bức hại đối với những học viên vô tội này. Chúng tôi nói với mọi người sự thật, bởi vì chúng tôi muốn mọi người có thể phân biệt được thiện và ác. Xin hãy thiện đãi các học viên Đại Pháp để đảm bảo một tương lai tươi sáng cho bạn và gia đình bạn. Đặc biệt, các học viên tại Trung Quốc có nguy cơ bị giam giữ, tra tấn và thậm chí bị mổ cướp mổ nội tạng khi mang sự thật đến cho bạn. Họ hy vọng mọi người Trung Quốc biết được sự thật và được cứu khỏi thảm họa sắp xẩy ra.”

Tâm tôi trào dâng sự xúc động trong khi nói, và nước mắt chảy dài trên má tôi. Cô ấy hẳn đã nhận ra điều đó qua giọng nói của tôi, và cô ấy nói với giọng nhẹ nhàng hơn rất nhiều: “Xin đừng khóc. Hãy uống một cốc nước và nghỉ trước đã.”

Tôi nghĩ đến những lời của Sư phụ:

“Hãy dùng lý trí để chứng thực Pháp, dùng trí huệ để giảng rõ chân tướng, dùng từ bi để hồng Pháp và cứu độ thế nhân…” (Tinh tấn yếu chỉ II – Lý tính)

Tôi nhận ra rằng lòng từ bi thực sự của tôi đã giải thể các nhân tố tà ác đang kiểm soát cô ấy và giờ đây đã có hy vọng cho cô ấy.

Tôi trấn tĩnh lại và nói: “Hầu hết các chị những người đang làm việc cho Phòng 610 đều là đảng viên, do đó xin hãy thoái Đảng nhanh nhất có thể vì tương lại của chị và gia đình chị.” Cô ấy đồng ý và đề nghị tôi giúp tất cả các đồng nghiệp của cô ấy ở đó cũng thoái Đảng.

Tôi cẩn trọng nhắc: “Họ trước tiên cần phải hiểu tại sao cần phải thoái Đảng, do đó chị phải nói với họ những gì mà tôi đã nói với chị. Sau đó, các học viên Pháp Luân Đại Pháp địa phương có thể giúp họ thoái hoặc họ có thể tự mình gọi tới số điện thoại để thoái đảng.“ Cô ấy cảm ơn tôi khi chúng tôi chào tạm biệt nhau.

Tôi rất biết ơn Sư phụ đã trao cho tôi cơ hội để cứu người và tu luyện bản thân với hạng mục gọi điện thoại giảng chân tướng này.


Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2019/5/11/384980.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/6/26/178219.html

Đăng ngày 14-07-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share